Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 245: Khách Điếm Phúc Lai

Chương 245: Khách điếm Phúc Lai
Chương 245: Khách điếm Phúc Lai

Trương Huyễn không hề gấp gáp đi tìm đám người Từ Thế Tích là do hắn còn có chút đắn đo về quân Ngõa Cương, cho dù hắn nói với Tần Dụng là làm người thì phải dám làm dám chịu, nhưng đó chỉ là nguyên tắc làm, còn cách làm thì không thể tuỳ ý được, nhất định phải có sách lược, cần có chương pháp, nếu không thì đó chính là lỗ mãng.

Uất Trì Cung quay đầu lại nhìn bốn phía, không thấy gì khác thường, y suy nghĩ rồi hỏi:

- Tướng quân là đang nói về đám người Lương Sư Đô phải không?

Uất Trì Cung quay đầu lại liếc mắt nhìn bốn phía một lượt, cũng không thấy gì khác thường. Y ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Tướng quân nói đến đám người Lương Sư Đô đó sao?

Trương Huyễn lắc đầu cười:

- Ta là nói về Lý Tử Thông.

- Chắc không có đâu! Ta cảm thấy gã sẽ không tự đến cửa nộp mình đâu.

Trương Huyễn cười, nhưng không nói gì, Uất Trì Cung chần chừ một lát rồi hỏi:

- Tướng quân cảm thấy chúng sẽ đến sao?

- Con người vốn là lòng tham không đáy, gã dễ dàng trộm đi con ngựa của chúng ta, trong lòng gã sẽ có loại cảm giác thoả mãn, khó nói được là gã có muốn tiếp tục sỉ nhục quân Phi Ưng thêm một lần nữa không.

- Cảm giác thoả mãn?

Uất Trì Cung có chút không hiểu nổi.

- Chúng ta tiêu diệt rất nhiều loạn phỉ ở khu vực Thanh Châu, đặt biệt là đã tiêu diệt được thế lực to lớn của Trương Kim Xưng, tin rằng trong lòng của tất cả loạn phỉ đều muốn gây ra chuyện gì đó đối với quân Phi Ưng, để tỏ rõ chúng không hề sợ quân Phi Ưng, rất có thể là Lý Tử Thông cũng có loại suy nghĩ này, đương nhiên, cũng có thể là gã đã nhắm con chiến mã.

- Cho nên tướng quân cảm thấy chúng sẽ đến tiếp, theo dõi chúng ta?

Trương Huyễn gật đầu cười nói:

- Biết nỗi kinh hoảng lo sợ của kẻ địch cũng là một loại lạc thú, thuận tiện đi xem còn có thể trộm được thêm gì đó, tiếp tục sỉ nhục chúng ta.

Cuối cùng Uất Trì Cung đã hiểu ý của Trương Huyễn, y liền nói:

- Vậy ty chức đi bố trí mai phục xung quanh cửa hàng, thử xem có thể bắt được chúng không.

- Có lẽ đã trễ rồi!

- Ánh mắt bén nhọn của Trương Huyễn nhìn chằm chằm phía trước, Uất Trì Cung cũng đã nhìn thấy, trên con đường Tây thị bị màn đêm bao phủ, có hai người đang men theo đường lớn điên cuồng chạy đến, nhìn kĩ lại, thì ra là hai người La Sĩ Tín và Tần Dụng.

- Ở nơi đó.

Trương Huyễn chỉ lên nóc nhà, chỉ thấy một bóng đen nhỏ gầy từ nóc nhà tháo chạy, Trương Huyễn xoay đầu ngựa chạy về phía tường vây Nam thị, nhanh chóng rút dao găm từ trong giày ra, cùng lúc ngay khi bóng đen nhảy qua bức tường cao, dao găm trong tay Trương Huyễn cũng phóng tới, dao găm loé lên, cắm ngay vào đùi của bóng đen nhỏ gầy, chỉ nghe thấy một tiếng kêu lên đầy đau đớn, tên nhỏ gầy trên tường thành té ngã ra ngoài tường.

Mọi người cùng nhau chạy về phía cửa lớn, lập tức xông đến nơi bóng đen ngã xuống. Lúc này, La Sĩ Tín và Tần Dụng xông đến, hai người đang vác chiến đao, ngay cả ngựa cũng không cưỡi, chạy đến nổi thở hồng hộc.

- Gã này trộm thứ gì rồi?

Trương Huyễn mặt âm trầm hỏi.

Tần Dụng oán hận nói:

- Gã muốn trộm trường kích của nhị thúc, có lẽ là không cầm nổi, bèn trộm đi một thanh giản của phụ thân, vừa hay bị La Sĩ Tín bắt gặp, khiến gã hoảng sợ phá cửa sổ bỏ chạy, con ở dưới chờ gã, chỉ kém một thước nữa thì đã đánh trúng gã rồi.

- Giản bị trộm mất chưa?

