Đêm đã khuya, cả thành Lạc Dương trở nên an tĩnh, cửa hàng bốn phía đều hoàn toàn yên tĩnh, đám người trong phòng đều đã chìm vào trong giấc ngủ, tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng, còn Trương Huyễn thì không cách nào ngủ được, hắn vẫn đang nhớ về cuộc nói chuyện với Bùi Củ hôm nay.
Hắn không thể không thừa nhận rằng mình đã nghĩ sự việc quá đơn giản, hoặc là nói hắn quá xem thường Dương Quảng. Dương Quảng vẫn luôn quan sát tình hình chiến sự ở Thanh Châu, sớm đã cài Bùi Nhân Cơ vào, khi Trương Tu Đà vừa bình định loạn phỉ ở Thanh Châu, Dương Quảng liền thay tướng ngay, tuyệt đối không để một vị tướng nắm quân quyền quá lâu.
Trương Huyễn thậm chí có thể khẳng định, đó là Bùi Củ bày kế cho Dương Quảng, nếu không sẽ không có chuyện cho Bùi Nhân Cơ đi làm phó tướng.
Bùi Củ nói rất đúng, chỉ cần Trương Huyễn hắn không xuất đầu lộ diện, chỉ cần hắn không tranh chức vị chủ tướng, vậy thì Dương Quảng sẽ tạm thời không nghĩ đến mình, chỉ còn hai năm là đến năm Đại Nghiệp thứ mười một, tất cả những thế lực còn đang ẩn giấu sau lưng đều sẽ được phơi bày trong năm đó, tất cả mọi người đều là người thông minh, hà cớ gì Trương Huyễn hắn lại phải làm vật hi sinh.
Trương Huyễn tâm loạn như ma, không ngủ nổi nữa, hắn trở mình ngồi dậy, phủ thêm áo choàng, lặng lẽ đi xuống lầu.
Trong sân phủ đầy màu bạc của ánh trăng, vô cùng yên tĩnh, trại ngựa phía bên kia còn sáng đèn, mơ hồ truyền đến âm thanh nói chuyện.
Trương Huyễn chậm rãi đi tới, xuyên qua khe hở, mã phu Ngô Cương đang cắt cỏ một cách tỉ mỉ, đem đậu đen đã nấu chín trộn với cỏ khô, Tần Dụng đang ngồi xổm ở kế bên, đang nâng má chăm chú nhìn Ngô Cương phối chế cỏ khô, thỉnh thoảng nói vài câu với lão.
- Công tử, kỳ thực ngựa cũng giống như người, chiến mã khi đã có tình cảm thì sẽ không bài xích cậu, cậu cảm thấy ngựa của cậu không thích cậu, là do nó không xem cậu như huynh đệ.
- Nhưng ta có xem nó như huynh đệ mà.
- Công tử, vậy vẫn chưa đủ, tôi cảm thấy chủ yếu là do thời gian cậu ở cùng nó quá ngắn, cần phải ngày ngày ở bên cạnh nó, thậm chí lúc ngủ cũng ngủ cùng nhau, chiến mã sẽ rất nhanh thích cậu.
- Vậy phải mất bao lâu, sắp phải tham gia hội anh hùng rồi, ta sợ...lỡ như…
- Làm theo cách ta đã chỉ cho công tử, chỉ cần một tháng là đủ.
- Vậy tối nay ta sẽ ngủ ở đây.
- Khà khà! Công tử quá nóng vội rồi, để mai đi! Thật ra cũng không cần phải ngủ ở đây, ta đi chuẩn bị cho công tử.
Trương Huyễn cười lắc đầu, xoay người trở về viện, hắn ngồi bên cạnh giếng ngẩng đầu nhìn loan nguyệt (trăng khuyết) sáng trong, ngơ ngác nghĩ về nỗi băn khoăn.
- Nhị thúc vẫn chưa ngủ sao?
Tần Dụng xuất hiện ở sau lưng hắn.
- Không ngủ được.
Trương Huyễn cười rồi hỏi:
- Con chiến mã đó dùng không quen sao?
Tần Dụng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Cảm thấy nó không nghe lời lắm, có lúc con muốn nó đi mà nó không đi, có lúc không muốn nó đi, nó lại tự chạy đi, khiến con rất phiền muộn.
Tần Dụng ngồi kế bên Trương Huyễn, thấp giọng hỏi:
- Con chiến mã đầu tiên của nhị thúc cũng vậy sao?
- Có chút, Ngô Cương nói đúng, ngựa cũng có tình cảm, khi tình cảm với nó sâu đậm, tự nhiên nó sẽ nghe lời của con, thật ra cũng không cần gấp, cứ từ từ!
- Con sợ sẽ ảnh hưởng đến hội anh hùng, cho nên mới gấp chút.
Trương Huyễn rất thích người thiếu niên thẳng thắn này, bèn vỗ vai y cười nói:
- Con cũng muốn làm tướng quân sao?
