Trương Huyễn đi đến cửa chỗ hành lang, vừa lúc chạm mặt Vi Vân Khởi, Vi Vân Khởi nháy mắt với Trương Huyễn, chỉ vào đình viện bên cạnh, Trương Huyễn hiểu ý, cùng ông ta đi vào trong đình.
- Sao Tiêu Hoài Tĩnh lại tới quận Bắc Hải?
Trương Huyễn hỏi trước.
Vi Vân Khởi khẽ mỉm cười:
- Tướng quân yên tâm, Tiêu Hoài Tĩnh vì việc tư mà đến.
Trương Huyễn lập tức thở phào, tâm niệm vừa chuyển, hắn lập tức kịp phản ứng:
- Tiêu Hoài Tĩnh vì những bảo bối kia của Trương Kim Xưng mà đến?
Vi Vân Khởi chậm rãi gật đầu:
- Tướng quân nói đúng!
Bảo bối mà Trương Huyễn nói chính là của cải tư tàng của Trương Kim Xưng bị hắn thu được trong huyện Võ Thành, khoảng chừng có năm hòm lớn, bao gồm hoàng kim châu báu và không ít mỹ ngọc. Hắn còn chưa quyết định xử lý đám bảo bối này thế nào, không ngờ Tiêu Hoài Tĩnh lại ngửi được mùi mà đến.
Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:
- Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ông ta, nhưng ông ta cũng phải làm một chút biểu hiện!
- Ông ta vừa nói với ta, việc tướng quân chủ quản ba quận, nếu như có người bẩm báo triều đình, ông ta có thể giải thích thay tướng quân.
Trương Huyễn cũng mỉm cười, Tiêu Hoài Tĩnh này rất khôn khéo, liếc mắt liền thấy được vấn đề mấu chốt. Đây thật sự là điểm yếu lớn nhất của Trương Huyễn. Mặc dù trên hình thức là quân đóng giữ ba quận, nhưng trên thực tế hắn đã bắt đầu nhúng tay vào chính vụ của ba quận. Nếu có người bất mãn, lặng lẽ tố cáo lên triều đình, quả thật hắn sẽ có phiền toái rất lớn. Cho nên tác dụng của Tiêu Hoài Tĩnh cũng trở nên rất trọng yếu.
- Như vậy đi! Ta dẫn ông ta đi xem một chút, ông ta có thể mang theo một cái rương, xong việc, ta lại nói chuyện với ông ta.
Vi Vân Khởi gật gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, có thể tránh xấu hổ, ta sẽ báo cho ông ta biết.
Vi Vân Khởi quay lại khách đường, Trương Huyễn gọi một gã thân binh tới, đưa cho y một lệnh tiễn, dặn dò vài câu. Thân binh gật gật đầu, bước nhanh đi. Trương Huyễn thì về quan phòng lâm thời của mình trước, chờ Tiêu Hoài Tĩnh trở lại.
***
Quân Tùy để những vật trọng yếu trong kho hàng ngay chỗ không xa bên trái quận nha, đó là một căn phòng lớn được xây bằng đá tảng, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có mấy lỗ thông gió nho nhỏ, do mười mấy tên binh lính bảo vệ nghiêm mật.
Dựa vào lệnh tiễn đặc thù của Trương Huyễn, thân binh cầm theo cây đèn lồng, mang Tiêu Hoài Tĩnh đi vào trong kho hàng. Trong kho hàng rất rộng rãi, lớn bằng sân bóng rổ, bên trong có đốt mấy cây đèn dầu, ánh sáng mờ mịt, bốn phía chất đầy những rương sắt đựng tiền lớn nhỏ, có chừng hai trăm ngàn xâu tiền, đều được chở về từ huyện Võ Thành.
Bên trong còn có một gian phòng nhỏ, bị khóa cửa sắt nghiêm mật, thân binh mở cửa sắt ra, đưa đèn lồng cho Tiêu Hoài Tĩnh:
- Ta chờ ở bên ngoài.
