Tuy rằng bên báo danh của quan lại không có nhiều người, nhưng thủ tục lại làm rất lâu, cần xác nhận chức quan của từng người, đợi cả hai canh giờ, cuối cùng mới báo được danh, lúc này đã sắp đến giữa trưa, người đến báo danh càng lúc càng nhiều, khiến cho nơi đây trở nên rối loạn hơn.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi Nam quân doanh, Bùi Hành Nghiễm đề nghị, nói:
- Có lẽ quán rượu trong thành đã hết chỗ rồi, chi bằng chúng ta ăn trưa ở ngoài thành đi.
Tất cả mọi người đều đã có kinh nghiệm, trong thành Lạc Dương đã kín hết chỗ, nhưng không phải là những võ giả đến tham gia Hội anh hùng, mà lại là những sĩ tử đến tham gia khoa cử, buổi trưa và buổi tối, gần như tất cả tửu quán đều chật cứng, bây giờ ở trong thành căn bản là tìm không được chỗ ngồi, quan trọng hơn là mọi người đều đã hơi đói, bèn nhất trí với đề nghị của Bùi Hành Nghiễm.
Tửu lâu ở phía nam thành Lạc Dương không hề ít, nhưng cũng chật kín như vậy, bọn họ đi bộ đã gần hai dặm đường, nhìn thấy cách cửa thành không xa có một quán rượu, hình như vẫn còn vài chỗ trống.
La Sĩ Tín mừng rỡ hô to:
- Quán trà phía trước còn chỗ, ta đi chiếm chỗ trước.
Y thúc ngựa chạy về phía quán trà, Tần Dụng cũng vội vã theo sau, hô lớn:
- Lão La, đợi ta với!
Tần Quỳnh hơi kinh ngạc, tên nhóc con này sao đột nhiên trở nên phóng khoáng đến vậy, không chỉ hét lớn, mà còn kêu La Sĩ Tín là lão La, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Trương Huyễn cười mà không nói, xem ra buổi nói chuyện tối qua có tác dụng rồi.
Tuy rằng trong tên của quán trà có một chữ trà, nhưng trên thực tế chủ yếu là bán rượu và thức ăn, so với tửu lâu, thì nó giống như một quán con, quy mô nhỏ hơn một chút.
Trong cái lều lớn lợp vải bạt lộ thiên, bày đầy bàn ghế, ghế cũng là loại Hồ y, cũng tức là dùng sợi dây thừng kéo căng để làm ghế, không phải là kiểu ngồi quỳ mà là tách chân ra ngồi trên sợi dây - ghế, đây là tư thế ngồi của hạ nhân hạ đẳng cuối thời Tuỳ Đường.
Tuy là quán ăn thấp kém, nhưng mọi người sớm đã đói đến bụng cồn cào, cũng mặc kệ mọi thứ, buộc ngựa ở cái cọc gỗ bên ngoài, rối rít ngồi xuống.
Lúc này, Tần Quỳnh thấy Tần Dụng vẫn cứ cưỡi con ngựa quý kia, nhướng mày:
- Sao con lại cưỡi con ngựa này ra đây?
Mặt Tần Dụng đỏ lên, rối rít giải thích:
- Thời gian con ở cùng với con ngựa này quá ngắn, không được ăn ý, cho nên phải cưỡi nhiều hơn mới được, đây là cách mà Ngô đại ca đã dạy con.
Tần Quỳnh không nói thêm gì nữa, chỉ căn dặn:
- Ở đây nhiều người, phức tạp. Con phải trông kĩ đấy, đừng để bị người khác trộm mất.
- Con hiểu, con sẽ trông coi chiến mã cẩn thận.
Không bao lâu, khách đến quán trà càng lúc càng đông, rất nhanh quán trà đã chật cứng, hai tên tửu bảo đưa thức ăn và rượu lên cho bọn họ, một mâm lớn thịt dê và thịt lộc, nướng vàng ươm thơm phưng phức, vô cùng hấp dẫn, mọi người đã đói đến không chịu nổi, cúi đầu ăn như hổ.