- Thật ra là con không muốn, nhưng cha con lại muốn, con biết là cha rất lo lắng con không lọt vào trong hai mươi người đứng đầu, con muốn đoạt chức tướng quân tặng cho cha.
- Nhóc con, quê con ở đâu?
Tần Dụng hiểu ý của Trương Huyễn, y lắc đầu chán nản nói:
- Thật ra con là cháu trai của cha, phụ mẫu con mất từ khi con còn rất nhỏ, bọn họ gửi con cho cha, cha coi con như con ruột, con cũng xem ông ấy như cha ruột của mình.
Lúc này Trương Huyễn mới chợt hiểu ra, thì ra Tần Dụng là cháu trai của Tần Quỳnh, hèn gì tình cảm của họ tốt như vậy, không hề giống nghĩa phụ nghĩa tử.
- Võ nghệ của con cũng là cha con dạy sao?
- Vâng!
Tần Dụng gật đầu:
- Từ khi con sáu tuổi đã bắt đầu tập võ, mười tuổi bắt đầu luyện dùng chùy, chùy pháp của con thật ra là giản pháp, nhị thúc không nhìn ra sao?
Trương Huyễn cười nói:
- Con mà không nói thì ta thật sự nhìn không ra.
Tần Dụng lại cúi đầu:
- Nhị thúc, Nguyên Khánh toàn cười nhạo chùy của con không có khí thế, đây là vì sao?
- Vậy sao? Lúc nào ta và con thử đọ sức một lần xem.
- Không! Không!
Tần Dụng cuống quít xua tay:
- Con không phải là đối thủ của nhị thúc.
- Không sao, luận bàn nhiều với cao thủ, như vậy mới có thể nâng cao võ nghệ, con biết tại sao Nguyên Khánh nói chùy của con không có khí thế không? Đó la do con không dám ra tay, nam tử hán phải tự làm tự chịu mới được, điểm này con cần học tập thên ở La Sĩ Tín, Bá vương thương của y không phải là ở thương pháp, mà ở khí thế, con người y dám làm dám chịu, nếu đụng đến y, cho dù đối phương là con ông trời, y cũng không ngán. Con cũng phải giống như vậy, chỉ cần tâm tình của con tốt, chùy của con tự nhiên cũng phát huy tốt nhất, khí thế cũng trở nên khác biệt hẳn.
Tần Dụng nghe cảm thấy như say như dại, y cảm thấy mình như lĩnh ngộ được gì đó, Trương Huyễn vỗ vai y, cười nói:
- Ta cũng đi ngủ đây, đại trượng phu cứ thuận theo tự nhiên? Lo xa như vậy làm gì?
Chính hắn cũng cảm thấy thông suốt, hắn khuyên Tần Dụng phải buông lỏng hơn, bản thân hắn không phải cũng y như vậy khoanh tay bó gối, nghĩ đông nghĩ tây sao? Việc cần đến thì sẽ đến, thản nhiên đối mặt là được, cần gì phải lo được lo mất.
Hắn ngửa đầu cười to một tiếng, bước nhanh về phòng đi ngủ.
***
Sáng ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đi Binh bộ báo danh, địa điểm báo danh vốn không ở trong Hoàng Thành mà ở trong Nam đại doanh nơi ngoại thành, trước đại doanh người đông nghìn nghịt, nhưng trên thực tế số người chưa đến một ngàn, đây là do nguyên nhân ai nấy đều có thân thể cường tráng, khí thế bức người, lai dắt chiến mã, cầm binh khí, khiến cho nơi đây có vẻ đông đúc.
Có hai điểm ghi danh, trên mỗi điểm đều có cắm một lá cờ lớn, bên trái là lá cờ viết quan chức, bên phải là lá cờ viết dân gian, quy trình báo danh cũng đơn giản, mỗi người điền một tờ đơn, viết rõ tên họ, chức quan, binh khí đang dùng và trọng lượng là được, không cần thi thử ở ngay tại chỗ, nếu như gian dối, thì lập tức hủy bỏ tư cách tham gia vòng hai, điều này trên một mức độ nào đó cũng xem như tạo điều kiện cho một số con em quý tộc trực tiếp tham gia vòng hai.
Mọi người đều đã điền xong đơn từ, Vưu Tuấn Đạt đi báo danh cho mọi người, còn mọi người thì đứng ở một bên chờ đợi.
So ra nơi báo danh của quan lại không nhiều người, chỉ có hơn mười người, còn lại đều là võ giả trong dân gian.
Trương Huyễn cười nói:
- Vốn cho rằng số lượng võ giả dân gian đến báo danh sẽ không nhiều, nhưng giờ xem ra lại hoàn toàn ngược lại, số võ giả dân gian đến báo danh nhiều hơn nhiều so với quan lại, đây là cớ gì?
