Lý Tử Thông không ở trong khách điếm, y đã mua một nhà dân rộng khoảng năm mẫu ở kinh thành, lần này y dẫn hơn hai mươi thuộc hạ đến kinh thành tham gia Hội anh hùng và ở trong phủ trạch của mình.
Nơi ở của Lý Tử Thông nằm sâu trong một con hẻm nhỏ bên cạnh Đông môn, nằm sát tường thành, theo lời của Đơn Hùng Tín thì có thể trực tiếp leo từ viện của mình lên tường thành.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lý Tử Thông mua căn nhà dân này, trong tình huống khẩn cấp có thể trực tiếp leo thành bỏ trốn.
Trong đại sảnh lúc này, có một gã y sĩ đang thấp thỏm lo âu đổi thuốc cho đôi chân bị thương của Thượng Hoài Châu, hôm qua Thượng Hoài Châu đi trộm chiến mã và binh khí của quân Phi Ưng bị Trương Huyễn dùng chuỷ thủ đâm bị thương, do mất quá nhiều máu, Thượng Hoài Châu xém mất mạng, lúc này sắc mặt y tái nhợt, suy yếu nằm trên giường.
Chuỷ thủ đâm bị thương Thượng Hoài Châu được đặt trên bàn ở bên cạnh, trên tay cầm có khắc hai chữ ‘Trương Huyễn', Lý Tử Thông đứng ở bên cạnh vô cùng tức giận, nắm tay xiết chặt kêu răng rắc.
Thái độ đối nhân xử thế của Lý Tử Thông không tệ, đối xử với dân chúng tuyệt đối không tàn bạo bất nhân như tên Trương Kim Xưng kia, nhận được sự ủng hộ của dân chúng khu vực quận Đông Hải và quận Hạ Bì, nhưng Lý Tử Thông lòng dạ hẹp hòi, vô cùng bao che khuyết điểm, vết thương của Thượng Hoài Châu khiến cho y hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức giết chết Trương Huyễn.
Đứng bên kia là con rể của y Ngũ Vân Triệu, Ngũ Vân Triệu vốn là Kích Lang tướng của quân Phi Ưng quận Tế Âm, trong một lần bị đánh tan rã trong chiến dịch ở Cao Câu Ly, do chủ tướng đã chết trận, thân là phó tướng Quân Phủ, y phải đối diện với sự truy cứu trách nhiệm của Binh Bộ.
Ngũ Vân Triệu bị dồn đến bước đường cùng đã tìm đến nương tựa đồng hương Lý Tử Thông, được Lý Tử Thông xem như trân bảo, không chỉ gả con gái cho y để làm thiếp, mà còn thăng cho y làm phó tướng.
Chính vì có người phụ tá đắc lực Ngũ Vân Triệu này, Lý Tử Thông mới có vốn liếng để đoạn tuyệt với Đỗ Phục Uy danh xưng Giang Hoài Vương, dẫn dắt người dân quận Đông Hải và quận Hạ Bì xây dựng căn cơ mới, trước mắt y đã có hơn hai vạn tinh binh, ngay cả Dương Nghĩa Thần cũng không thể làm gì bọn chúng.
Lần này Lý Tử Thông và Ngũ Vân Triệu đến Lạc Dương trước để tham gia Hội anh hùng, chủ yếu là cũng vì danh tiếng, Ngũ Vân Triệu được xưng là Đông Hải Kim Thương Tướng, thương pháp trác tuyệt, khắp thiên hạ không có đối thủ, hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình để tiến vào Anh Hùng Bảng. Khi Ngũ Vân Triệu nổi danh thiên hạ, thì sẽ càng thu hút nhiều nhân tài hơn nữa đến gia nhập.
Mặt khác, do quân Phi Ưng từng quét ngang nghĩa quân các quận khu vực Thanh Châu, khiến các lộ nghĩa quân khắp thiên hạ chấn động.
Lý Tử Thông cũng có phần khiếp đảm, y cũng muốn để lại con đường lui cho mình. Suy nghĩ về tiền đề nên trong điều kiện hậu đãi nào tiếp nhận sự chiêu an của triều đình, ví dụ như triều đình có thể phong y làm Sở quốc công kiêm thái thú quận Đông Hải, không tước đi quân đội của y...v...v...
