Tần Quỳnh nâng chén rượu lên:
- Xem ra chúng ta thật đúng là có duyên phận, ta cùng Sĩ Tín kính Trình lão đệ một ly.
Nói xong, Tần Quỳnh lại nháy mắt với La Sĩ Tín. La Sĩ Tín hiểu ý, vội vàng nâng chén rượu lên cười nói:
- Trình đại ca, chúng ta là không đánh nhau thì không quen nhau.
- Khá lắm không đánh nhau thì không quen nhau! Lão Trình ta uống.
Trình Giảo Kim không phải người mang thù, La Sĩ Tín lại gọi mình là đại ca, một chút oán hận trong lòng đã sớm ném đi không thấy bóng dáng tăm hơi, liền nâng chén rượu lên cùng hai người uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, trước cửa xuất hiện một gã tùy tùng, nói với Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim:
- Hai vị tướng quân, chúng ta phải đi, mời các ngài trở về.
Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim vội vàng đứng dậy cáo từ mọi người, Trương Huyễn tiễn bọn họ xuống lầu. Đi đến đầu cầu thang, hắn thấy bốn phía không người, liền lấy danh thiếp của mình lặng lẽ đưa cho Từ Thế Tích, thấp giọng nói:
- Nếu Ngõa Cương có biến, hiền đệ có thể đến Sơn Đông tìm ta, Trương Huyễn nhất định dang tay đón chào.
Từ Thế Tích nhận lấy tấm thiếp, bất lộ thanh sắc gật đầu, ôm quyền hành lễ nói:
- Đa tạ Tướng quân ưu ái, Mậu Công cáo từ trước!
- Mong sau này còn gặp lại!
Trương Huyễn thi lễ với y một cái.
Từ Thế Tích đi trước, Trương Huyễn lại tiến lên cười vỗ vỗ bả vai Trình Giảo Kim:
- Ta là đông chủ của ngươi, hiện tại ta không hỏi tội ngươi, chờ Ngõa Cương các ngươi giải tán, tiểu tử ngươi nhất định phải tới tìm ta, nếu không xem ta giáo huấn ngươi như thế nào.
Trình Giảo Kim yên lặng gật đầu, khó có lúc nghiêm túc mà nói:
- Công tử yên tâm, trong lòng lão Trình hiểu được, đi nhầm một bước, tuyệt sẽ không đi sai bước thứ hai!
- Đi thôi! Thay ta vấn an mẫu thân ngươi.
- Công tử, chúng ta gặp ở kinh thành.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Gặp ở kinh thành!
Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim trở mình lên ngựa, nhanh chóng rời khỏi quán rượu, chạy về phía cửa thành.
Trương Huyễn nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới trở về phòng.
***
Hai ngày sau, mọi người rốt cục đã tới kinh thành, trước cửa thành Trương Tu Đà nói với mọi người:
- Chúng ta tạm thời chia tay, ta đi Binh bộ báo danh, trước tiên các ngươi tìm nhà trọ, sau đó báo cho ta một tiếng, ta sẽ tới tìm các ngươi.
Mọi người liên vội vàng hành lễ:
- Đại soái bảo trọng!
Trương Tu Đà cười cười, trước tiên mang theo thân binh vào thành. Mọi người tìm quán trà ngoài thành ăn cơm trưa, sau đó mới nhanh chóng dắt la tiến vào cửa Đông.
Một không khí ồn ào náo nhiệt lập tức đập vào mặt, chỉ thấy Lạc Dương náo nhiệt hơn trước gấp mấy lần. Khắp nơi trên đường cái đều là văn sĩ và người luyện võ. Lúc này mới là đầu tháng hai, sĩ tử từ các nơi đổ xô đến tham gia khoa cử chừng mười vạn người, hơn nữa còn mấy vạn người đến tham gia Anh Hùng Hội, toàn bộ thành Lạc Dương dường như lại trở về thời thịnh thế Khai Hoàng năm đó.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng gặp phải phiền toái, tất cả các nhà trọ trong thành Lạc Dương đều chật ních rồi. Ngay cả chùa chiền cũng chật cứng người, căn bản không tìm được chỗ ở. Cho dù là trả giá cao cũng chưa chắc đã thuê được phòng, hoặc là đi thôn trang ở ngoài thành, hoặc là chỉ có thể đến huyện Doãn Khuyết hoặc huyện Yển Sư dừng chân.
Đang lúc mọi người hết đường xoay sở, Trương Huyễn bỗng nhiên vỗ mạnh trán một cái:
- Xem trí nhớ của ta này, sao ta có thể quên mất căn nhà đó!
Tòa nhà Trương Huyễn nói tới là cửa hàng ở Nam thị từng bán tơ lụa, vốn là cửa hàng của Dương gia, bị Trương Huyễn mua trong lần hồi kinh lần trước, chẳng qua là đăng ký trên danh nghĩa A Viên.
Trương Huyễn lập tức dẫn mọi người đi đến cửa hàng này, cửa lớn của cửa hàng vẫn khóa chặt như trước, tuy nhiên có thể nhìn thấy được là đã lau sạch qua. Trương Huyễn lấy chìa khóa từ trong túi treo trên ngựa mở cửa, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Trong phòng trống rỗng, đồ sộ mà rộng rãi, nhưng đã được quét tước qua, thoạt nhìn coi như sạch sẽ.
La Sĩ Tín đánh giá một vòng, sợ hãi than:
- Trương đại ca, cửa hàng này rất lớn nha!
Tần Quỳnh cũng đánh giá căn phòng một chút cười hỏi:
- Nguyên Đỉnh, đây là cửa hàng của ngươi sao?
- Xem như thế đi! Tuy nhiên ta không đứng tên.
Trương Huyễn cười cười, nói với mọi người:
- Hậu viện hình như có chuồng súc vật, trước tiên mọi người sắp xếp ổn thỏa súc vật. Phòng ở rất lớn, mọi người tùy ý tìm chỗ nghỉ ngơi!
Mọi người đều dẫn ngựa đi đến hậu viện. Lúc này cửa chính kẹt một tiếng mở ra, một gã người làm bộ dáng già nua đi đến, ông ta nhìn chằm chằm mọi người, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Các ngươi. . . . . Là ai?
Trương Huyễn đi lên trước cười hỏi:
- Cửa hàng này là lão trượng dọn dẹp sao?
Lão già gật gật đầu:
- A Viên cô nương phó thác cửa hàng này cho ta, thỉnh thoảng ta sẽ đến nhìn qua, ngươi là....
Lão già bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Cậu là Trương công tử?
Trương Huyễn cười gật gật đầu:
- Chính là ta!
Lão già biết là ông chủ đến đây, sợ hãi vội vàng hành lễ:
- Hóa ra là ông chủ, tiểu lão nhân tham kiến Trương công tử!
- Không cần phải khách khí, lão trượng họ gì?
- Tiểu nhân họ Ngô, gọi là Ngô Định Lễ, người quận Thanh Hà, đồng hương với A Viên cô nương.
La Sĩ Tín ở một bên cười nói:
- Nếu ông là người quận Thanh Hà, ông nên biết vị Trương công tử này...
Trương Huyễn biết rằng tiểu tử thối này muốn nói cái gì, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, La Sĩ Tín sợ tới mức le lưỡi:
- Ta không nói gì cả, ta phải đi nhà xí!
Y xoay người chạy, lão già không hiểu hỏi:
- Công tử đã đi qua quận Thanh Hà chúng ta?
- Ở chỗ đó một thời gian, chúng ta từ quận Tề đến đây.
- Vậy rất gần, chỉ cách một Hoàng Hà, lúc ta còn trẻ thường xuyên qua quận Tề làm buôn bán nhỏ.
Trương Huyễn cười cười lại nói:
- Ta muốn nhờ Ngô lão trượng giúp ta mua ít đồ, không biết là có tiện hay không?
- Tiện! Tiện! Nam thị cái gì cũng có, công tử muốn mua gì?
Trương Huyễn đánh giá căn phòng một vòng, cười nói:
- Chỉ là mua một ít đồ dùng trong nhà, tỷ như đệm chăn, chậu, dụng cụ gia đình linh tinh. Ngoài ra ta còn muốn tìm một người chăn ngựa đáng tin cậy, lão trượng giúp ta giới thiệu một chút.
Ngô Định Lễ suy nghĩ một chút nói:
- Phía trước cách một phố còn có một cửa hàng tạp hóa Lâm Ký, trong đó cái gì cũng có, ta ngay lập tức gọi chưởng quầy đến. Nếu công tử muốn tìm người chăn ngựa, cháu ta làm việc ngay ở cửa hàng loa mã, cũng có một chút kỹ năng, ta gọi nó đến được chứ?
Trương Huyễn lấy ra một thỏi vàng năm lượng, đưa cho ông lão:
- Đây là phí vất vả của lão trượng, trong khoảng thời gian này liền phiền lão trượng rồi.
Ngô Định Lễ hoảng sợ, cuống quít xua tay:
- Ta không cần, công tử cho quá nhiều, ta không thể nhận!
Trương Huyễn cứng rắn đưa cho ông ta, cười nói:
- Nếu cháu lão đến giúp chúng ta chiếu cố ngựa, ta sẽ cho y tiền công gấp ba!
Cả đời Ngô Định Lễ chưa thấy nhiều vàng như vậy bao giờ, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm kích, liền vội vàng khom người nói:
- Trước tiên ta sẽ đi tìm chưởng quầy tiệm tạp hóa đến, công tử muốn gì trực tiếp nói cho y biết, hoặc là để y xem công tử cần gì, ta lại đi tìm cháu trai.
- Vậy phiền toái lão trượng rồi.
- Không phiền! Không phiền!