La Sĩ Tín khinh thường bĩu môi:
- Chẳng phải là mấy tên này đang mắng chửi triều đình hủ bại mục nát sao? Sao lúc báo danh lại không thấy mắng chửi nữa? Thật sự là quá kỳ quái.
Tần Quỳnh đứng bên cạnh cười giải thích:
- Mấy tên này đều là vì danh tiếng, ai cũng hy vọng có thể nổi danh, trở thành đại tướng quân trong thiên hạ, tạo nên danh vọng của riêng mình, đi theo con đường làm quan không nghi ngờ gì là con đường nhanh chóng và đơn giản nhất, khi dính đến lợi ích cá nhân, thì tuyệt đối không thể qua loa được rồi, phỏng chừng bên trong còn có cả thủ lĩnh đám thổ phỉ nữa kìa.
Nói đến thủ lĩnh đám thổ phỉ, trong lòng Trương Huyễn khẽ động, không biết Lư Minh Nguyệt có đến báo danh không? Nếu như gặp Lư Minh Nguyệt, mình phải tính cho xong món nợ cũ với gã.
Hắn âm thầm nhìn khắp hai hàng, tìm kiến bóng dáng của Lư Minh Nguyệt, đúng lúc này, đằng sau có một người cất tiếng hỏi:
- Vị công tử này, có thể thỉnh giáo một chút không.
Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có một võ sĩ trẻ tuổi đang đứng, đang mặc quần áo võ sĩ, đầu đội Trường vũ Kim quan, dáng người cao dong dỏng, gương mặt tuấn mĩ, nhưng trong cái tuấn mĩ toát lên vài phần tà khí, y dắt theo một con chiến mã khỏe, vác theo một thanh Kim Bối Hổ Nha Đao, sau lưng có đeo Xạ Điêu Cung, một bình Kim Dực Tiễn, đứng trước mặt Trương Huyễn hiện ra vẻ uy phong lẫm liệt, tài hoa xuất chúng.
Trương Huyễn lập tức đối với y có vài phần hảo cảm, cười đáp:
- Vị công tử này có nghi vấn gì?
Vị công tử trẻ nhìn mọi người, chần chừ hỏi:
- Sao mọi người đều không đem theo binh khí? Không phải nói là dựa vào độ nặng của binh khí để chọn ra một trăm võ giả đặc cách sao? Mọi người không đem binh khí thì sao mà chọn?
- Cái này là tự mình điền vào, điền bao nhiêu thì tức là bấy nhiêu, lúc vòng hai cần kiểm tra lại, nếu khai gian thì trực tiếp hủy bỏ tư cách thi đấu.
- Thì ra là vậy, vậy mà ta lại không biết.
Trương Huyễn cười nói:
- Công tử vừa mới đến Lạc Dương sao?
- Ta vừa từ Quan Trung đến đây, còn chưa kịp vào thành.
- Tại hạ là Trương Huyễn ở quận Tề, xin hỏi quý danh của công tử là gì?
Trương Huyễn cười nói.
Vị công tử trẻ cung kính hẳn lên:
- Thì ra các hạ chính là tướng quân Trương Huyễn tiếng tăm lừng lẫy, tại hạ tên Tô Liệt, người Kinh Triệu.
- Cậu là Tô Định Phương?
Trương Huyễn kinh ngạc quan sát y, thì ra người thanh niên trẻ tuổi này chính là danh tướng Tô Định Phương.
Tô Định Phương mặt đỏ lên, trong ánh mắt toát lên vẻ vui mừng:
- Tướng quân từng nghe qua tên ta?
- Sao ta có thể không biết, Tô gia danh môn, Định Phương công tử, ngưỡng mộ đã lâu.
Tô Định Phương là cháu đích tôn của Tướng quốc Tô Vệ, gia tộc Tô thị giống với gia tộc Vi thị, đều là sĩ tộc danh tiếng ở Quan Trung, Trương Huyễn lại cười nói:
- Tô công tử mau lên đi! Nếu không sẽ không kịp báo danh vào buổi sáng, nếu có rảnh chúng ta đi uống một chén nhé.
- Nhất định! Nhất định! Nếu tướng quân có rảnh thì đến Tô Phủ phường An Bình tìm ta, rất vui có thể quen biết với Trương tướng quân.
Tô Định Phương hành lễ, giao chiến mã và binh khí cho mã đồng, bản thân thì bước vào báo danh trước. Lúc này, La Sĩ Tín từ từ đi lên phía trước khen ngợi:
- Tên Tô Liệt này là một nhân tài, nhìn xem tay của y rất dài, nhất định là một cao thủ bắn cung, ta rất muốn kết giao với y.
Trương Huyễn gõ đầu y, cười mắng:
- Ngươi tên tiểu tử này, tuy rằng tay không dài, nhưng tai lại rất dài, cái gì cũng nghe thấy.
Mọi người nghe xong liền bật cười.