Trương Huyễn cũng biết muốn tìm được Lý Tử Thông không hề đơn giản chút nào, không chỉ là do người đến Lạc Dương tham gia khoa cử và Hội anh hùng quá nhiều, mà còn do Lý Tử Thông có thân phận đặc thù, nơi ẩn thân tất nhiên phải vô cùng bí ẩn, khẳng định là sẽ dùng tên giả, cho dù là những kẻ rành rõi Lạc Dương đến mấy đi nữa cũng chưa chắc tìm thấy gã, hắn nhất định phải thông qua kẻ vô cùng hiểu về Lý Tử Thông mới có thể tìm thấy được.
Trương Huyễn thấp giọng nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Vấn đề lớn nhất của chúng ta hiện nay là không đủ người, đặc biệt là quá ít người quen thuộc thành Lạc Dương, ta muốn nhờ huynhh trưởng của ta giúp một tay.
- Hành Kiệm đang ở Lạc Dương sao?
Bùi Hành Nghiễm kinh hỉ hỏi.
- Đang ở! Tối hôm qua ta còn thấy huynh ấy, chính là ở trong Bùi phủ của các ngươi, trong tay huynh ấy có không ít người, nhờ huynh ấy giúp tìm người, ngoài ra đi tìm thêm Bùi Tín nữa, xem y có thể thông qua đường dây quan phương để tìm ra chỗ ở của Lý Tử Thông hay không.
Bùi Hành Nghiễm gật đầu:
- Ty chức hiểu rồi, bây giờ đi tìm huynh trưởng ngay, nếu có tin tức gì, ty chức sẽ báo với tướng quân vào buổi tối.
- Phải cẩn thận một chút, nhớ kĩ không được tự tiện hành động.
- Tuân mệnh!
Bùi Hành Nghiễm thi lễ rồi quay đầu ngựa chạy nhanh về phía Bùi phủ, Trương Huyễn lập tức dẫn theo Uất Trì Cung chạy về phía Yến Vương phủ.
Trước bậc thang của Yến Vương phủ, Uất Trì Cung nói nhỏ với Trương Huyễn:
- Tướng quân, tìm quan phương e rằng cũng vô dụng, bọn họ sao có thể biết được nơi ẩn thân của lũ loạn phỉ Lý Tử Thông.
- Cố thử hết mọi cách thôi! Bọn họ không được xem là quan phương, mà là địa đầu xà thành Lạc Dương, tin tức rất rộng.
Thật ra thì Trương Huyễn cũng không có nhiều cách, chỉ có thể dùng phương pháp gieo trồng nhiều gặt hái ít, cố gắng tìm bạn bè, tìm người quen từ nhiều tầng lớp để nghe ngóng tin tức về nơi ở của Lý Tử Thông.
Chốc lát, Hàn Tần bước nhanh từ trong vương phủ ra, chắp tay cười nói:
- Các huynh đệ đều đang thảo luận xem lão đệ có đến Lạc Dương tham gia Hội anh hùng không, xem ra ta không đoán sai, quả nhiên là đã đến.
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Phong thái của Hàn đại ca vẫn vậy, hình như lại được thăng quan rồi, các huynh đệ thế nào?
- Thăng quan gì chứ! Chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, mọi người đều rất tốt, lão Tân và Niên Nhị đến nơi nhận chức rồi, thật khiến người khác phải hâm mộ, nhưng mà trong đám huynh đệ làm giỏi nhất vẫn là Trương lão đệ, nghe nói sắp thăng lên làm Hổ Bí Lang Tướng rồi, phải chiêu đãi mọi người đấy.
- Đợi ta thăng chức nhất định sẽ mời khách, nào! Giới thiệu với Hàn Huynh, vị này cũng là huynh trưởng của ta, Uất Trì Cung, là mãnh tướng của Phi Ưng quân chúng ta.
Trương Huyễn lại nói với Uất Trì Cung:
- Vị này là huynh đệ ngày xưa của ta, cháu ngoại của Hàn đại tướng quân, tên là Hàn Tân.
Uất Trì Cung khom lưng thi lễ với Hàn Tân, Hàn Tân sớm đã nhìn thấy dáng người to lớn mạnh mẽ của Uất Trì Cung, thực khiến cho y phải ngưỡng mộ, y vội cười thi lễ, tán gẫu vài câu.
Lúc này, Trương Huyễn kéo Hàn Tân qua một bên nhỏ giọng nói:
- Ta có chuyện này muốn nhờ vả Hàn huynh.
Hàn Tân vỗ ngực:
- Đệ cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp hết mình.
- Là thế này, có người trộm mất chiến mã của huynh đệ của đệ. Gã này chính là thủ lĩnh thổ phỉ Lý Tử Thông, đệ muốn tìm gã này, nhưng không biết phải đi đâu tìm.
Hàn Tân rất kinh ngạc, Lý Tử Thông lại dám đến Lạc Dương, lá gan cũng thật lớn, y nghĩ nghĩ rồi nói:
- Như vậy đi! Ta đi mời huynh đệ của ta nghe ngóng tìm đường đã, có tin tức ta lập tức báo cho lão đệ, đệ ở đâu?
Trương Huyễn đưa địa chỉ cho y, cười nói:
- Nhờ cậy vào Hàn huynh.
- Vậy ta đi an bài, lão đệ còn có việc gì không?
Trương Huyễn tìm y quả thật còn một việc nữa, cười hỏi:
- Sài Thiệu đã trở về chưa?
Hàn Tân không ưa gì Sài Thiệu, lạnh nhạt nói:
- Y đã không còn làm thị vệ ở Yến Vương phủ nữa rồi, nói là muốn về nhà chăm sóc cho tổ phụ, cho nên hai tháng trước đã từ chức rồi, chúng ta cũng không biết tung tích của y, nếu lão đệ muốn tìm y, có thể đến nhà nhạc phụ của y để nghe ngóng tin tức.
- Ta hiểu rồi, đa tạ Hàn huynh.
- Ta đi an bài tìm người, có tin tức ta sẽ báo ngay cho đệ.
Hàn Tân ôm quyền thi lễ với Uất Trì Cung, nhanh chóng vào phủ.
Trương Huyễn lắc đầu cười khổ nói với Uất Trì Cung:
- Xem ra ngươi nói đúng rồi, bên này hy vọng không lớn.
- Sao tướng quân lại nghĩ vậy?
- Ngươi không cảm thấy đằng sau sự nhiệt tình của y có ẩn giấu cái gì đó sao?
Uất Trì Cung nghĩ nghĩ:
- Đáng lẽ y nên mời tướng quân vào phủ, như ôn lại chuyện cũ chẳng hạn.
- Ngươi cũng nhận ra rồi sao, thật ra là y chỉ nói cho có lệ với ta thôi, nhiệt tình thật đấy, nhưng không có thành ý.
- Đây là vì sao, tướng quân cũng đâu tệ, đáng lẽ y phải muốn kết giao thật tốt với tướng quân mới phải, ta thật không hiểu nổi.
Trương Huyễn cười khổ lắc đầu, có vài việc không nói rõ ra được, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, Hàn Tân chính là một tấm kính, phản chiếu thái độ của Yến Vương đối với hắn. Trương Huyễn vốn đã biết Dương Đàm lãnh đạm với mình, từ sau chiến dịch ở Cao Câu Ly, thì gần như hắn không cách nào gặp được Dương Đàm, đây kì thực chính là sự cố ý né tránh của Dương Đàm với mình.
Bùi Củ không hề lừa hắn, nhất định là phải có nguyên nhân y mới cảnh cáo bản thân phải dè chừng Yến Vương, Yến Vương nhất định có nói qua gì với y.
Thật ra Trương Huyễn cũng từng suy nghĩ qua về nguyên nhân khiến Dương Đàm lạnh nhạt với mình, nguyên nhân có thể nhất có lẽ là do Dương Đàm đã dần chín chắn hơn, y bắt đầu chống đối thậm chí cảm thấy phản cảm với những tư tưởng mà hắn truyền thụ cho y lúc ban đầu.
Ví dụ như tư tưởng thỏa hiệp, dùng cách thức mềm mỏng và lâu dài để dần dần làm suy yếu thế lực của thế gia và quý tộc Quan Lũng, mà không phải là phương thức tấn công mạnh mẽ của Dương Quảng, xem ra càng lúc Dương Đàm chịu sự ảnh hưởng của tổ phụ y càng sâu sắc, chống đối và phản cảm với mình cũng là lẽ thường tình.
- Tướng quân, bây giờ chúng ta có đi Lý phủ không?
Câu hỏi của Uất Trì Cung đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Trương Huyễn, hắn cười nói:
- Đi tìm đám người Ngõa Cương thử xem! Nói không chừng họ có liên lạc với Lý Tử Thông.
Trương Huyễn tạm thời ngừng suy nghĩ về cách nghĩ của Dương Đàm, thúc ngựa chạy về hướng phường Tu Văn, hắn biết vẫn còn một nơi có thể tìm được Sài Thiệu.
~~~~
Quả không ngoài dự đoán của Trương Huyễn, hắn tìm thấy Sài Thiệu ở Vũ Xuyên phủ, tuy rằng Sài Thiệu đã từ chức thị vệ của Yến Vương phủ, nhưng chưa chắc sẽ từ chức tiến sĩ của Vũ Xuyên phủ, Trương Huyễn và Uất Trì Cung chỉ đứng chờ giây lát ngoài cửa lớn, Sài Thiệu liền nhanh chóng bước ra.
- Hiền đệ, nhanh như vậy đã gặp lại rồi!
Sài Thiệu cười đi đến, cười rất miễn cưỡng, dù sao thì Trương Huyễn đến Vũ Xuyên phủ tìm y cũng không phải việc bình thường, làm cho y rất căng thẳng.
- Hiền đệ tìm ta có chuyện gì sao?
Trương Huyễn chỉ vào một quán rượu nhỏ ở đằng xa cười nói:
- Nơi đây không thích hợp để nói chuyện, ta mời Tụ Xương huynh uống chén rượu.
Sài Thiệu gật đầu, đi theo Trương Huyễn đến quán rượu nhỏ, hai người ngồi ở trong nhà, Uất Trì Cung thì ngồi ngoài cửa, gọi một bầu rượu, một mâm thịt dê, vừa uống rượu vừa cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Trong phòng, Trương Huyễn nói ra yêu cầu của mình với Sài Thiệu, hắn cần phải thông qua mối quan hệ của quân Ngõa Cương để tìm ra Lý Tử Thông.
Sài Thiệu quả thật cảm thấy rất khó xử, y tuyệt đối không hy vọng Trương Huyễn và quân Ngõa Cương có mối quan hệ quá sâu sắc, như vậy có thể làm bại lộ thân phận thật của Lý Kiến Thành, cho nên lúc họ thấy Trương Huyễn khi trên đường đến tửu lâu, Sài Thiệu liền cho người gọi Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim trở về, không cho bọn họ giao thiệp nhiều với Trương Huyễn.
Trầm ngâm chốc lát, Sài Thiệu cười nói:
- Chỉ là một con ngựa mà thôi, cần gì phải phí công như vậy, bên ta cũng có một con ngựa tốt, ta tặng cho hiền đệ.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Vấn đề không phải là ngựa, cho dù Lý Tử Thông không nhận ra ta thì cũng phải nhận ra Tần Quỳnh hoặc La Sĩ Tín, rõ ràng biết chúng ta là quân Phi Ưng, mà còn trộm ngựa đi, đây rõ ràng là một sự khiêu khích, trắng trợn khiêu khích, ta trước giờ đều kiên quyết đánh trả, tuyệt đối không thỏa hiệp.
Sài Thiệu thở dài:
- Nhưng chúng ta cũng không biết Lý Tử Thông đang ở nơi nào!
- Có thể Tự Xương huynh không biết, nhưng Từ Thế Tích hay Đơn Hùng Tín, có thể bọn họ biết, hoặc có lẽ họ có cách để biết.
Sài Thiệu biến sắc:
- Cái này không ổn đâu!
Sắc mặt Trương Huyễn trầm xuống:
- Nếu đã như vậy, thì ta đi tìm Nguyên Mân giúp đỡ vậy, nhân tiện hàn huyên về việc Lý Mật không phải Lý Mật, cáo từ!
Trương Huyễn đứng dậy lập tức rời đi, Sài Thiệu nôn nóng, vội ngăn hắn lại:
- Được rồi! Được rồi! Ta đáp ứng là được!
Trương Huyễn lại ngồi xuống, cười nhạt, chờ đợi biểu hiện tiếp theo của Sài Thiệu, trong lòng Sài Thiệu rất hận, lại không có cách nào khác, chỉ có thể lạnh lùng nói:
- Khách điếm Phúc Lai phường Quy Nghĩa, các nguơi có thể tìm thấy bọn chúng ở đó.
Nói xong, Sài Thiệu đứng lên, nói:
- Nếu không có chuyện khác, ta cáo từ trước.
Y xoay người liền đi ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước, Trương Huyễn lại thong dong nói:
- Ta rất mong muốn nhìn thấy ngày mà Lý công khởi binh ở Thái Nguyên, cho nên ta luôn che giấu giùm Lý Công bí mật ấy, không đến bước đường cùng ta cũng sẽ không vạch trần nó, nên xin Tự huynh hãy yên tâm, nhưng mà nói xấu phải nói xấu trước mặt ta, tốt nhất đừng nên có suy nghĩ gì mà giết người diệt khẩu, nếu không điều ập xuống sẽ là tai hoạ của cả gia tộc Lý thị, không còn có chuyện có Lý Hồn thứ hai đâu.
Cả người Sài Thiệu run rẩy, y quay đầu nhìn Trương Huyễn với ánh mắt không thể tin nổi, xoay lưng vội vàng rời đi.
Trương Huyễn nhìn y đi xa, không khỏi khe khẽ thở dài, đến hôm nay, hắn và Sài Thiệu xem như hoàn toàn trở mặt rồi.
Hắn đi ra từ trong phòng, Uất Trì Cung bình tĩnh đứng bên cạnh chờ đợi quyết định của hắn, Trương Huyễn nhìn sắc trời, cười nói vói Uất Trì Cung:
- Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai hẵng nói tiếp!