- Vẫn chưa, bị cháu đoạt lại rồi.

Tần Dụng hận đến nghiến răng nghiến lợi, y đã cản được tên trộm, vậy mà thiếu có chút xíu kia thôi, nếu cái y dùng là binh khí dài, thì tên trộm đó đừng hòng chạy thoát, khiến trong lòng y vừa hối hận vừa oán hận.

Lúc này Uất Trì Cung ở nơi không xa hô lên:

- Tướng quân, bên này có vết máu.

Trương Huyễn vội vàng đi lên phía trước, chỉ thấy ở trong đám cỏ bên tường loang lổ vết máu, dùng tay sờ thử, đều là máu tươi, Trương Huyễn men theo vết máu đi vài bước, chỉ thấy vết máu đã biến mất trong rừng cây phía trước.

La Sĩ Tín và Tần Dụng chạy vào rừng lục soát một vòng, vẫn không có chút thu hoạch nào, xem ra là tên trộm đó chạy thoát rồi.

- Đi thôi! Miễn là gã ta còn ở trong Lạc Dương, thì đừng mong trốn thoát.

Trương Huyễn dẫn đám người trở về cửa hàng, trên đường Uất Trì Cung như đã lĩnh ngộ ra điều gì đó nói rằng:

- Thật sự là bị tướng quân nói trúng rồi, quả thật có người vẫn luôn theo dõi chúng ta, nếu không thì chúng sao biết được nơi chúng ta ở.

Trương Huyễn vẫn đang nghĩ về một chuyện, ngày mai hắn nhất định phải đưa mười mấy thân binh của đại soái đến để canh phòng, nếu không đồ của họ vẫn có thể tiếp tục bị trộm mất, mà bất cứ vật gì của họ cũng vậy, cho dù là chiến mã hay vũ khí cũng không thể để mất được.

Lúc này, Trương Huyễn quay đầu lại nhìn Tần Dụng một cái, thấy tinh thần y sa sút, cúi đầu đi cuối cùng, Trương Huyễn bèn giao cương ngựa cho Uất Trì Cung, đi lên phía trước bước sóng vai cùng Tần Dụng.

- Nam tử hán đại trượng phu, chỉ gặp một chút khó khăn đã suy sụp rồi sao?

Trương Huyễn vỗ vai y cười nói.

Tần Dụng thở dài:

- Con không biết phải ăn nói thế nào với nhị thúc, con ngựa nhị thúc vừa cho con liền bị con làm mất.

- Không phải là mọi người đều đang nghĩ cách để tìm lại hay sao? Hơn nữa đêm nay tên trộm lại đến, ta có một dự cảm là rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp được đám trộm cướp này.

- Chỉ mong là vậy.

Tần Dụng vẫn có vẻ chưa đủ tự tin, y cắn môi dưới nói:

- Nhị thúc, con muốn luyện một loại ám khí.

- Vì sao?

- Hôm nay con suýt nữa thì đã bắt được tên trộm rồi, là do chuỳ đồng của con hơi ngắn, nếu con có thể biết phi đao giống như nhị thúc, thì gã đừng hòng trốn đi được.

Phi đao của Trương Huyễn là do hắn học được ở trong quân đội đặc chủng trước khi rơi vào Tuỳ triều, nếu Tần Dụng muốn học, hắn cũng sẵn lòng dạy, chỉ là hắn cảm thấy phi đao quá bình thường, Trương Huyễn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Để ta nghĩ một chút, nghĩ xem loại ám khí nào hợp với con nhất, có thể phối hợp với chuỳ đồng của con.

Vừa nói đến đây, Trương Huyễn bỗng nhớ đến một loại ám khí, có lẽ là thích hợp với Tần Dụng nhất.

~~~~

Trở lại khách điếm, mọi người đều kiểm tra binh khí và chiến mã của mình trước, vẫn còn may, không bị mất gì cả, tiền mà Trương Huyễn mang theo để ở trong tầng ngầm, có cánh cửa sắt dày bảo hộ, cũng y như vậy không bị mất, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tần Quỳnh chạy lên nói với Trương Huyễn:

- Hôm nay ta đến thăm vài người bạn cũ lúc trước, bọn họ đều không biết Lý Tử Thông đã đến Lạc Dương, nhưng mọi người đều đồng ý sẽ để ý giùm ta, bên Nguyên Đỉnh có tin tức gì không?

- Ta cũng giống như Thúc Bảo vậy đang chờ tin, nhưng mà ngày mai ta định đi bái phỏng bọn người Từ Thế Tích, ta cảm thấy có lẽ bọn họ biết.

Tần Quỳnh gật đầu, đột nhiên nhớ tới không thấy Bùi Hành Nghiễm, liền hỏi:

- Nguyên Khánh đâu? Sao không thấy y?

Đang nói, chỉ thấy Bùi Hành Nghiễm bước nhanh từ ngoài cửa lớn đi vào, gãi đầu cười nói:

- Thật ngại quá, ta về trễ.

- Nguyên Khánh, có tin tức gì sao?

Trương Huyễn hỏi.

- Tạm thời chưa có, huynh trưởng của ta đã đáp ứng sẽ nghe ngóng giúp chúng ta, nhưng mà huynh trưởng ta tin rằng có thể thông qua quan hệ của Binh bộ tra ra danh sách báo danh của Hội anh hùng, hôm nay Võ Vân Triệu đã báo danh, nhưng không có tên của Lý Tử Thông, có thể gã dùng tên giả.

Trương Huyễn thầm nghĩ:

- Xem ra ngày mai chỉ đành phải đi tìm Từ Thế Tích rồi.