Hôm qua, bọn họ tình cờ gặp vài vị đại tướng của quân Phi Ưng, trong lòng Lý Tử Thông cảm thấy bất mãn, bèn muốn nhân cơ hội để sỉ nhục lũ tướng của quân Phi Ưng một phen, liền ngầm ra lệnh cho Thượng Hoài Châu trộm đi chiến mã của Tần Dụng.
Nhưng cùng lúc đã rước lấy phiền toái cho chính bản thân y, lần ra tay thứ hai Thượng Hoài Châu đã bị trọng thương, điều này khiến Lý Tử Thông âm thầm hối hận, y không nên gấp rút ra tay như vậy, nên đợi thêm vài ngày mới tìm tiếp cơ hội để ra tay.
Lúc y đang trầm tư, có một gã thủ hạ từ bên ngoài chạy đến, ở trong sảnh gấp gáp bẩm báo:
- Khởi bẩm đại vương, bên ngoài có một người đến, tên là Trương Huyễn, muốn đòi lại một món đồ từ chỗ đại vương.
Tất cả mọi người đều cùng quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ chấn kinh, ngay cả Thượng Hoài Châu đang suy yếu nằm trên giường cũng run lên nhè nhẹ, Lý Tử Thông cười lạnh một tiếng:
- Giỏi lắm quân Ngõa Cương, lại dám bán đứng minh hữu, ta thật muốn xem thử bọn chúng làm thế nào để ăn nói với ta.
Ngũ Vân Triệu tiến lên khuyên lơn:
- Chưa chắc là quân Ngõa Cương bán đứng chúng ta, có thể là bọn chúng nghe ngóng được nơi ở của chúng ta bằng con đường khác. Chúng ta đừng nên kết luận vội.
- Trước tiên mặc kệ là ai bán đứng chúng ta, ngươi nói xem bây giờ chúng ta phải làm sao?
Lý Tử Thông mặt âm trầm hỏi.
Ngũ Vân Triệu suy nghĩ rồi nói:
- Tạm thời nhạc phụ đại nhân không thể ra mặt được, dù gì đây cũng là Lạc Dương, vẫn là để tiểu tế ra ứng phó thì hơn.
Lý Tử Thông trầm tư trong chốc lát, Ngũ Vân Triệu nói rất đúng, dù gì thì đây cũng là Lạc Dương, bản thân không tiện ra mặt, y gật đầu đáp ứng:
- Được rồi! Ngươi nhớ phải cẩn thận.
- Tiểu tế đã biết.
Ngũ Vân Triệu bước nhanh ra ngoài cửa chính, Lý Tử Thông nghĩ nghĩ, y vẫn không cảm thấy yên tâm, cũng bước nhanh ra khỏi cửa chính, y núp đằng sau cửa chính quan sát Ngũ Vân Triệu ứng đối.
Đám người Bùi Hành Nghiễm, La Sĩ Tín, Uất Trì Cung, Tần Dụng và Trương Huyễn đến trước, còn Tần Quỳnh và Vưu Tuấn Đạt tạm thời ở lại trong cửa hàng, lúc này những người khác đều đang chờ sẵn ở ngoài ngõ, Trương Huyễn chỉ dẫn theo một mình Tần Dụng đến trước cửa phủ của Lý Tử Thông.
- Nhị thúc, liệu chúng có nhận là mình làm không?
Tần Dụng thấp thỏm hỏi.
- Vấn đề không phải ở chỗ chúng chịu nhận hay không, mà mấu chốt là chúng ta có thể lấy chiến mã về được không, cái này thì phải dựa vào nắm đấm ai cứng hơn.
Tần Dụng xiết chặt nắm tay, nói với giọng căm hận:
- Cho dù nắm đấm họ cứng đến đâu đi nữa, cũng không cứng bằng chuỳ đồng của con.
- Câu này nói rất hay!
Trương Huyễn gật gù khen:
- Nói chuyện với loại người nào thì dùng phương pháp nấy, nói chuyện với lũ loạn phỉ không nói lý, không bằng luận võ với chúng, như vậy sẽ càng hiệu quả hơn.
- Vậy tại sao không trực tiếp tiến vào?