Tiêu Hoài Tĩnh tiếp nhận đèn lồng, nhìn thân binh bước nhanh rời đi, trong cả kho hàng chỉ còn lại mình ông ta. Lúc này ông ta mới chậm rãi đẩy cửa sắt ra, bên trong phòng cũng không nhỏ, không khí lưu thông rất tốt, cũng không cảm thấy thiếu không khí. Tâm tình yên tĩnh của Tiêu Hoài Tĩnh bắt đầu trở nên kích động, ông ta không ngờ Trương Huyễn lại để ông ta tùy ý lựa chọn, hơn nữa bên người lại không có ai, để ông ta có thể lựa chọn mà không kiêng kị gì.
Ông ta đánh giá căn phòng một chút, chỉ thấy bên trong đặt bảy tám cái giá sắt, trên giá bày đầy các loại châu báu thúy ngọc, tạm thời không đánh số, chỉ chất đống tùy tiện như vậy. Ông ta trước tiên không vội vàng xem các bảo bối trên giá, mà mở một hòm sắt ra. Bên trong là từng thỏi vàng lớn, mấy hòm vàng ít nhất có chừng vạn lượng, còn có hơn mười hòm bạc. Tuy bạc có giá trị thấp hơn vàng nhưng cũng không phải tiền, giống như vàng, đều là tài bảo, có thể cầm đến cửa hàng châu báu hoặc cửa hàng hoán lưu để đổi thành tiền đồng.
Nhưng Tiêu Hoài Tĩnh không có hứng thú với hoàng kim bạc trắng, ông ta chỉ thích châu báu. Ông ta mang theo một rương gỗ, có thể mang mấy trăm kiện châu báu. Ông ta lại đi trở về khung sắt lúc trước, nhấc đèn lồng lên nhìn nhìn, rọi ánh sáng tìm châu quang bảo khí. Ông ta run rẩy nhặt một chuỗi vòng cổ minh châu lên, những viên minh châu lớn nhỏ như mắt rồng, cực kỳ quý báu. Ông ta cúi đầu ngạc nhiên thán phục một tiếng, bỏ vòng cổ minh châu vào trong rương. Tay lại nhanh chóng vươn tới một viên ngọc bích lớn như quả trứng bồ câu...
Một lúc lâu sau, Tiêu Hoài Tĩnh ngồi xe ngựa quay trở về quận nha, một rương chất đầy châu báu lại để ở trên xe ngựa. Tiêu Hoài Tĩnh thỏa mãn đi ra khỏi xe ngựa, trực tiếp đi về phía nội đường.
Trên nội đường, Trương Huyễn đang chờ ông ta, thấy Tiêu Hoài Tĩnh đi đến, Trương Huyễn cười tiếp đón:
- Tiêu giám quân, chúng ta đã lâu không gặp.
- Đúng vậy a! Đã hai tháng trôi qua, ta muốn chúc mừng Trương tướng quân đánh bại quân phản loạn, sắp được lên chức.
Trương Huyễn có thể thăng quan hay không, tốt nhất tạm thời không nên bàn nữa, hắn cười cười nói:
- Còn phải nhờ giám quân đại nhân nói vài lời tốt đẹp trước mặt thánh thượng.
- Nên thế!
Tiêu Hoài Tĩnh lại gật gật đầu với Vi Vân Khởi, hai bên chủ khách ngồi xuống, lập tức có tùy tùng mang trà lên cho bọn họ.
- Không biết gần đây triều đình có tin tức gì không?
Trương Huyễn cười nói:
- Quận Bắc Hải rất hẻo lánh, không nghe được tin tức gì cả.
- Gần đây cũng không có tin tức gì, có chăng chỉ là tháng năm thánh thượng sẽ nam tuần Dương Châu, nghe nói cuối năm mới có thể trở về.
- Vậy Lạc Dương sẽ do Yến Vương trấn thủ sao?
- Không! Không! Yến Vương là Hoàng thái tôn, nhất định sẽ đi theo bên người thánh thượng. Bình thường sẽ do Việt Vương điện hạ trấn thủ, toàn bộ triều đình cũng sẽ cùng xuôi nam theo thánh thượng, đi một chuyến thanh thế lớn, nhưng không đi lại không được, nam bắc phân liệt mấy trăm năm, ngăn cách quá sâu, đi xem xét Dương Châu coi như là trấn an phía nam!
