Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 281 - Chương 240: Đêm Hỏi Thăm Bùi Củ

Chương 240: Đêm hỏi thăm Bùi Củ
Chương 240: Đêm hỏi thăm Bùi Củ

Hôm nay Bùi Củ về hơi muộn, sau khi trở lại phủ thì trời đã tối rồi, ông ta xuống xe ngựa, tôn tử Bùi Tín bước nhanh chạy ra đón, đỡ ông nội:

- Ông nội, trong phủ có khách!

Bùi Củ khẽ cười nói:

- Là Trương Huyễn sao?

Bùi Tín ngạc nhiên:

- Ông nội làm sao biết?

- Hôm nay Trương Tu Đà đến đây, ta biết hắn cũng có thể sẽ đến đây, hắn đến bao lâu rồi?

- Đến cũng lâu rồi, cháu bồi hắn ăn cơm tối, lúc này hắn đang chờ trong ngoại thư phòng của ông.

Bùi Củ khen ngợi gật đầu, tôn tử an bài thật sự khéo, an bài Trương Huyễn ở ngoại thư phòng của mình, thể hiện sự coi trọng của mình với hắn.

- Được rồi! Trước tiên ta đi gặp hắn đã.

Bùi Củ đi vào trong phủ, trực tiếp đi đến ngoại thư phòng. Ông ta biết vì sao Trương Huyễn lại tìm mình, ông ta cũng muốn nói chuyện với Trương Huyễn một chút.

Trương Huyễn đã ăn cơm tối ở Bùi phủ, lúc này đang ngồi uống trà trong ngoại thư phòng. Hắn đã thay một thân trang phục bình thường, đầu đội mũ sa, mặc áo dài xanh tinh tế, bên hông buộc một thắt lưng da, chân đi ủng da đen, thoạt nhìn chỉ là một người trẻ tuổi bình thường, trên người không có chút khí tức phú quý nào.

Trương Huyễn kiên nhẫn chờ đợi Bùi Củ trở về, hắn cũng lợi dụng khoảng thời gian này sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, không chỉ có thái độ của triều đình đối với bọn họ, còn có hướng đi trong tương lai của triều đình.

Bây giờ mới là năm Đại Nghiệp thứ mười một, vương triều Tùy vẫn chính thống như cũ, ngoại trừ loạn phỉ khởi nghĩa vũ trang, thế lực khắp nơi vẫn còn trong giai đoạn thai nghén, vẫn chưa lộ đầu mối ra. Lúc này ai xuất đầu người đó chính là Dương Huyền Cảm thứ hai.

Khi đang chìm trong suy nghĩ, Trương Huyễn bỗng nhiên có dự cảm, nhìn lại, chỉ thấy Bùi Củ đã đứng sau lưng mình tủm tỉm cười rồi. Trên người ông ta còn mặc quan phục, có thể thấy ngay cả y phục cũng chưa kịp thay đã đến gặp mình rồi. Trong lòng Trương Huyễn cảm động, vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Ty chức tham kiến Thượng thư đại nhân!

Bùi Củ tiến vào phòng cười nói:

- Trương tướng quân là cùng Trương Tu Đà đồng thời trở về à!

- Vâng! Bùi công đã gặp đại soái rồi sao?

- Ta không gặp ông ta, chỉ nghe người ta nói. Chỉ là bây giờ ông ta về đến hơi không đúng lúc.

- Vì sao?

Trương Huyễn không hiểu hỏi.

- Nói rất dài dòng, ngồi đi!

Bùi Củ mời Trương Huyễn ngồi xuống. Một thị nữ lại mang trà lên cho bọn họ lần nữa. Lúc này, Bùi Tín cũng đi tới ngồi một bên khác. Ấn tượng của Trương Huyễn với y rất tốt, tao nhã, hiểu chuyện, hơn nữa cũng rất khôn khéo, có năng lực.

Trương Huyễn cũng biết Bùi Củ không có khả năng từng giây từng phút tiếp đãi mình. Nhiều khi, Bùi Tín chính là một cây cầu nối giữa hắn và Bùi Củ. Đương nhiên, Bùi Củ cũng đang cật lực bồi dưỡng cháu mình.

Bùi Củ uống ngụm trà, chậm rãi cười nói:

- Ta biết nghi hoặc lớn nhất của Trương tướng quân chính là vì sao triều đình không phong thưởng cho các ngươi, vì sao chỉ cấp cho một mình Trương Tu Đà?

Trương Huyễn yên lặng gật đầu. Kỳ thật điều này không chỉ riêng mình hắn hoang mang, cũng là hoang mang của tất cả các tướng lĩnh. Mặc dù một đường tới đây mọi người không hề đề cập đến việc này, nhưng đó chẳng qua là không muốn tạo áp lực cho đại soái, cũng không có nghĩa là mọi người không quan tâm đến việc này.

