- Xin công tử đợi trong chốc lát, ta đi tìm bọn họ.
Tiều nhị nhanh chóng chạy như bay vào khách điếm, Trương Huyễn và Uất Trì Cung dắt ngựa chờ ở trong sân, không lâu sau, một đại hán bước nhanh ra, Từ Thế Tích theo sát đằng sau.
Trương Huyễn đánh giá đại hán đi đằng trước, chỉ thấy vóc dáng gã vạm vỡ, cỡ bằng Uất Trì Cung, màu da đỏ thẫm, mũi cao thẳng, hai mắt lõm sâu, dáng vẻ vô cùng thận trọng, đầu đội khăn màu lục, mặc một bộ cẩm bào màu lục nhạt, trông vô cùng uy phong mạnh mẽ, đôi mắt sắc như kiếm đang nhìn chằm chằm Trương Huyễn.
- Ngươi chính là Trương Huyễn?
Lời này vừa thốt ra, Trương Huyễn liền biết Sài Thiệu nhất định đã nói rõ mọi chuyện với bọn chúng, nếu không bọn chúng sao biết được mình là ai?
- Nếu ta đoán không sai, các hạ chính là Tiểu linh quan Đơn tướng quân phải không?
Trương Huyễn lãnh đạm cười nói.
- Ta chính là Đơn Hùng Tín, ngươi có chuyện gì?
Lúc này, Từ Thế Tích đằng sau Đơn Hùng Tín từ từ bước lên, chắp tay với Trương Huyễn:
- Nếu tướng quân đến vì chuyện của Lý Tử Thông, vậy thì chúng ta xin lỗi, không thể trả lời được, quân Ngõa Cương trước giờ đều không bán rẻ minh hữu của mình, cũng giống như tướng quân cũng sẽ không đem hướng đi của quân Tuỳ nói cho ta hay, đây là quy củ căn bản nhất.
Đơn Hùng Tín cũng cười lạnh:
- Các ngươi trở về đi! Chỗ này không có tin tức mà các ngươi muốn biết.
Khuôn mặt của Trương Huyễn lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
- E rằng hai vị hiểu lầm rồi, ta chỉ đến bái phỏng các vị hảo hán của Ngõa Cương, mà không phải đến vì Lý Tử Thông, một con ngựa mà thôi, không đáng để phí nhiều sức lực như vậy, nếu hai vị không chào đón, thì ta xin cáo từ vậy.
Trương Huyễn nhìn thật sâu vào mắt Từ Thế Tích, quay đầu nói với Uất Trì Cung:
- Chúng ta đi!
Hắn xoay người liền cùng Uất Trì Cung bước nhanh rời đi, Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích đều không nghĩ đến Trương Huyễn nói đi là đi, không khỏi có chút ngạc nhiên, trầm mặc trong chốc lát nói:
- Xem ra chúng ta phải đổi qua chỗ khác rồi.
- Cái này thì không cần thiết!
Từ Thế Tích lắc đầu:
- Nếu hắn thật sự muốn đối phó với chúng ta, thì tối qua đã có quân Tuỳ đến bao vây rồi, thêm nữa triều đình đã công khai hứa hẹn rằng sẽ không bắt giữ nghĩa quân đến tham gia Hội anh hùng, chúng ta không cần phải lo lắng quá.
- Dường như hiền đệ có ấn tượng rất tốt với tên Trương Huyễn này.
Đơn Hùng Tín như cười như không nhìn Từ Thế Tích một cái, xoay người trở về khách điếm, sắc mặt của Từ Thế Tích hơi mất tự nhiên, y liếc qua bóng lưng của Trương Huyễn, cũng lập tức trở về khách điếm.
Trương Huyễn dắt ngựa đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Uất Trì Cung không hiểu hỏi:
- Chuyến bái phỏng quân Ngõa Cương của tướng quân cứ như vậy mà kết thúc rồi?
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Cái gì Từ Thế Tích cũng nói với ta rồi, không cần phải ở lại đó nữa.
Uất Trì Cung sững sờ, Từ Thế Tích đã nói gì, sao mình không nghe thấy?
Trương Huyễn lấy ra một thỏi vàng đưa cho Uất Trì Cung:
- Ngươi trở lại khách điếm tìm tên tiểu nhị lúc nãy, hỏi y Trình Giảo Kim ở đâu, tin chắc là y nhất định biết.
Uất Trì Cung như đã hiểu ra:
- Hình như ta đã hơi hiểu ra rồi.
Y nhận vàng rồi xoay người lại nhanh chóng bước đi. Không lâu sau lại trở về, không kìm nổi cười nói:
- Đã nghe ngóng được rồi, tên khốn đó đang ở trong Vạn Hồng lâu của phường Ngọc Kê ngay sát bên cạnh.
