- Đa tạ Tín công tử, tạm thời chưa có gì khó khăn cả, ta xin cáo từ trước!
- Tướng quân đi đường cẩn thận!
- Đa tạ!
Trương Huyễn xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía cửa lớn, con ngựa hắn cưỡi lúc này đương nhiên không phải là con Bảo diệm thú của hắn, ngay cả chiến mã cũng không phải, ở nơi rồng rắn hỗn tạp như Lạc Dương này cưỡi ngựa quý rất dễ dẫn đến sự dòm ngó của người khác, đặc biệt là bây giờ đầy đường đều là người luyện võ, càng phải cẩn thận hơn nữa.
Trương Huyễn đã đi đến tửu lâu Thiên Tự Các, không biết là đám người Tần Quỳnh có còn uống rượu ở trong nữa không, hắn xoay người xuống ngựa, chỉ thấy trước cửa lớn của tửu lâu người đến tấp nập, khách uống rượu đều là kẻ quyền quý, việc làm ăn vô cùng phát đạt, mấy tên tiếp đón khách khứa ngoài cửa đều bận đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả giọng cũng bị lạc đi.
- Công tử đến uống chút rượu không?
Một tên tửu bảo người đầy mồ hôi chạy đến trước mặt Trương Huyễn, âm thanh khàn khàn hỏi.
- Ta đến tìm người, có sáu người, đều là nam, cách ăn mặc giống như ta, ai ai cũng khôi ngô tuấn tú, đúng rồi, bọn họ không cưỡi ngựa, đi bộ từ trong Nam thị đến đây, ngươi biết họ đang ngồi ở đâu không?
Gã hầu rượu cười khổ nói:
- Hôm nay tiểu nhân bận đến say sẩm mặt mày, làm sao nhớ hết nổi, như vậy đi! Xin hỏi công tử bọn họ có đặt chỗ trước không?
- Không có đặt trước.
- Nếu không có đặt trước thì chỉ có thể ngồi ở đại sảnh của lầu một hoặc lầu hai, buổi trưa nhã gian của tửu lâu đều đã được đặt trước hết, giờ mới đến thì không thể đặt được phòng, công tử tự mình đi kiếm vậy!
Trương Huyễn ngẫm lại thấy cũng có lý, để tửu bảo trông ngựa giùm hắn, bản thân thì bước nhanh vào đại sảnh, vừa bước vào đại sảnh lầu một, không khí ồn áo náo nhiệt liền ập đến, chỉ thấy khách uống rượu ngồi đầy đại sảnh, tiểng cười nói truyền đến liên tục, hơn mười tửu cơ tựa hồ điệp đi qua lại khoảng trống giữa các chỗ ngồi, nói cười duyên dáng, mời khách uống thêm rượu ngon, thỉnh thoảng lặng lẽ ăn xén bớt.
Mặc dù là đại sảnh, nhưng cũng có dùng những tấm ván nhỏ, thấp để ngăn cách ra, mỗi bàn rượu tiệc đều có không gian riêng của mình, rất khó để không bỏ sót điều gì, nên nhất định phải đi từng gian từng gian để tìm kiếm, Trương Huyễn ước chừng thời gian đoán rằng, có thể họ vẫn đang uống rượu, hơn nữa không có Trương Tu Đà ở bên cạnh, họ sẽ càng uống hăng say hơn nữa.
Trương Huyễn ở lầu một tìm một vòng, không tìm thấy đám người đó, lại đi lên lầu hai, lầu hai như lầu một, cũng ngồi đầy khách, cũng không an tĩnh, xung quanh truyền đến âm thanh chơi trò đối số, đều mang theo thổ âm của các vùng, duy nhất là không nghe thấy thổ âm quận Tề.
Lúc này, Trương Huyễn nhìn thấy một cái bàn nằm trong góc, trong sự ngăn cách của tấm ván thấp có sáu bảy người đang ngồi, người nào cũng có dáng người cao to, trong đó có một bóng lưng đúng là của Tần Quỳnh, thì ra là họ ở đây, trong lòng Trương Huyễn mừng rỡ, liền bước nhanh tới đó.
- Sao mấy người các ngươi lại ngồi ở xó này, để ta tìm mệt quá!
Trương Huyễn bước lên trước cười nói.
- Sao đệ giờ mới đến?
Tần Quỳnh trách hắn một câu, vội nhường chỗ cho hắn, lại vẫy tay gọi tửu bảo:
- Cho thêm một bầu rượu!
Trương Huyễn ngồi xuống, nhìn thấy La Sĩ Tín và Bùi Hành Nghiễm đều đã say ngã trên ghế, không kìm nổi cười phá lên:
- Hai người này là sao?
Vưu Tuấn Đạt nói:
- Hai người đấu rượu, đến cuối thì lưỡng bại câu thương!