Bùi Củ thở dài:

- Kỳ thật đây chính là một mặt chân thật của thánh thượng, ngươi biết không? Đây là ý của thánh thượng.

- Ty chức không hiểu cho lắm!

Trương Huyễn thật sự khó hiểu. Hắn còn tưởng là Binh bộ hoặc là Vũ Văn Thuật làm khó mình, không nghĩ tới lại là ý của Dương Quảng.

- Quả thật làm cho người ta khó hiểu!

Bùi Củ cười khổ một tiếng nói:

- Phong thưởng cho các ngươi, Binh bộ đã dâng tấu lên rồi, trên căn bản là mỗi người thăng một cấp, ngươi thăng làm Hổ Bí Lang Tướng, Nguyên Khánh cũng có thể thăng làm Võ Dũng Lang Tướng. Nhưng thánh thượng lại chậm chạp không đưa ra ý kiến phúc đáp.

Tuy rằng thánh thượng không giải thích nguyên nhân, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, đây là bệnh cũ của thánh thượng lại tái phát, keo kiệt chức quan, muốn ngựa chạy nhanh, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ. Lúc trước khi sơ chinh Tây Vực, mọi người công cao lao khổ, nhưng cuối cùng không ai được phong thưởng.

Trương Huyễn lắc đầu nói:

- Giải thích này có gượng ép quá không?

- Cho nên ta biết ngươi rất khó hiểu, nhưng sự thật chính là như vậy. Nói dễ nghe một chút chính là quân tâm khó dò, nói trắng ra chính là thích gì làm nấy, khi hứng trí thì tốt, phong quan ban thưởng, không keo kiệt chút nào. Không lâu trước Vũ Văn Thuật khóc lóc trước mặt ông ta, kết quả hai đứa con trai đều được thăng quan. Vũ Văn Trí Cập không có công tích, không ngờ cũng được phong làm Hổ Bí Lang Tướng. Mà khi ông ta tâm tình không tốt, cho dù là lập công, ông ta cũng không tôn trọng, làm hạ thần, nói quân vương như vậy thì hơi quá mức, nhưng đó là sự thật. Đó là đối với ngươi ta mới thành khẩn như vậy.

Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:

- Ý Bùi công là nói, tâm tình của thánh thượng với chúng ta không tốt?

Bùi Củ gật gật đầu:

- Đây chính là nguyên nhân ta nói Trương Tu Đà trở về không đúng lúc. Thánh thượng hơi lo lắng Trương Tu Đà sẽ ủng binh tự lập. Chỉ sợ lần này Trương Tu Đà vào kinh, sẽ không về được quận Tề nữa rồi.

Những lời này khiến Trương Huyễn giật mình kinh hãi:

- Chẳng lẽ đại soái hồi kinh lần này là bị dụ bắt sao?

- Chưa nói đến bắt, nhưng đúng là dụ. Dùng phương thức phong quan lớn khiến Trương Tu Đà không thể không hồi kinh, tỷ như phong ông ta làm đại tướng quân, vậy nhất định phải tuyên thệ trung thành trước mặt thánh thượng. Lại tỷ như gia trụ quốc và Huyện công Lịch Thành, vậy cũng cần ông ta về kinh làm thủ tục. Chỉ cần ông ta hồi kinh, ông ta nhất định sẽ phải làm quan ở kinh thành rồi. Nếu thành thật an ổn thì không có chuyện gì, nếu thật sự có dị tâm chạy trở về, chỉ sợ phải lo đến tính mạng.

Trương Huyễn một câu đều nói không nên lời, lời này của Bùi Củ khiến hắn hơi khó có thể chấp nhận. Khó trách quan lớn Binh bộ cũng không chịu gặp Trương Tu Đà, đều là sợ bị liên lụy. Phỏng chừng Ngư Câu La còn chưa biết sự huyền diệu trong chuyện này, cho nên mới để Trương Tu Đà đến ở trong phủ.

Tuy nhiên, Trương Huyễn nghĩ đến lúc nhìn thấy Trương Tu Đà trước khi xuất phát, tâm tình của Trương Tu Đà rất nặng nề, phỏng chừng chính ông ta cũng cảm thấy một chút, cho nên dọc đường đi ông ta đều buồn bực không vui, nguyên nhân chính là ở đây.

Sau một lúc lâu, Trương Huyễn trầm giọng hỏi:

- Người nào thay thế Trương Tu Đà?

- Đương nhiên là phó chức!

- Bùi Nhân Cơ?

Trương Huyễn bỗng nhiên hiểu được, chỉ sợ Bùi Nhân Cơ mới là giám quân chân chính, âm thầm giám thị Trương Tu Đà. Cũng bởi vậy có thể thấy được, Dương Quảng đã sớm muốn đổi Trương Tu Đà rồi, mới xếp Bùi Nhân Cơ vào quận Tề. Ánh mắt Trương Huyễn sắc bén nhìn chăm chú vào Bùi Củ, Bùi Nhân Cơ là tộc chất của Bùi Củ, Bùi Củ đóng vai gì trong đó.

Bùi Củ khe khẽ thở dài:

- Ta thật xin lỗi, nhưng ta cũng không phải nhằm vào ngươi, ngươi hẳn là hiểu được, Nhân Cơ đi quận Tề sớm hơn ngươi.

- Ta nên làm gì bây giờ?

Trương Huyễn trầm giọng hỏi.

- Ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Thánh Thượng phê chuẩn phong thưởng cho các ngươi, ngươi vẫn tiếp tục lưu lại Thanh Châu, duy trì hiện trạng.

- Ta chỉ không rõ, nếu Bùi Công đã có Bùi Nhân Cơ, vậy lôi kéo ty chức còn có ý nghĩa gì, chẳng lẽ bởi vì Yến Vương điện hạ?

Đã nói đến bước này, Trương Huyễn cũng không vòng vèo nữa, trực tiếp hỏi.

- Nhân Cơ ở quận Tề chỉ là quá độ, ta hy vọng nó có thể quay về Hà Đông, ngươi ở lại quận Tề.

Nói tới đây, ánh mắt của Bùi Củ cũng trở nên sắc bén lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Trương Huyễn:

- Nhưng có một việc ta phải tất yếu nhắc nhở ngươi, bây giờ Yến Vương điện hạ đã không phải là Yến Vương điện hạ trước đây rồi. Nếu ngươi còn tưởng rằng y có thể bảo vệ ngươi, liền muốn làm gì thì làm, vậy ta cho ngươi biết, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Ngươi hẳn hiểu được ta nói chuyện gì!

- Ty chức đã biết!

Bùi Củ có lẽ cảm thấy mình nói quá nghiêm khắc, liền mềm giọng trấn an Trương Huyễn nói:

- Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Bây giờ ngươi vẫn thuộc loại tướng lĩnh trung tầng, thanh toán trên triều đình còn chưa đến phiên ngươi. Chỉ cần cẩn thận một chút, mọi việc đều phải báo cáo lên triều đình, chuẩn bị tốt với thượng tầng, ngươi sẽ bình an vô sự.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn lấy từ trong lòng ra một tờ danh sách, đưa cho Bùi Củ nói:

- Đây là danh sách quan viên ba quận Bắc Hải, Đông Lai và Cao Mật, xin Bùi công tận lực an bài một chút!

Bùi Củ nhìn nhìn danh sách, trầm ngâm một chút nói:

- Dưới thái thú cũng có thể an bài như vậy. Tuy nhiên thái thú quận Đông Lai và quận Cao Mật phải cân nhắc một chút, không phải ta có thể quyết định. Như vậy đi! Để ta suy nghĩ một chút, tận lực tìm một kế sách vẹn toàn.

- Vậy kính nhờ Bùi Công giải quyết!

Trương Huyễn đứng dậy thi lễ:

- Nếu Bùi công không còn việc gì, ty chức xin cáo từ, đã quấy rầy Bùi công rồi.

Bùi Củ cười nói:

- Chưa nói đến quấy rầy, có điều ta quả thật có chút mệt mỏi, Tín nhi, ngươi thay ông nội tiễn Trương tướng quân về. Ngoài ra, Trương tướng quân có khó khăn gì, phải thay hắn giải quyết.

- Tôn nhi hiểu, Trương tướng quân, xin mời!

Trương Huyễn thi lễ với Bùi Củ, xoay người đi theo Bùi Tín rời khỏi thư phòng. Lúc này, Bùi Củ vừa cười vừa nói:

- Rất có thể thánh thượng hưng trí, lại sẽ hậu thưởng các ngươi, cho nên cũng không cần uể oải, kiễn nhẫn chờ đợi!

- Đa tạ Bùi công, ty chức cáo từ trước!

Bùi Củ nhìn chăm chú vào bóng dáng Trương Huyễn đi xa, lại nhìn danh sách trong tay một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Trương Huyễn này dã tâm không nhỏ! Nhất định phải tiến thêm bước nữa buộc chặt hắn vào Bùi gia, biện pháp tốt nhất chính là cưới hỏi.”

Bình Luận (0)
Comment