- Chúng ta đi!
Trương Huyễn xoay người lên ngựa, dẫn theo Uất Trì Cung nhanh đi về hướng phường Ngọc Kê sát bên cạnh.
Phường Ngọc Kê cũng giống như phường Quy Nghĩa rồng rắn hỗn tạp, không gian tồi tàn, nơi này chủ yếu là nơi tụ tập của thợ thủ công, mười vạn thợ thủ công của Đại Tuỳ đều cư trú ở trong phường Ngọc Kê và phường Đồng Đà ngay sát bên, trong phường có không ít khách điếm và thanh lâu, Nhưng cấp bậc đều rất thấp, Vạn Hồng lâu mà Trương Huyễn cần tìm cũng là một kĩ viện toàn nữ nhân dong chi tục phấn, trước cửa có hơn mười kĩ nữ bôi son trát phấn thật dầy đang đứng, muốn kéo Trương Huyễn vào, nhưng lại e ngại Uất Trì Cung có dáng người vạm vỡ.
- Uất Trì, ngươi vào trong bắt y ra đây! Ta chờ ở ngoài này.
Trương Huyễn khoanh tay đưa lưng về phía cửa chính kĩ viện, dặn dò Uất Trì Cung.
Chân mày Uất Trì Cung nhăn lại, y thà lên chiến trường cũng không muốn vào cánh cửa này, y khó xử nhìn Trương Huyễn, y cảm thấy cho dù y phải lên núi đao đi nữa thì vẫn thoải mái hơn là phải đi vào cánh cửa này.
- Đi đi! Hành động nhanh lên, không ai dám cản ngươi đâu.
- Ta đi!
Uất Trì Cung giẫm chân, xoay người xông vào trong kĩ viện, hơn mười kĩ nữ đứng ngoài cửa sợ hãi đến hét toáng lên, lảo đảo né ra hai bên, Uất Trì Cung giống một ngọn gió xông vào kĩ viện, chỉ thấy bên trong truyền ra tiếng la thảm thiết của nam nhân và tiếng hét chói tai của nữ nhân.
Trương Huyễn không kìm nổi bật cười lắc đầu:
- Có phần khoa trương quá rồi.
Không bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên, mơ hồ truyền đến tiếng chửi của Trình Giảo Kim:
- Tên khốn, ngươi phải cho ta mặc quần áo đã chứ.
Chỉ thấy Trình Giảo Kim bị Uất Trì Cung bóp cổ lôi từ kĩ viện ra, nửa người trên cởi trần, chân cũng để trần, cả người chỉ mặc một cái quần lót màu trắng, chật vật không chịu nổi, y phục và nội y của gã đều ở trên tay của Uất Trì Cung, bên cạnh có không ít ánh mắt quái lạ phóng đến, khách làng chơi lại bị người khác lôi từ kĩ viện ra, đây là đang đòi nợ sao?
Lúc này Trình Giảo Kim đã nhìn thấy Trương Huyễn, tức giận hét lớn:
- Lại có chuyện gì?
Trương Huyễn cười nói:
- Mặc quần áo vào đi, ta dẫn ngươi đi uống một chén.
Con ngươi của Trình Giảo Kim bỗng xoay chuyển, vừa nhanh chóng mặc quần áo vừa la lớn:
- Các ngươi hai tên khốn kiếp này, lão tử thiếu tiền thì sẽ trả, không cần các ngươi đến bắt, lão tử có tiền!
Trương Huyễn và Uất Trì Cung đều ngớ người ra, cái tên này đang làm cái gì vậy?
Trình Giảo Kim thấp giọng cắn răng nói:
- Mau bắt ta đi, phải mạnh tay một chút.
Uất Trì Cung đẩy gã một cái:
- Tên tiểu tử ngươi đang nói gì vậy?
Lúc này, trong kĩ viện có một ả kĩ nữ chạy ra, gấp gáp hô lên:
- Trình gia, ngài vẫn chưa trả tiền đấy! Hai mươi quan tiền, ngài đừng hòng trốn nợ!
Trình Giảo Kim than vãn thở dài:
- Xong rồi! Xong rồi! Ta biết ngay mà!
Gã ngoảnh đầu lại cười hề hề, vỗ ngực nói:
- Phượng nương, ghi sổ nợ trước đi! Trình Nhị Lang ta không phải là kẻ quỵt nợ! Ngày mai ta nhất định lại đến nữa.
- Rõ ràng là ngươi muốn quỵt nợ, không được! Hôm nay nhất định phải trả tiền.
Trương Huyễn vừa bực mình vừa buồn cười, mình đã cho y không ít tiền, mà bản chất vô lại của tên khốn kiếp này vẫn không chút thay đổi.