- Chỉ là tiên lễ hậu binh thôi!
Đang nói, cánh cửa lớn két một tiếng rồi mở ra, vài người từ trong đi ra, đi đầu là một người có dáng người cao to lực lưỡng, dáng vẻ xuất chúng, chính là người có danh hiệu Đông Hải đệ nhất hãn tướng - Ngũ Vân Triệu, y không đem theo binh khí, bên hông chỉ có đeo một thanh kiếm.
- Ngươi chính là Trương Huyễn của quân Phi Ưng?
Ngũ Vân Triệu đánh giá Trương Huyễn rồi hỏi.
Trương Huyễn nhìn chằm chằm y cười lạnh nói:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là con ngựa kia, các ngươi trộm đi chiến mã của cháu ta, hôm nay ta đến tận cửa là muốn đòi nó lại, ta thấy Ngũ tướng quân không phải là người làm mà không nhận nhỉ.
Ngũ Vân Triệu cả buổi trời không nói tiếng nào, y rất khó xử, chiến mã quả thật là đang ở chỗ họ, nhưng nhạc phụ của y sẽ không thừa nhận, nhưng vấn đề là Ngũ Vân Triệu y lại không thể không thừa nhận, đây không phải là nguyên tắc làm việc của y..
Lúc này, Lý Tử Thông núp sau cánh cửa liền biết rằng Ngũ Vân Triệu sắp nói ra sự thật. Y hiểu rất rõ con rể của mình, làm người không đủ khôn khéo, quá đơn thuần, trong lòng Lý Tử Thông gấp gáp, cũng không nghĩ đến việc thân phận bị bại lộ liền vội vàng bước nhanh ra:
- Trộm ngựa gì chứ, Lý Tử Thông ta khi nào trộm ngựa của bọn ngươi!
Lý Tử Thông nhìn Trương Huyễn với ánh mắt căm hận.
Tần Dụng tức giận đến cả người run lên, y hét lớn một tiếng, rút chuỳ muốn xông lên, thân binh của Lý Tử Thông cũng đồng loạt rút đao, Trương Huyễn bắt lấy cánh tay của Tần Dụng, kéo y lại.
Trương Huyễn lạnh lùng nói vói Ngũ Vân Triệu:
- Xem ra nơi này không cần đến Ngũ tướng quân ứng đối nữa.
Mặt Ngũ Vân Triệu đỏ lên, lặng lẽ lui xuống, trong lòng y hiểu rõ, quả thật là Trương Huyễn đã nhìn thấu tất cả, y cũng biết nhạc phụ của mình không phải chỉ là vì một con ngựa, cũng là vì muốn đánh cược một phen, trong lòng y than khẽ, tội gì nhạc phụ phải làm như vậy?
Trương Huyễn nhìn chằm chằm Lý Tử Thông, thản nhiên nói:
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không tuỳ tiện như thế, đừng cho rằng triều đình cho người bảo vệ ngươi, thì ngươi muốn làm gì cũng được, nếu Thiên tử biết ngươi đang ở Lạc Dương, ông ta nhất định sẽ không do dự gì mà giết chết ngươi, tự dâng mình đến tận cửa, há có thể trách người khác bán đứng ngươi?
Vẻ mặt của Lý Tử Thông vô cùng khó coi, mấy câu này của Trương Huyễn không nghi ngờ gì đã đánh trúng điểm yếu của y, y cũng trở nên lo lắng, nghe đồn tên Trương Huyễn này là người của Yến Vương, liệu hắn có thông qua Yến Vương để báo cho Dương Quảng hay không.
Trương Huyễn vốn đã dự tính trước, nếu hắn đã tìm đến Lý Tử Thông, thì Lý Tử Thông đừng hòng thoát khỏi kiếp nạn này, giao nộp chiến mã ra thì hắn có thể không truy cứu, còn nếu Lý Tử Thông muốn trốn nợ, vậy thì đừng trách Trương Huyễn hắn thủ đoạn thâm độc.
Trương Huyễn ngoảnh đầu ra ra dấu với Tần Dụng, Tần Dụng lập tức thổi còi, ba người Uất Trì Cung, Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín cũng dắt ngựa đi vào hẻm, ai cũng mang theo binh khí.
