Con ngựa binh lính dắt tới vốn là tọa kỵ của Trương Kim Xưng, thể trạng khỏe mạnh, tứ chi cường tráng có lực, cả người trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp, là một con bảo mã Lương Câu.
Trương Huyễn vỗ vỗ lưng ngựa cười nói:
- Con ngựa này tên là Bạch Hạc, vốn định hiến cho đại soái, có điều nếu ta đã đáp ứng ngươi, con ngựa này liền thuộc về ngươi rồi.
Ngựa Tần Dụng đang cưỡi là một con ngựa già, tuy rằng cũng là chiến mã, nhưng tuổi tác đã cao, chở y và chùy đồng đã rất miễn cưỡng, làm sao để có một con ngựa tốt đã trở thành tâm bệnh của Tần Dụng.
Y thấy La Sĩ Tín từ chỗ của Trương Huyễn lấy được một con ngựa tốt, làm cho y vạn phần hâm mộ, có cơ hội liền quấn quýt lấy Trương Huyễn, không nghĩ tới Trương Huyễn thật sự cho y một con ngựa tốt.
Tần Dụng mừng rỡ như điên, quát to một tiếng xoay người nhảy xuống ngựa, tiến lên bắt lấy dây cương chiến mã, vội la lên với Bùi Hành Nghiễm:
- Đây là chiến mã nhị thúc cho ta, không cho ngươi đoạt!
Bùi Hành Nghiễm khinh thường bĩu môi:
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ai thèm đoạt với ngươi.
Nều là bình thường, Bùi Hành Nghiễm dám nói y miệng còn hôi sữa, Tần Dụng nhất định sẽ tức giận nhảy dựng lên, nhưng hôm nay y lại chẳng quan tâm.
- Ta mặc kệ, dù sao ai cũng không được đoạt của ta, đại soái cũng không được.
Tần Dụng dắt chiến mã qua như bảo bối, y càng nhìn càng yêu, Trương Huyễn lại cười hỏi:
- Cha ngươi muốn đi Lạc Dương, ngươi cũng đi theo sao?
- Phụ thân nói để cho ta đi trải đời một chút, nhị thúc đi không?
- Vẫn chưa quyết định được! Trước tiên dẫn ta đi gặp đại soái đã.
- Ai! Nhị thúc đi theo ta.
Tần Dụng vui vẻ đi trước dẫn đường, dẫn theo đoàn người Trương Huyễn đi về phía quận nha.
Uất Trì Cung vẫn không lên tiếng chậm rãi giục ngựa đến trước mặt Trương Huyễn, thấp giọng cười nói:
- Ân tình này Tần tướng quân chắc phải nhận rồi!
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Chỉ mong thế!
Không bao lâu, đoàn người áp tải xe ngựa đi vào quận nha, Trương Tu Đà đã nhận được tin tức, dẫn ban quan viên đi ra nghênh đón. Trương Huyễn đưa tới mười lăm vạn xâu tiền, đối với bọn họ mà nói quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trương Tu Đà cực kỳ vui mừng, vội vàng bảo quận thừa trước tiên mang xe ngựa đưa vào kho hàng, Trương Huyễn tiến lên thi lễ cười nói:
- Lần này đi vội đến, chỉ đem theo tiền đồng, lần sau ty chức sẽ đem lương thực tới.
Trương Tu Đà kéo Trương Huyễn qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Hai ngày trước Tiêu Hoài Tĩnh đến quận Bắc Hải rồi à?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ty chức đã để ông ta thỏa mãn trở về.
- Khó trách thái độ của ông ta đối với ta lại cực kỳ khách khí, còn đem báo cáo dự thảo dâng lên thánh thượng cho ta xem, từ trước đến nay chưa từng như vậy.
Trương Tu Đà thở dài:
- Chỉ là phương thức này làm cho lòng người rất không thoải mái.
- Đại soái, điều này cũng không có cách nào, dù sao ông ta là người nắm giữ vận mệnh của mấy người chúng ta.
Trương Tu Đà trầm mặc chốc lát nói:
- Hôm nay ta vừa mới nhận được thánh chỉ, Thánh Thượng yêu cầu ta hồi kinh báo cáo công tác, phong một đống danh hiệu, nhưng cũng không phải thứ ta muốn.
Trương Huyễn thấy Trương Tu Đà vẻ mặt khác thường, liền hỏi:
- Đại soái, xảy ra chuyện gì?
Trương Tu Đà lắc lắc đầu:
- Lần này chỉ có phong thưởng của ta tới, nhưng của các ngươi lại không có tin tức. Mặt khác trợ cấp cho các tướng sĩ cũng không có, áp lực của ta rất lớn.
Nói đến đây, Trương Tu Đà áy náy nói:
- Lần này tiêu diệt Trương Kim Xưng hoàn toàn là công lao của ngươi, ta đã viết rất rõ trong báo cáo. Triều đình lại không nhìn, nếu triều đình không nói gì, chức quan phong cho ta, ta cũng sẽ không nhận.