Lúc này, Tần Quỳnh khẽ huých khuỷu tay Trương Huyễn, Trương Huyễn nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy ở góc bên phải không xa có một đám người đang ngồi, người nào người nấy đều cao to khoẻ mạnh, không ít người trên thân thể đều lộ ra vết sẹo, có thể nhận thấy họ đều là tội phạm từng chiến đấu trên sa trường.
Cầm đầu gồm ba người, một người có mặt chữ điền, hơn năm mươi tuổi, trên mặt đầy râu, mũi sư tử, miệng rộng, trông rất nghiêm nghị.
Người ngồi kế bên, Trương Huyễn tưởng rằng là trẻ con, nhìn kĩ lại thì ra là một chàng trai vóc dáng nhỏ nhắn, xem dáng vẻ có vẻ chưa đến hai mươi, mà dưới cằm lại có một bộ râu khô vàng, đôi mắt nhỏ cứ nhìn ngó xung quanh, giống như một con khỉ nhỏ ngồi xổm trên ghế.
Một người nữa ngồi ở phía bên trái, có gương mặt màu vàng nhợt, khoảng ba mươi tuổi, trán dô, sống mũi cao, thẳng, hai hàng lông mày như tiễn, dài đến tận tóc mai, dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt, đứng cùng với đám tội phạm trông không hề hài hoà, song, đôi mắt người này đượm vẻ u buồn, dường như có tâm sự gì đó.
- Huynh biết bọn chúng?
Trương Huyễn thấp giọng hỏi.
Tần Quỳnh gật đầu:
- Cái tên có râu kia chính là Lý Tử Thông.
Hoá ra y chính là người được gọi là Đông Hải vương Lý Tử Thông, thông thường thủ lĩnh đạo tặc thường không đến Lạc Dương, giống như lũ Địch Nhượng, Đậu Kiến Đức, Tôn Tuyên Nhã đều sẽ không đến, không ngờ Lý Tử Thông lại xuất hiện. Trong lòng Trương Huyễn cảm thấy rất kỳ quái, thật ra đây là cơ hội tốt để một lưới bắt trọn lũ loạn phỉ, ấy thế mà triều đình lại ngầm cho phép chúng đến Lạc Dương, là bảo thủ hay là một loại tác phong của bọn quan liêu, thực khiến Trương Huyễn nghĩ mãi không ra.
- Hai người bên cạnh gã là ai?
Trương Huyễn hỏi tiếp.
Tần Quỳnh cười nói:
- Nếu Lý Tử Thông đã xuất hiện, vậy liền biết hai người bên cạnh gã là ai, xem ra hiền đệ không rõ lắm về tình hình lũ thổ phỉ.
Dứt lời, Tần Quỳnh thấp giọng nói:
- Hai người bên cạnh chính là trợ thủ đắc lực của gã, tên tiểu tử gầy như khỉ kia tên là Thượng Hoài Châu, cũng là người của quận Tề chúng ta, là thần thâu nổi tiếng khắp thiên hạ, khinh công cực giỏi, đặc biệt am hiểu về ám sát, thủ đoạn ngoan độc, năm trước Dương Nghĩa Thần suýt chết trong tay y, y là nghĩa tử của Lý Tử Thông.
- Vậy tên ở bên phải thì sao?
Trương Huyễn càng hứng thú với tên nam tử mặt vàng kia hơn, tướng mạo hiên ngang chính nghĩa, lại ở trong nhóm trộm cướp, thực khiến người khác cảm thấy tiếc hận.
- Cái tên đó chính là Ngũ Vân Triệu tiếng tăm lừng lẫy, hiệu là Thương Tướng Đông Hải, thương pháp trác tuyệt, y là con rể của Lý Tử Thông, y vốn dĩ là danh tướng nhà Tuỳ, đáng tiếc.
Tần Dụng than nhẹ một tiếng.