~~~~

Sở dĩ Trương Huyễn không lập tức đi tìm Từ Thế Tích hoặc tìm Đơn Hùng Tín là do hắn muốn cho bọn Từ Thế Tích có chút thời gian để suy nghĩ, Sài Thiệu nhất định sẽ báo với bọn chúng vào lúc tối, nếu ngày mai Từ Thế Tích chịu gặp mình, vậy thì cho thấy họ vẫn còn hứng thú đối với việc lôi kéo mình.

Nếu không bọn chúng nhất định sẽ dọn đi suốt cả đêm, nếu vậy, cho dù tìm chúng cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, đây chính là suy nghĩ của Trương Huyễn, muốn thông qua việc tìm kiếm Lý Tử Thông để thăm dò thái độ của Từ Thế Tích.

Sáng ngày hôm sau, Trương Huyễn vẫn y như vậy dẫn theo Uất Trì Cung đến phường Quy Nghĩa nằm ở phía bắc Lạc Thuỷ.

Nghĩa của phường Quy Nghĩa y như tên của nó, là nơi ở của những người đã đầu hàng người Hồ, nhưng qua tiến trình gần trăm năm qua, phường Quy Nghĩa sớm đã lẫn lộn cả người Hồ lẫn người Hán, không còn là nơi dành riêng cho người Hồ nữa.

Tuy nhiên kiến trúc ở trong phường vẫn bảo lưu các điểm đặc sắc của kiến trúc người Hồ, phần lớn là mái vòm hoặc mái bằng là chính, tầng tầng lớp lớp, vô cùng dày đặc, giống hệt tổ ong, thêm nữa trong phường đều có vẻ vô cùng hỗn độn, có rất nhiều người, phần lớn chủ yếu là tầng lớp lao động trung, hạ cấp, rất nhiều phòng xá rách mướp đến không chịu nổi, thậm chí còn có những căn chòi dùng bùn đất đắp nên, chỉ có một cửa phòng tối om, trên cửa treo vài miếng mành rách

Trương Huyễn và Uất Trì Cung cưỡi ngựa đi chậm rãi giữa đám trẻ con dơ dáy bẩn thỉu đang chơi đùa, hắn cảm thấy không hiểu cho lắm, tại sao đám người Từ Thế Tích lại ở trong một phường có hoàn cảnh tồi tàn như vậy.

Trương Huyễn hỏi một người trên đường vị trí của khách điếm Phúc Lai, người đi đường chỉ về phía trước, Trương Huyễn cũng đã nhìn thấy, trên một cái hẻm nhỏ đang treo một cái đèn lồng lớn cũ nát, trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ đã phai màu ‘Phúc Lai’.

Hoá ra toà khách điếm này ở trong một cái hẻm nhỏ, Trương Huyễn lập tức hơi hiểu ra, bọn người Từ Thế Tích chọn chỗ này là do nơi đây vô cùng bí mật, với thân phận của bọn chúng, đương nhiên phải ở nơi càng bí mật càng tốt, vậy bọn người Lý Tử Thông liệu cũng ẩn thân ở nơi như cái ngõ nhỏ này không?

Hai người bước vào con hẻm nhỏ tĩnh mịch, mãi cho đến cuối ngõ mới nhìn thấy cửa lớn của khách điếm Phúc Lai, vừa đến cửa lớn, một tên tiểu nhị liền chạy ra như bay, liên tục xua tay:

- Thật xin lỗi, tiểu điếm đã ở đầy người rồi, quả thật là không còn phòng trống nữa, hai vị đi nơi khác đi!

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa cười nói:

- Chúng ta không phải đến để thuê phòng, mà đến tìm bạn, chắc là phải có người họ Dự hoặc họ Đan đăng ký chứ, có chừng mười mấy người, đều là tới tham gia Hội anh hùng.

Tiểu nhị suy nghĩ một hồi:

- Hình như là có, trong đám người họ có một người da mặt rất dày, cầm một cái búa to, tiền thưởng chỉ cho có mấy đồng, còn háo sắc vô cùng, vừa đến đã muốn đi tìm thanh lâu.

Trương Huyễn và Uất Trì Cung đều nhịn không được cười phá lên:

- Chính là bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment