Rượu và thức ăn liên tục được đem tới, mọi người đã lâu không uống rượu sướng khoái như vậy, đều uống một cách thoải mái, ngay cả Trương Tu Đà không uống rượu cũng không nhịn được uống vào một vài chén.
Tần Quỳnh ngồi bên cạnh Trương Huyễn, bưng một chén rượu lên cười nói với Trương Huyễn:
- Đa tạ hiền đệ chiếu cố khuyển tử, chén rượu này là ta kính hiền đệ.
Tần Quỳnh nói chính là chuyện Trương Huyễn đưa chiến mã cho Tần Dụng, chiến mã ở Trung Nguyên vô cùng khan hiếm, có thể gặp nhưng không thể cầu, hơn nữa đối với một gã đại tướng, chiến mã và binh khí chính là sinh mạng thứ hai của y, có được một con ngựa tốt đồng nghĩa với việc trên chiến trường có thêm vài phần cơ hội chạy trốn.
Tần Quỳnh là người biết hàng, ông ta y chiến mã Trương Huyễn cấp cho con trai là một bảo mã hiếm thấy, y đương nhiên biết đó là một ân tình rất lớn. Trương Huyễn cũng là nể mặt mũi mình mới cho Tần Dụng chiến mã như vậy, khiến trong lòng y vô cùng cảm kích.
Trương Huyễn nâng chén rượu lên cười nói:
- Nếu Xảo Lang đã gọi ta một tiếng nhị thúc, sao ta có thể không bày tỏ một chút. Ta đã sớm đáp ứng y, con ngựa kia vốn là tọa kỵ của Trương Kim Xưng, ta định hiến cho đại soái, vừa lúc gặp được y, vậy liền tiện nghi cho tiểu tử kia rồi.
Tần Quỳnh nghe nói là tọa kỵ của Trương Kim Xưng, trong lòng càng thêm cảm kích, tọa kỵ của Trương Kim Xưng là bảo mã nổi danh, y và Trương Huyễn uống một hơi cạn sạch chén rượu, lại ngoắc tay gọi Tần Dụng đến, trầm mặt quát lớn:
- Trương nhị thúc đã đem chiến mã tốt như vậy cho ngươi, tiểu tử ngươi không ngờ lại để cho nhị thúc tự rót rượu, tiểu tử thối có hiểu chuyện hay không?
Tần Dụng sợ tới mức vội vàng rót đầy rượu cho Trương Huyễn, hai tay cung kính đưa lên:
- Đa tạ nhị thúc cấp cho tiểu chất bảo mã, tiểu chất vô cùng cảm kích, chén rượu này là chất nhi kính nhị thúc.
Trương Huyễn tiếp nhận chén rượu cười nói:
- Chớ dọa hài tử, một con ngựa mà thôi, lần sau có cơ hội ta cho ngươi thêm một thanh đao tốt.
Tần Dụng mừng rỡ:
- Vậy đa tạ nhị thúc rồi!
La Sĩ Tín nhảy qua, cũng rót rượu cho Trương Huyễn, da mặt trơ ra cười nói:
- Trương đại thúc, thúc cũng cấp cho ta một thanh đao tốt đi!
Bùi Hành Nghiễm rốt cục nhịn không được:
- Nhị chưởng quỹ, ta cũng muốn!
Trương Huyễn sờ sờ mũi cười nói:
- Được! Đến kinh thành ban đêm ta xông vào Quân Khí Giám, trộm con mẹ nó mấy chục cây bảo đao đi ra. Nếu không thật sự không có cách nào giao nộp.
Mọi người lại cười ha hả.
Đúng lúc này, cách vách có một giọng nói lớn tiếng la mắng:
- Một đám chó hoang, cách vách yên lặng chút đi!
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, La Sĩ Tín giận tím mặt, đập mạnh chén rượu xuống, đứng dậy muốn đi ra, bị Tần Quỳnh bắt được:
- Sĩ Tín, ngươi lại muốn gây chuyện rồi!
Lúc này, Trương Huyễn nhướn mày. Âm thanh này cực kỳ quen tai, hắn nhìn thoáng qua Uất Trì Cung, Uất Trì Cung gật gật đầu, Trương Huyễn liền đứng dậy cười nói:
- Hình như ta gặp được cố nhân rồi, ta đi xem một chút, sẽ lập tức quay lại ngay.
Trương Huyễn nâng chén rượu lên đi ra khỏi phòng, gõ mạnh cửa phòng bên cạnh. Cửa phòng bị kéo mạnh ra, một gã đại hán lao tới trừng mắt giận dữ hét:
- Không ngờ lại dám đến gõ cửa, lão tử đánh!
Trương Huyễn cười mắng một tiếng:
- Mở cặp mắt ti hí của ngươi mà nhìn ta là ai?