Trương Huyễn âm thầm gật đầu, thì ra y chính là Ngũ Vân Triệu, quả thật là nghe danh đã lâu. La Sĩ Tín nhướng người lên cười nói:
- Nếu đó là Lý Tử Thông, hay là chúng ta bắt chúng lại, lại còn lập được một chiến công nữa.
- Chớ nhiều chuyện!
Tần Quỳnh thấp giọng trách cứ:
- Chắc chắn là chúng đã được sự cho phép của triều đình mới dám công khai lộ diện như vậy, nếu ngươi làm bậy, chỉ có thể khiến bản thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
- Xí.
La Sĩ Tín nói lẩm bẩm:
- Loạn phỉ lại dám công khai đi xuất hiện ngoài đường, đây là cái thời đại gì thế này.
Y làu bàu về lại chỗ của mình, đôi mắt chợt sáng lên, chỉ thấy Tô Định Phương mới quen lúc sáng cũng dẫn theo hai gia nhân đến đây, bọn họ ngồi ở một bàn ở bên ngoài, La Sĩ Tín rất thích tính cách của Tô Định Phương, liền giống như con khỉ nhảy qua, ôm quyền thi lễ cười hì hì nói:
- Tô đại ca cũng đến rồi.
Nhưng Tô Định Phương lại không nhận ra y, chần chừ một lát hỏi:
- Ngươi là...
La Sĩ Tín chỉ Trương Huyễn:
- Huynh quên ta rồi sao? Vị tướng quân đó là nhị ca của ta.
Lúc này Trương Huyễn cũng đã nhìn thấy Tô Định Phương, cười vẫy tay với y, Tô Định Phương cũng nở nụ cười:
- Thì ra lão đệ là bạn đồng hành của tướng quân, xin hỏi quý danh của lão đệ là?
- Ta là La Sĩ Tín ở quận Tề, từng nghe qua chưa?
- Ồ, Bá vương thương, ngưỡng mộ đã lâu.
La Sĩ Tín thấy y từng nghe qua danh mình, vô cười vui vẻ nói:
- Hay là Tô đại ca ngồi cùng với chúng ta nhé.
Tô Định Phương cười khẽ:
- Lát nữa hai người bạn của ta sẽ đến đây, để lần sau đi! Ta mời La lão đệ đi uống rượu.
La Sĩ Tín thấy y không chịu đi qua, chỉ đành bất mãn trở về, Trương Huyễn cười hỏi:
- Y không chịu qua đây sao?
- Y nói còn phải chờ hai người bạn nữa, lát nữa mới uống rượu với chúng ta.
La Sĩ Tín chán nản nói.
- Người ta còn có việc thì chúng ta cũng đừng miễn cưỡng.
Lúc này, tửu bảo bưng một mâm heo sữa quay lên, bảy người bọn họ ai cũng ăn khoẻ, Trương Huyễn lại trả trước hai lượng hoàng kim, cho nên các món thịt rừng được đưa lên liên tục, khiến mọi người ăn đến thoả thuê, chỉ tiếc rượu không ngon cho lắm, khiến bọn họ đều thoáng cảm thấy có chút tiếc nuối.
- Ngựa của ta đâu?
Bỗng nhiên Tần Dụng la hoảng lên.
Mọi người đều nhìn về phía cọc gỗ buộc ngựa ngoài kia, chỉ thấy trên cọc gỗ có buộc mười mấy con ngựa, còn con ngựa trắng của Tần Dụng thì không thấy nữa, Tần Dụng gấp rút xông ra ngoài, tìm kiếm xung quanh ba cái cọc buộc ngựa.
Lúc này, hình như Trương Huyễn nghĩ ra gì đó, quay phắt đầu lại nhìn về bàn của Lý Tử Thông, chỉ thấy bọn chúng đã rời đi, chín đến mười phần là đã bị đám người này trộm đi rồi.