Trương Huyễn cũng có chút kỳ quái, nếu như không có phong thưởng của mình, Bùi Củ nhất định sẽ là người đầu tiên nói với mình, nhưng bên phía Bùi Củ lại không có chút tin tức nào, phong thưởng của Trương Tu Đà lại có vẻ hơi đột ngột, không giống phong thưởng bình thường.
- Vậy đại soái chuẩn bị vào kinh sao?
Trương Tu Đà gật gật đầu, nếu Thánh Thượng lệnh ông ta trở về, ông ta khẳng định phải trở về, ông ta lại hỏi:
- Các ngươi chắc cũng phải đi tham gia Anh Hùng hội chứ!
- Chúng ta đi ba người, cùng đại soái vào kinh.
Trương Huyễn thấy trái phải không có người, lại thấp giọng nói:
- Lần này vào kinh ty chức còn mang theo một số vàng bạc châu báu, đại soái thấy muốn đưa cho người nào, ta sẽ an bài cụ thể.
Trương Tu Đà cười khổ nói:
- Loại sự tình này đừng hỏi ta, ta sợ nhất là việc tặng lễ này, ngươi tự mình xử lý đi!
- Vậy trước tiên ty chức phác thảo một phần danh sách, đến lúc đó sẽ đưa cho đại soái xem.
- Ngươi tự xử lý đi!
Trương Tu Đà vỗ vỗ vai hắn:
- Hiện tại ta chỉ quan tâm triều đình phong cho ngươi chức quan gì, nếu không ngay cả ngủ ta cũng không ngủ được.
***
Hai ngày sau, một đoàn hai mươi mấy người rời khỏi huyện Lịch Thành, bọn họ cải trang thành một đội thương lữ đi đến kinh thành. Quân Thanh Châu tạm thời do phó soái Bùi Nhân Cơ thống lĩnh, quân đội của Trương Huyễn ở quận Bắc Hải cũng giao cho Vi Vân Khởi thống soái.
Lần Anh Hùng Hội này triều đình có quy định rõ ràng, người ở các nơi đến kinh thành tham gia Anh Hùng Hội không được mang theo quá hai mươi người tùy tùng, cho nên ngoài Trương Tu Đà mang theo hơn mười thân binh, các đại tướng còn lại đều không mang tùy tùng.
Trương Huyễn, Uất Trì Cung, Bùi Hành Nghiễm, Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Tần Dụng cùng Vưu Tuấn Đạt, đây là bảy người của Phi Ưng quân tham gia Anh Hùng Hội.
Mặt khác dẫn theo năm sáu thất ngựa thồ, chuyên môn dùng để vận chuyển hành lý và binh khí, của Bùi Hành Nghiễm và Tần Dụng là đại chùy, Trương Huyễn là trường kích, Vi Đà trượng của Uất Trì Cung và thiết thương của La Sĩ Tín đều phải có ngựa chuyên môn vận chuyển.
Ngoài ra bọn họ còn mang theo một chiếc xe ngựa, vận chuyển mấy chiếc rương lớn, do thân binh của Trương Tu Đà phụ trách hộ vệ.
Bởi vì Hoàng Hà còn chưa tan hết tuyết, bọn họ có thể đi đường bộ, đi qua quận Tề, quận Tế Bắc, quận Đông Bình, quận Tể Âm, sau đó từ Đông quận đi thẳng về phía nam, tiến vào quận Huỳnh Dương, cuối cùng đến đông đô Lạc Dương. Tuy rằng đi như vậy hơi vòng vèo, nhưng có thể không đi qua phạm vi thế lực của Ngõa Cương, trên đường cũng phải mất bảy tám ngày.
Mọi người ngày đi đêm nghỉ, trưa hôm nay, đoàn người đã tới mặt nam Đông Quận, huyện Phong Khâu. Nơi này cách Ngõa Cương Trại hơn hai trặm dặm, mọi người cũng không lo lắng tiểu mao tặc, nhưng vẫn tương đối cẩn thận Ngõa Cương trại. Bọn họ ác chiến với quân Ngõa Cương một trận, tất cả mọi người đều không hi vọng gặp quân Ngõa Cương ở Đông Quận.
- Đại chưởng quỹ, vào thị trấn uống chén rượu đi! Mỗi ngày đều gặm lương khô, miệng nhạt như chim rồi.
Nhìn thấy tường thành thị trấn phía xa, La Sĩ Tín rốt cuộc không kìm nổi kêu lên, một lòng muốn vào thị trấn uống chén rượu.
Đại chưởng quỹ chính là Trương Tu Đà, ông ta dùng que gỗ gõ lên đầu La Sĩ Tín một cái, cười mắng:
- Ngươi trên đường không ngừng kêu gào, muốn này muốn nọ, thấy Xảo Lang người ta kém ngươi một tuổi mà yên yên lặng lặng, sao ngươi lại giống như khỉ vậy.
La Sĩ Tín ôm đầu kêu oan:
- Y yên lặng gì, đêm qua còn kéo ta đi săn thú, còn làm khổ hơn ta, ta chỉ muốn uống chén rượu thôi.
Tần Dụng cười ha hả, nhưng không có hé răng.
Bùi Hành Nghiễm vỗ vỗ vai y cười nói:
- Tần Xảo Lang người ta thông minh hơn ngươi, lúc không ở trước mặt đại soái mới nháo sự, tiểu tử ngươi lại hoàn toàn ngược lại, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn đập ngươi rồi.
Nói đến đây, Bùi Hành Nghiễm cười nói với Trương Tu Đà:
- Nhưng thật ra vào thành uống chén rượu cũng là một chủ ý hay, đại chưởng quỹ, ngài đập y vài cái, sau đó đáp ứng đi!
- Hỗn đản này, ngươi dựa vào cái gì mà đập ta!
Mọi người cùng nhau cười ha hả, Trương Tu Đà thấy mọi người đều muốn vào thành, liền cười nói:
- Được rồi, vậy vào thành uống một chén. Nhưng ta nói trước, uống một chén rồi đi, không được gây rối!
- Không gây rối! Không gây rối! Chúng ta uống một chén rượu rồi đi.
La Sĩ Tín giống con khỉ tăng động, giục ngựa chạy trước dẫn đường:
- Ta đã đến nơi này hai lần, trong huyện thành có Bách Vị Tửu Lâu là nổi tiếng nhất, ta dẫn mọi người đi.
Huyện Phong Khâu là địa bàn của Huỳnh Dương Thái Thú Dương Khánh. Dương Khánh là hoàng tộc Đại Tùy, được phong là Tuân Vương, dẫn ba vạn đại quân trấn thủ quận Huỳnh Dương, đồng thời phụ trách bảo hộ kho lương Lạc Khẩu lớn nhất Đại Tùy.
Trên thực tế, kẻ thù chủ yếu mà quân Tùy ở quận Huỳnh Dương đối mặt chính là quân Ngõa Cương, Dương Khánh đã nhiều lần suất quân tấn công quân Ngõa Cương, nhưng mỗi lần đều thảm bại mà về. Chỉ là y giỏi che giấu, Dương Quảng cũng không biết rằng y liên tục chiến bại.
Huyện Phong Khâu là một huyện trung bình, chu vi hơn mười dặm, nhân khẩu không đến hai trăm ngàn, bởi vì nơi này là giao giới của Đông Quận và Huỳnh Dương, là đường thương đạo phải đi qua, buôn bán vô cùng phát đạt, nơi nơi có thể thấy được thương đội dắt la.
Đoàn người Trương Tu Đà cũng mang theo hơn mười đầu la, lạc đà vận chuyển đặc sản quận Tề, làm ra vẻ thương nhân đi đường. Bọn họ cho quan quân thủ thành mấy quan tiền, liền không tốn chút sức nào mà đi thẳng vào thành, ngay cả binh khí tuy rằng dùng vải bố che lại, nhưng vẫn có thể nhận ra như trước, quân đội thủ thành cũng mắt nhắm mắt mở để cho bọn họ vào thành.
Trương Tu Đà lắc đầu nói với Trương Huyễn:
- Nhất diệp khả tri thu (nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu), từ binh lính quân thủ vệ là có thể nhìn ra quân Tùy nơi này quân kỷ không nghiêm chỉnh. Thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi đã cho chúng ta vào thành, chẳng may chúng ta là nội ứng đến đoạt thành thì sao? Thủ quân quận Tề dám càn quấy như vậy, ta làm thịt bọn họ ngay.
Trương Huyễn thản nhiên cười nói:
- Dương Khánh này tuy là hoàng tộc, lại hết sức bình thường, nghe nói quan hệ mật thiết với Vũ Văn Thuật, từ trước đến nay đố kỵ người tài, đại soái không cần băn khoăn vì người như thế.
- Là đại chưởng quỹ!
La Sĩ Tín đang dỏng tai nghe lén bên cạnh vội vàng cải chính.
Trương Huyễn cười đá một cước, thiếu chút nữa đá La Sĩ Tín ngã ngựa:
- Tiểu tử thối nói thêm câu nữa, sẽ không cho ngươi uống rượu nữa.
La Sĩ Tín không sợ Trương Tu Đà, lại có chút sợ Trương Huyễn. Y hạ đầu lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
Không bao lâu, bọn họ đi đến trước quán rượu, một gã tửu bảo mặt mày nhiệt tình đến tiếp đón. Trương Tu Đà bảo thân binh thủ hạ trông coi chiến mã và binh khí, lại mua cho bọn họ không ít bánh thịt, liền dẫn mọi người lên lầu ba, mọi người ngồi xuống một gian nhã phòng.
La Sĩ Tín hưng phấn reo lên với tửu bảo:
- Cửa hàng các ngươi có loại rượu nho để trong hầm năm năm, lấy một thùng lên cho chúng ta.