Ngô Định Lễ xoay người chạy ra ngoài, lúc này Vưu Tuấn Đạt ở một bên tiến lên cười nói:
- Nguyên Đỉnh, vậy ta đi truyền tin cho đại soái, nói cho ông ấy biết chúng ta đang ở nơi này nhé?
- Huynh quen thuộc Lạc Dương không? Không thì ta tìm một người đưa Vưu huynh đi.
- Không cần, ta đã tới Lạc Dương vài lần, hẳn là không có vấn đề.
Vưu Tuấn Đạt thi lễ, dẫn ngựa ra khỏi cửa. Không bao lâu sau, chưởng quầy tiệm tạp hóa cũng tới, ông ta đại khái nhìn quanh một vòng, liền biết bọn họ thiếu cái gì, rất nhanh bảo tiểu nhị mang nguyên bộ đồ dùng trong nhà đưa đến, giường cũng đưa đến hơn mười cái, còn có đệm lót tương xứng, mọi người bận rộn một buổi chiều, rốt cuộc mới sắp xếp thỏa đáng.
Lúc này, Ngô Định Lễ cũng đã dẫn cháu trai ông ta đến. Cháu trai Ngô Định Lễ ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tên là Ngô Cương, bộ dạng thật thà trung hậu, vừa thấy đã biết là người thành thật, không cần nói, lá gan cũng nhỏ.
Nhưng Ngô Cương này là một người chăn ngựa không tệ, vừa mới đến liền trấn an mấy con la đang buồn bực. Hơn nữa y biết cách phối chế thức ăn cho ngựa, mọi người hết sức hài lòng với y. Trương Huyễn dùng tiền công một ngày một xâu tiền mướn y, điều này làm cho Ngô Cương vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng đây chính là gấp mười lần tiền công bình thường của y.
Trong phòng, mọi người ngồi ở trước giường đều tự dùng nước sôi ngâm chân. Vưu Tuấn Đạt đã trở lại, Trương Tu Đà tạm thời ở tại nhà Ngư Câu La, không đến ở cùng chỗ với bọn họ. Điều này làm cho tất cả mọi người thầm thở phào một hơi. Đại soái không ở bên cạnh, bọn họ càng tự tại thêm một chút.
La Sĩ Tín thoải mái rên một tiếng, híp mắt nói với Trương Huyễn:
- Trương đại ca, có thể tìm một nha hoàn hay không, xoa bóp vai cho ta, chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho ta, vân vân. Càng đẹp càng tốt.
Tần Quỳnh bên cạnh cười mắng:
- Nhìn ngươi đắc ý kìa, còn muốn nha hoàn nữa, tiểu tử ngươi vẫn nên nhanh chóng tìm nương tử thành gia, đây mới là chuyện đứng đắn, cha ngươi đã nói với ta nhiều lần rồi.
Trương Huyễn tiếp lời cười hỏi:
- Nói đến tìm nương tử, Sĩ Tín, người lần trước ngươi thân cận thế nào? Có kết quả không?
La Sĩ Tín bĩu môi:
- Có thân cận gì đâu, ngày đó không phải ta thân cận ở huyện Võ Thành sao? Kết quả sau chiến dịch quay về Lịch Thành, nhà gái đã cùng Yến gia thân cận thành đôi rồi. Có lẽ là chê ta là con cháu hàn môn, loại nữ nhân đó tiểu La ta không thèm, ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có.
Y vừa dứt lời, cây gậy của Tần Quỳnh liền đánh tới:
- Tiểu tử thối ngứa da, cái gì gọi là loại nữ nhân này. Đó chính là đường muội của Nhuận Phủ, ngươi nói người ta như vậy, cẩn thận Nhuận Phủ liều mạng với ngươi!
- Được! Được! Ta nhận sai, không nói là được, tối nay chúng ta đến tửu lâu Thiên Tự Các uống chén rượu, mọi người nói thế nào?
Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý. Rượu nho của tửu lâu Thiên Tự Các quả thật làm cho người ta hoài niệm. Tần Quỳnh thấy Trương Huyễn còn chút do dự, liền hỏi:
- Đêm nay Nguyên Đỉnh có chuyện gì sao?
Thật ra Trương Huyễn muốn gặp Bùi Củ một lần, hắn ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Ta muốn tìm người hỏi thăm tình hình, các ngươi đi uống đi!
Tần Quỳnh hiểu được lo lắng của Trương Huyễn, rất nhiều chuyện đến bây giờ vẫn chưa biết ra sao, bên đại soái cũng không có tin tức. Nếu Trương Huyễn có thể hỏi rõ ràng tình huống, không còn gì tốt hơn.
Mọi người thu thập một phen, đã đến hoàng hôn rồi. Mấy người đi bộ đến tửu lâu Thiên Tự Các, Trương Huyễn thì cưỡi ngựa đến Bùi phủ. Hôm nay Trương Tu Đà đến Binh bộ không có được bất cứ tin tức gì, lãnh đạo Binh bộ không chịu gặp ông ta, nhưng Trương Huyễn lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhất định còn có ẩn tình gì đó.