Tần Quỳnh ở trong quán trà nhỏ giọng trách Tần Dụng không biết đến đạo lý tài vật thì không được khoe khoang ở bên ngoài, Tần Dụng ôm đầu ngồi trên đất, gấp đến nỗi sắp khóc, chưởng quỹ của quán trà liên tục thở dài xin lỗi, tửu bảo thì liên tục giải thích việc mất ngựa không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng biết ngựa quý ngàn lượng cũng khó mà mua được, bán đi quán của họ cũng không đền bù nổi.
Lúc này, Tô Định Phương bước lên nói với Trương Huyễn:
- Trương tướng quân, có phải đó là một con ngựa trắng rất khoẻ, trên tai có một nhúm lông đen không?
Tần Dụng nhảy dựng lên, hô:
- Chính là con ngựa đó, ngươi thấy nó sao?
- Lúc nãy ta nhìn thấy có một tên nhóc gầy cưỡi lên con ngựa trắng đó, rất không hài hoà, ta liền cảm thấy kỳ lạ, thì ra là gã trộm đi con ngựa của các ngươi.
La Sĩ Tín giận tím mặt:
- Đi tìm bọn chúng.
Y xoay người leo lên ngựa liền muốn đi ngay, Tần Quỳnh kéo dây cương ngựa của y lại nói;
- Không được lỗ mãng!
Tần Quỳnh lại thấp giọng hỏi Trương Huyễn:
- Nguyên Định, đệ nói xem?
Trương Huyễn trầm tư trong chốc lát:
- Chỉ cần bọn chúng còn ở Lạc Dương, ngựa sẽ không bị mất, trước hết phải tìm được chỗ bọn chúng ở, sau đó đến tận nơi đòi lại, nếu không được trực tiếp xoá sổ bọn chúng.
Tô Định Phương đứng kế bên có chút áy náy, y liền nói:
- Nếu không ta cũng giúp các người nghe ngóng nơi bọn chúng ở, các huynh ở đâu? Khi nào có tin tức ta sẽ lập tức thông báo.
Trương Huyễn đưa cho y một tờ giấy:
- Đây là nơi bọn ta ở, vậy xin làm phiền Tô hiền đệ vậy.
- Được! Khi ta về sẽ lập tức nghe ngóng tình hình.
Mọi người cũng không còn tâm trạng ăn tiếp nữa, đều lũ lượt lên ngựa trở về nơi ở, chỉ đành về trước sau đó bàn bạc kỹ hơn, La Sĩ Tín mặt xanh lét, không nói lời nào, Tần Quỳnh tuy rằng trách con trai không hiểu đạo lý giang hồ, nhưng thấy con trai ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, y cũng cảm thấy rất đau lòng.
Tần Quỳnh cho ngựa đi chậm lại đi sóng đôi với Trương Huyễn, y biết Trương Huyễn vỗn là thị vệ Yến Vương phủ, có lẽ có chút quan hệ với kinh thành, không giống bọn họ không biết chút gì về kinh thành cả.
- Nguyên Đỉnh định xử lý việc này thế nào?
Trương Huyễn cũng đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt đáng thương của Tần Dụng, trong lòng hắn cũng rất áy náy, chuyện này hắn cũng có một phần trách nhiệm, dù sao cũng là do hắn tối qua khuyên Tần Dụng phải dám làm dám chịu.
Trương Huyễn trầm tư trong chốc lát nói:
- Vấn đề lớn nhất của đối phương chính là thân phận của bọn chúng, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để ép chúng, buộc chúng trả ngựa lại, nếu không được, thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, mấu chốt hiện nay là phải tìm được nơi ở của bọn chúng.
- Nếu không ta thử tìm bằng hữu Sơn Đông xem sao.
Trương Huyễn gật đầu:
- Chúng ta chia nhau ra hành động! Ta dẫn Uất Trì và Nguyên Khánh đi tìm người quen, buổi tối chúng ta gặp nhau.
Hai người thảo luận thêm một số chi tiết, Trương Huyễn liền cùng Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm đi trước.