Tần Dụng rót đầy một chén ruợu cho Trương Huyễn, nói nhỏ:
- Nhị thúc, La đại ca lúc cuối chơi xấu, lén dùng mật thủy để đấu rượu, kết quả con đem mật thủy của y đổi lại thành rượu, y cũng không biết, còn uống rất hăng say, uống xong liền cắm đầu ngã xuống đất.
Trương Huyễn cười ha hả:
- Tiểu tử con chơi xấu, coi chừng ngày mai y tìm con để tính sổ.
- Con mới không sợ y! Y mà dám đụng vào con, chắc chắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.
- Mưu ma chước quỷ.
Trương Huyễn cười cốc đầu y một cái.
- Nguyên Đỉnh, chúng ta vừa nhận được tin của một vài anh hùng hảo hán, đệ có muốn nghe không?
Tần Quỳnh nâng chén rượu, khẽ cười nói.
- Thúc Bảo cứ nói, đừng ngại.
- Lần Anh hùng hội này là do Binh bộ tổ chức, do thượng thư Binh bộ mới nhận chức chủ trì, tổng cộng chọn hai mươi người, người đứng đầu sẽ được phong Đại tướng quân, người đứng từ thứ hai đến thứ năm phong Phiêu kỵ tướng quân, còn lại phong Vân huy tướng quân, nhưng điều thu hút nhiều người chính là bản chiếu cáo thiên hạ.
- Không phải nói là quân đội muốn thu hút nhân tài sao? Tại sao không phong chức thật?
Trương Huyễn có chút không hiểu.
- Cụ thể không biết, nghe đồn là Binh bộ phản đối, cho nên hủy bỏ phong chức thật, nhưng mà quan võ tán là thật, sẽ nhận ngay kim ấn mà hoàng thượng ngự tứ, còn có tiền thưởng.
Tuấn Đạt ở bên cạnh bổ sung thêm:
- Trước tiên phải đến Binh bộ báo danh, dựa vào sức nặng của binh khí chọn ra một trăm võ giả đặc biệt, không cần tham gia sơ thí, trực tiếp tiến vào vòng thi thứ hai.
Tần Quỳnh cười cười lại nói:
- Mấy ngày này phong vân tụ hội kinh thành, nghe nói khắp nơi đều có luận võ, ta cảm thấy chúng ta cũng nên kết thêm nhiều bằng hữu, không nên suốt ngày ngây ngốc ở trong phòng, ra ngoài đi lại nhiều một chút.
Trương Huyễn vui vẻ cười nói:
- Thúc Bảo nói rất có lý!
Đúng lúc này, Uất Trì Cung nãy giờ vẫn uống rượu không nói gì chậm rãi vươn người nói với Trương Huyễn:
- Mấy người ở đối diện, tướng quân có quen không?
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn về hướng đối diện, chỉ thấy đối diện cũng đang có sáu người ngồi, nhưng hắn không quen.
Người dẫn đầu là một văn sĩ khoảng chừng bốn mươi tuổi, da trắng đến dọa người, cả khuôn mặt như là một bức họa, một đôi mắt so với đao còn sắc bén hơn, người mặc hắc bào, càng khiến gã trở nên quỷ dị vô cùng, khuôn mặt gã không cảm xúc nhìn lướt qua Trương Huyễn, rồi rời mắt đi.
Trương Huyễn cảm thấy kỳ lạ hỏi Uất Trì Cung:
- Ta không quen gã, sao Uất Trì lại hỏi ta.
- Ta phát hiện họ cứ mãi nhìn chằm chằm tướng quân.
Trong lòng Trương Huyễn càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ những tên này là kẻ thù của mình hay sao? Hơn một năm nay hắn kết thù không ít, ngay cả hắn cũng không rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù.
Lúc này Tần Quỳnh cười nói:
- Trời cũng không sớm nữa, chúng ta trở về đi! Ngày mai còn phải đến Binh bộ báo danh.
Đã sớm thanh toán từ trước, mọi người đứng lên, đỡ La Sĩ Tín dậy, Uất Trì Cung đỡ Bùi Hành Nghiễm, đi về phía cửa lớn.
Trương Huyễn đi ở cuối, không kìm nổi lại quay đầu nhìn về bàn đối diện, đột nhiên phát hiện người dựa vào tấm ván hơi quen mắt, vừa rồi tầm nhìn của hắn bị tấm ván che khuất, không nhìn thấy người này.
Tuy nhiên trong nhất thời Trương Huyễn không nhớ nổi đã từng gặp y ở nơi nào, chỉ thấy người này cả người đằng đằng sát khí, giống như một con báo đang ở tư thế sẵn sàng, trên gương mặt y có một vết sẹo dài, khiến gương mặt vốn dĩ tuấn tú uy vũ trở nên dữ tợn, và đang hung tợn nhìn chằm chằm Trương Huyễn.