Đại hán mặt đen lập tức nhận ra Trương Huyễn, nhất thời giật mình trợn mắt há hốc mồm:
- Hóa ra là công tử, công tử như thế nào. . . . . Tại sao lại ở chỗ này?
Tên đại hán mặt đen này không phải là ai khác, chính là Trình Giảo Kim đã từng là người làm thuê của Trương Huyễn.
Lúc này, Uất Trì Cung cũng đi ra, cười nói:
- Lão Trình, còn nhớ ta không?
Trình Giảo Kim gật mạnh hai cái, hung hăng tát cho mình một cái:
- Xem cái miệng thối của ta, ta bồi tội! Bồi tội!
Lúc này, phía sau Trình Giảo Kim cũng có một người đi ra, cười hỏi:
- Giảo Kim, là ai thế?
Trương Huyễn thấy người này, cũng ngây ngẩn cả người:
- Là ngươi!
Trương Huyễn như thế nào cũng thật không ngờ, hắn lại gặp được Vương Bá Đương, lại thấy người phía sau Vương Bá Đương cũng là người quen, chính là Sài Thiệu. Sau Sài Thiệu còn có một người, bộ dạng rất giống Lý Mật, không cần phải nói Trương Huyễn cũng đoán được y là ai, chính là Lý Kiến Thành giả mạo Lý Mật.
Vương Bá Đương và Sài Thiệu đều ngây ngẩn cả người, bọn họ đương nhiên biết thân phận của Trương Huyễn hiện tại, quân Ngõa Cương và Phi Ưng Quân vừa đánh nhau cách đây không lâu.
Vẻ mặt mọi người đều có chút xấu hổ, Trương Huyễn cười nói:
- Hiện tại chỉ ôn chuyện, không nói chuyện công!
Sài Thiệu phản ứng cực nhanh, vội vàng kéo Trương Huyễn qua một bên, thấp giọng nói:
- Ta biết hiền đệ biết rõ thân phận anh vợ của ta, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, chỉ có ta và Bá Đương biết chuyện, ngay cả Trình Giảo Kim cũng không biết, cầu hiền đệ ngàn vạn lần bảo vệ bí mật.
Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:
- Như vậy đi! Trước tiên ngươi và y rời đi, ta kéo Trình Giảo Kim đi uống rượu, sau đó thả gã đi, như thế mọi người đều không ngượng ngùng rồi.
Hắn lại nhỏ giọng nói:
- Cách vách là đại soái của chúng ta, tốt nhất đừng gặp.
Sài Thiệu nghe nói Trương Tu Đà ở đây, bị dọa đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói:
- Bây giờ chúng ta đi, ngươi nói cho Giảo Kim, đợi lát nữa đến khách sạn tìm chúng ta.
Sài Thiệu trở về, nói nhỏ với Lý Kiến Thành vài câu, Lý Kiến Thành gật gật đầu, chắp tay thi lễ với Trương Huyễn, xoay người bước nhanh rời đi, Sài Thiệu và Vương Bá Đương cũng liền vội vàng đi theo ông ta.
Trương Huyễn giữ chặt Trình Giảo Kim, cười nói:
- Bọn họ có việc về khách sạn trước rồi, ngươi qua đây uống một chén, ta giới thiệu cho ngươi vài vị anh hùng Sơn Đông.
- Vậy ta không khách khí!
Trình Giảo Kim đã lâu không gặp Trương Huyễn, trong lòng cực kỳ vui mừng, đồng thời cũng có chút hổ thẹn, liền đi theo Uất Trì Cung vào phòng.
Lúc này, Trương Huyễn thấy bọn họ còn có một người trẻ tuổi chưa đi, liền đến trước cười hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị tráng sĩ này?
Người trẻ tuổi thi lễ cười nói:
- Ta đã cửu ngưỡng uy danh của Trương tướng quân từ lâu, tại hạ Từ Thế Tích, tự Mậu Công, cũng là bằng hữu của Trình Tri Tiết.
- Hoá ra ngươi chính là Từ Mậu Công!
Trương Huyễn sao có thể không biết Từ Mậu Công, chỉ có điều hắn như thế nào cũng không nghĩ ra Từ Mậu Công còn trẻ như vậy, mới chừng hai mươi tuổi.
- Trương tướng quân cũng biết ta?
Trương Huyễn ha hả cười:
- Cửu ngưỡng đã lâu, Ngõa Cương Từ Thế Tích, ta sao có thể không biết, đã có duyên gặp mặt, không bằng cùng đi uống chén rượu.
- Tiểu đệ chính có ý đó, cũng muốn quen biết một chút với anh hùng Sơn Đông.
Trương Huyễn mời Từ Thế Tích sang phòng bên giới thiệu cho mọi người, khi giới thiệu đến Tần Quỳnh, trong lòng hắn lại có điểm quái dị. Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim, Từ Mậu Công biết nhau lại là do mình giới thiệu đấy.