Trương Huyễn lại cười lạnh nói:
- Với thực lực của năm người chúng ta, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể trốn thoát được sao?
Sự uy hiếp của Trương Huyễn khiến khuôn mặt Lý Tử Thông lúc đỏ lúc trắng, đại tướng của quân Phi Ưng đều vô cùng cường hãn, cho dù đấu tay đôi, thì hôm nay y cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.
Kỳ thật chủ yếu là do Trương Huyễn xem trọng Ngũ Vân Triệu, nếu không hắn đã sớm động thủ giết vào rồi, với thực lực của năm người bọn hắn, ai có thể ngăn cản được?
Trương Huyễn phớt lờ Lý Tử Thông, nói với Ngũ Vân Triệu:
- Ngũ tướng quân, ta kính ngươi là một người quân tử, cho nên mới tiên lễ hậu binh, ngươi nói gì đó đi!
Ngũ Vân Triệu từ từ đi lên phía trước:
- Con ngựa đó quả thật đang trong tay ta, là ta lấy đi ngựa của các ngươi, không liên quan gì đến chủ công nhà ta, nếu các ngươi đã đến tận cửa đòi, vậy thì cứ làm theo quy tắc cũ đi! Chỉ cần ngươi thắng được thương trong tay ta, ta liền trả ngựa cho các ngươi, còn tạ tội với các ngươi, còn nếu ngươi không thắng nổi, đương nhiên các ngươi cũng có thể dùng vũ lực để giành lại, cũng có thể đi báo quan, nhưng công lý ở trong lòng của mỗi người, đây chính là biện pháp của ta.
Trương Huyễn chăm chú nhìn Ngũ Vân Triệu, rồi hỏi tiếp:
- Ngươi muốn luận võ ở đâu?
- Đi một dặm về hướng tây có một thao trường, chúng ta sẽ luận võ ở đó!
Trương Huyễn chậm rãi gật đầu:
- Ta tin lời hứa của Ngũ tướng quân, một lời đã định.
Mọi người đều khẩn trương, La Sĩ Tín xông lên nhỏ giọng nói với Trương Huyễn:
- Đại ca, bọn chúng sẽ trốn đi mất.
Bùi Hành Nghiễm cũng phụ hoạ:
- Tướng quân, chúng ta không dễ gì tìm ra bọn chúng, ta cũng cảm thấy vẫn nên cẩn trọng hơn nữa thì tốt hơn.
Trương Huyễn nhìn Ngũ Vân Triệu, cười nói:
- Chẳng qua chỉ là một con ngựa, ta tin lời hứa của Ngũ tướng quân, chúng ta đến thao trường trước.
Lúc này, Lý Tử Thông hét lớn:
- Trả chiến mã cho bọn ngươi, mời bọn ngươi rời khỏi đây ngay lập tức.
Lý Tử Thông cũng là một người cực kỳ nhanh trí, gã nhìn thấu ý đồ của Trương Huyễn, là muốn lôi kéo con rể của mình, một con ngựa gã không để tâm, sỉ nhục quân Phi Ưng gã cũng có thể cho qua, nhưng mất đi Ngũ Vân Triệu thì gã sẽ không thể tiếp tục làm mưa làm gió ở Đông Hải nữa, gã thà nhận là mình lấy trộm rồi trả lại ngựa, chứ tuyệt đối không cho Trương Huyễn có được cơ hội đó.
Nhưng Ngũ Vân Triệu lại không hiểu nỗi khổ tâm của Lý Tử Thông, còn tưởng rằng nhạc phụ sợ mình luận võ thua, sẽ mất đi con ngựa quý đó, y liền lắc đầu cười nói:
- Xin chủ công bớt lo lắng, thương của ty chức còn ở đây thì sẽ không để bọn chúng dễ dàng lấy được chiến mã.
Y nói với Trương Huyễn:
- Mời Trương tướng quân đi trước, ta sẽ theo sau ngay!
Trương Huyễn nhìn thật sâu vào mắt Ngũ Vân Triệu, phất tay:
- Chúng ta đi!
Hắn xoay người đi ra ngoài hẻm, mọi người cũng hết cách, chỉ đành căm phẫn trừng mắt nhìn đám người Lý Tử Thông, rồi theo Trương Huyễn rời đi.