Trương Huyễn hơi chần chừ, nhưng vẫn không hỏi nhiều, xoay người theo mọi người rời đi, ngay lúc này, ánh mắt của người đàn ông đó càng tràn đầy lửa giận, hai nắm đấm nắm chặt đến nỗi liên tục vang lên tiếng ‘răng rắc’.
- Sư Đô, ngươi xác nhận là hắn sao?
Người văn sĩ trung niên ngồi kế bên điềm nhiên hỏi.
- Khởi bẩm tiên sinh, chính là hắn, hắn chính là Trương Huyễn.
- Quả nhiên là hắn.
Ánh mắt của người văn sĩ trung niên như ánh đao phóng thẳng về phía bóng lưng của Trương Huyễn, dường như muốn xuyên thủng qua thân thể của Trương Huyễn, mối thù mất tay ở Bắc Hải lập tức xông lên đầu, người văn sĩ trung niên lạnh nhạt lẩm bẩm:
- Quả là oan gia ngõ hẹp.
- Tiên sinh, có ra tay không?
- Không vội!
Người văn sĩ trung niên nâng chén rượu lên, ánh mắt hẹp dài lóe lên tia sáng lạnh:
- Chỉ cần hắn ở Lạc Dương, thì sẽ không thể chạy thoát, đừng làm hỏng chính sự của chúng ta.
Gã nháy mắt ra hiệu cho một tên thủ hạ, tên thủ hạ lập tức đứng dậy, đi theo đám người Trương Huyễn từ đằng xa...
Đám người Trương Huyễn rời khỏi tửu lâu Thiên Tự Các, đi về phía Nam thị, trong đầu Trương Huyễn vẫn đang suy nghĩ về tên nam tử mặt sẹo kia, bản thân quả thật có biết y, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp y ở nơi nào.
Sắp đến cửa lớn nam thị, Trương Huyễn dừng bước, cuối cùng hắn đã nhớ ra, cái tên nam tử mặt sẹo ấy chẳng phải chính là Lương Sư Đô hay sao? Gã đóng giả thành Hắc Mã tặc, bản thân từng ở Mạc Bắc giao thủ qua với gã, sau này lại tranh đoạt binh khí ở Bắc Hải.
- Hóa ra là gã!
Trương Huyễn bỗng dưng hiểu ra, người văn sĩ trung niên đó nhất định là Bắc Kính tiên sinh trong truyền thuyết, cung chủ của cung Kim Sơn.
- Tướng quân, bọn họ là ai?
Uất Trì Cung lo lắng hỏi.
- Lão Uất, còn nhớ ba con thuyền lớn mà chúng ta đã nhìn thấy ở Bắc Hải không?
- Ta nhớ, lẽ nào những người lúc nãy chính là bọn chúng.
Trương Huyễn chậm rãi gật đầu:
- Tên nam nhân mặt sẹo kia tên là Lương Sư Đô, cũng chính là thủ lĩnh của Hắc Mã tặc.
Uất Trì Cung sống một thời gian dài ở quận Mã Ấp, làm sao có thể không biết Hắc Mã tặc, y cũng biết Trương Huyễn từng cùng Hắc Mã tặc ác chiến qua một trận, chẳng lẽ chính là tên Lương Sư Đô này?
- Tướng quân, có cần ta đi giám sát bọn chúng không?
- Không cần giám sát bọn chúng, chỉ cần xử lý kẻ bám đuôi ở đằng sau là được.
Trương Huyễn đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói.
Uất Trì Cung quay phắt đầu lại, chỉ thấy cách khoảng mười bước có một bóng đen chợt lóe, nấp vào trong một hẻm nhỏ ở bên cạnh.
Uất Trì Cung giận tím mặt, rút đao xông tới, Tần Dụng cũng xông lên cùng, bóng đen kia thấy tình thế không ổn, xoay người điên cuồng bỏ chạy, xông về chợ đêm bên ngoài Nam thị, biến mất không thấy nữa.
- Nguyên Đỉnh, người nọ là ai?
Tần Quỳnh cảm thấy kỳ quái, hỏi.
- Thúc Bảo từng nghe danh Kim Sơn Cung chưa?
Tần Quỳnh cả kinh:
- Hóa ra là bọn họ, chẳng lẽ người Đột Quyết cũng có tham gia chuyện này sao?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Có lẽ không có liên quan đến người Đột Quyết.
Trương Huyễn vừa rồi thấy rất rõ ràng, sáu người kia đều là người Hán, không hề có một kẻ dị tộc nào, ngay cả Bắc Kính tiên sinh cũng là người Hán, e là bọn họ vốn đã có sẵn âm mưu, chắc gì đã là bán mạng cho người Đột Quyết, nhất là Lương Sư Đô, gã là một trong những kẻ đầy dã tâm của Tùy mạt.