Hắn lấy ra một thỏi vàng, nặng khoảng hai, ba lượng, ném cho ả ca kĩ:
- Cầm đi đi!
Ả ca kĩ cười híp mắt, không ngờ lại là vàng, còn là ba lượng, hôm nay gặp được con rùa vàng rồi, ả vội vàng cười:
- Đại gia, sau này thường xuyên ghé chơi nhé!
Trương Huyễn mặc kệ ả, nói với Trình Giảo Kim:
- Đừng làm mất thể diện nữa, mau đi thôi!
Uất Trì Cung một tay bắt lấy cánh tay của gã, kéo Trình Giảo Kim đang kêu í ới tới một gian tửu quán không xa.
Trong tửu quán, Trình Giảo Kim nốc một ngụm rượu lớn, sung sướng đến hai mắt híp lại thành một đường, gã lại đổ đầy rượu cho mình tiếp, cười lấy lòng nói:
- Không giấu gì công tử, thật ra ta rất thích sự tự do của quân Ngõa Cương, có thể làm theo ý mình, mấy ngày nay trôi qua quả thật rất sung sướng.
- Ngươi muốn sống sung sướng, ta không hề phản đối, nhưng hôm nay ta đến tìm ngươi, là vì việc khác, ta muốn biết Lý Tử Thông đang ở đâu?
Trình Giảo Kim sững người:
- Công tử tìm gã làm gì? Lúc Hội anh hùng diễn ra tự nhiên gã sẽ xuất hiện, chứ giờ biết đi đâu mà tìm gã?
Trương Huyễn đương nhiên biết là khi Hội anh hùng diễn ra sẽ gặp được Lý Tử Thông, nhưng đến lúc ấy vẫn còn gần cả tháng, hắn không thể đợi được nữa, nếu Từ Thế Tích đã ám chỉ bọn chúng biết tung tích của Lý Tử Thông, vậy thì Trình Giảo Kim cũng sẽ biết.
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết gã đang ở đâu là được, những việc khác ngươi không cần xen vào.
Trình Giảo Kim đương nhiên không biết cái gì gọi là quy củ Ngõa Cương, mà cho dù biết y cũng không quan tâm, y sẽ không vì một gã Lý Tử Thông chó má mà chọc giận Trương Huyễn.
Y suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta nghe lão Đơn nói mấy ngày trước y có đi qua chỗ ở của Lý Tử Thông, nói gã ở còn thoải mái hơn so với bọn ta, ở riêng một nhà.
Uất Trì Cung không nén nổi tức giận nữa, phẫn nộ quát lên:
- Ngươi nói mấy thứ này cũng như không, rốt cuộc là ở đâu?
- Lão Uất này! Ta nói ngươi không hề tiến bộ gì cả, gấp cái gì mà gấp, một chút kiên nhẫn cũng không có thì sao có thể làm nên đại sự gì, nhìn xem công tử ổn trọng biết bao, thâm tàng bất lộ, đây mới là người làm nên nghiệp lớn.
Răng Trương Huyễn tê dại, hận không thể đập y một trận, nói quá nhiều lời vô nghĩa. Trình Giảo Kim chột dạ né tránh ánh mắt tức giận của Trương Huyễn, vội cười hùa theo nói:
- Lúc lão Đơn uống quá chén từng nói, bọn chúng hình như đang ở gần cửa thành đông, là viện riêng của một nhà, trong sân có mấy cái cây to, đúng rồi, lão Đơn còn nói có thể trực tiếp leo từ trong sân lên tường thành.
Trương Huyễn nhẹ nhàng thở hắt ra, đi cả hai ngày, cuối cùng đã tìm được nơi ở của Lý Tử Thông từ miệng Trình Giảo Kim.
- Uất Trì, chúng ta đi!
Trương Huyễn dẫn Uất Trì Cung bước nhanh ra khỏi tửu quán, khi đi đến cửa, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Trình Giảo Kim nói:
- Nếu Từ Thế Tích hỏi vể chúng ta, thì ngươi nói với y, ta biết quy củ của y, nhưng cũng cảm kích sự hỗ trợ của y.
- Công tử!
Trình Giảo Kim gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Lời mà người nói với ta khi ở quận Phong Khâu, ta vẫn luôn nghĩ mãi, có thể lần Hội anh hùng này kết thúc ta sẽ đi theo ngươi!
Trương Huyễn cười khẽ, nói:
- Tạm thời ở lại Ngõa Cương đi! Sớm muộn gì Ngõa Cương cũng có biến, đến lúc đó ngươi dẫn thêm vài huynh đệ đến tìm ta, ta nghĩ ngày này cũng không còn xa nữa đâu.
Nói xong, Trương Huyễn xoay người nhanh chóng rời đi, Trình Giảo Kim chán nản cúi đầu, thở thật dài.