Cuối cùng khi giới thiệu đến Trương Tu Đà, Từ Thế Tích thi lễ thật sâu:
- Uy danh của đại soái, vãn bối sớm như sấm bên tai, lần này ta cực lực khuyên can chủ công nhà ta đông chinh, tiếc rằng người nhỏ, lời nhẹ, chủ công không chịu nghe khuyên.
Trương Tu Đà tuy rằng ghét ác như cừu, ánh mắt cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, có điều như thế nào ông ta cũng muốn cho Trương Huyễn một chút mặt mũi, liền thản nhiên nói:
- Vừa rồi Trương tướng quân cũng nói, nếu là quan hệ cá nhân, cũng đừng nói đến việc công, nếu không tất cả mọi người rất khó xử.
- Vãn bối hiểu được!
Trương Huyễn mời Trình Giảo Kim và Từ Thế Tích ngồi xuống, cười nói:
- Ta không đoán sai, các ngươi cũng là vào kinh tham gia Anh Hùng hội đi!
Trình Giảo Kim uống vào một chén rượu nói:
- Công tử nói không sai, chúng ta chính là đi tham gia Anh Hùng hội, còn có Đơn lão nhị, y trong người khó chịu, ở nhà trọ nghỉ ngơi!
Tần Quỳnh cười nói:
- Hóa ra Đơn Hùng Tín ở đây, ta và ông ta cũng là bạn cũ, không lâu trước mới gặp mặt một lần.
Từ Thế Tích hiểu được ý tứ của Tần Quỳnh, vội vàng chuyển hướng đề tài hỏi:
- Các vị cũng là vào kinh tham gia Anh Hùng hội sao?
- Đại soái chúng ta là về kinh báo cáo công tác, những người khác cũng vậy. Tuy nhiên các ngươi vào kinh không lo lắng triều đình...
Trương Huyễn khó hiểu hỏi.
Từ Thế Tích hiểu lời Trương Huyễn chưa nói hết, là lo cho mình bị triều đình bắt, Lạc Dương vàng thau lẫn lộn, tất cả mọi người không cần dùng tên thật, làm sao bắt được bọn họ. Lại nói y cũng không phải là đi tham gia luận võ tranh giành anh hùng, mà là cùng Nhị Tướng quân đi Lạc Dương chiêu mộ tướng tài trong thiên hạ, căn bản không cần lo lắng vấn đề về an toàn.
Nhưng lời này lại không thể nói cho Trương Huyễn, Từ Thế Tích lắc lắc đầu:
- Chúng ta không vào thành, nghe nói Anh Hùng hội cũng cử hành ở ngoài thành, ta nghĩ vấn đề cũng không lớn, triều đình chắc có lẽ không bắt lính tôm tướng cua như chúng ta, về phần chủ công chúng ta, ông ấy quả thật sẽ không đi kinh thành.
Trình Giảo Kim nâng chén rượu lên nói với Trương Huyễn:
- Nghe nói công tử lăn lộn ở Sơn Đông phát triển nhanh chóng, chén rượu này lão Trình kính công tử, ôi! Ta đi sớm một bước, nếu không ta cũng giống như Uất Trì, đi tìm công tử nương tựa.
Từ Thế Tích ở một bên, Trương Huyễn liền không nói gì thêm, chỉ cười cười, cùng y uống một chén rượu.
Lúc này Tần Quỳnh lại chần chờ nói:
- Vị Trình tướng quân này, hình như ta đã gặp qua ngươi, nhìn rất là quen mắt.
Mặt Trình Giảo Kim lập tức đỏ bừng lên:
- Tần tướng quân đương nhiên gặp qua ta rồi, năm trước bốn quận liên hợp tấn công Trương Kim Xưng, ta mang theo mấy trăm tên tráng sĩ huyện Đông A đi đầu quân. Lúc ấy chính là Tần tướng quân tiếp đãi ta, tướng quân chê chúng ta tố chất quá kém, không chịu thu, ta còn đánh cùng Tần tướng quân một trận, đã trúng hai quả đấm, Tần tướng quân quên rồi sao?
La Sĩ Tín bên cạnh lập tức kêu lên:
- Hóa ra là ngươi, không phải Tần đại ca đánh nhau với ngươi, là ta đánh ngươi, ngươi còn quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ha hả! Lúc ấy ngươi còn gọi ta là gì?
Trình Giảo Kim trắng mắt xem thường:
- Ta đánh không lại sẽ làm tôn tử người khác!
Tần Quỳnh cũng nhớ ra, năm trước có một bang vô lại đi đầu quân, mình sợ kỷ luật bọn họ quá kém, không chịu thu. Trình Giảo Kim này chính là đầu lĩnh của đám vô lại năm trước, y không kìm được cười nói:
- Thiên hạ thật đúng là nhỏ, chúng ta lại gặp mặt.