Vi Vân Khởi bên cạnh cười nói:
- Giám quân không phải nói triều đình phải cử hành Anh Hùng Hội sao?
Một câu nhắc nhở Tiêu Hoài Tĩnh, Tiêu Hoài Tĩnh cười nói:
- Không nhắc đến thì suýt nữa ta đã quên rồi. Trước khi ta đi, Trương đại soái bảo ta đến thông tri cho tướng quân một chút, cuối tháng hai đầu tháng ba triều đình sẽ cử hành một lần lựa chọn võ tướng trong thiên hạ. Nếu Trương tướng quân hoặc thủ hạ có hứng thú, cũng có thể đến kinh thành tham gia chọn lựa.
Trương Huyễn đúng là có vài phần hứng thú, cười hỏi:
- Chỉ chọn lựa trong quân đội sao?
- Không phải, chọn trong tất cả hào kiệt trong thiên hạ, đương nhiên quân đội cũng có thể tham gia. Ta phỏng chừng là triều đình muốn lung lạc người luyện võ trong thiên hạ, giảm bớt loạn phỉ tạo phản ở các nơi, có lẽ là muốn chiêu an. Tóm lại, Anh Hùng Hội lần này có quy mô rất lớn, thánh thượng cũng rất có thành ý. Người được lựa chọn không chỉ được phong chức tướng quân tán quan, còn có thể đạt được phong thưởng thật sự, tiến vào quân đội.
Ngẫm nghĩ một chút, Tiêu Hoài Tĩnh lại nói:
- Kỳ thật năm Khai Hoàng thứ mười cũng từng cử hành Anh Hùng Hội một lần, nhưng chỉ giới hạn trong quân đội tham gia. Lần đó Sử Vạn Tuế đạt giải nhất, mười mãnh tướng trong thiên hạ cũng được tuyển ra từ đó.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, đây đúng là phương án rất tốt. Chính hắn cũng hiểu rất rõ, rất nhiều loạn phỉ đều từng là tướng lĩnh tầng thấp nhất trong quân Tùy, đơn giản là vì không có cơ hội tiến thân liền dấn thân vào con đường tạo phản. Hiện tại triều đình có thể không kể xuất thân, lựa chọn tướng tài trong thiên hạ, chỉ có thể nói triều đình rốt cuộc đã thông suốt rồi, bước đầu tiên chính là trọng dụng người tài.
- Không biết tham gia Anh Hùng Hội có hạn chế gì không?
Trương Huyễn lại cười hỏi.
- Hình như nghe nói chỉ cần là dưới đại tướng quân đều có thể tham gia, kỳ thật cũng không có hạn chế gì. Đại tướng quân chân chính cũng sẽ không tham gia loại chọn lựa này. Đại soái nói, các ngươi nếu có hứng thú tham gia, tốt nhất nhanh chóng đến huyện Lịch Thành nói với ông ấy một tiếng. Theo ta được biết, Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cũng tham gia.
Trương Huyễn cũng động tâm, đây là cơ hội tốt để nâng cao thanh danh trong thiên hạ, làm sao hắn có thể bỏ qua? Hắn nhìn thoáng qua Vi Vân Khởi, Vi Vân Khởi hiểu được ý tứ của Trương Huyễn, cười nói:
- Tướng quân cứ yên tâm đi thôi! Vừa mới đánh một trận lớn xong, binh lính cũng cần nghỉ ngơi mấy tháng, sự vụ ngày thường ta có thể xử lý.
- Được! Ta sẽ mang Nguyên Khánh và lão Uất đi cùng.
***
Ba ngày sau, Trương Huyễn mang theo Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung cùng với mấy trăm binh lính áp tải hơn mười triệu xâu tiền đi vào huyện Lịch Thành. Ở cửa thành, đoàn người Trương Huyễn vừa lúc gặp được một đội ngũ đi săn thú trở về, mang theo đủ các loại con mồi, thu hoạch khá phong phú.
- Người cắm tua đỏ trên đầu phía trước!
Trương Huyễn cười hô to một tiếng, đám binh lính săn thú đều quay đầu lại. Tướng lĩnh cầm đầu trên mũ giáp có cắm tua đỏ hết sức trẻ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Khi y quay đầu lại, Bùi Hành Nghiễm cũng mỉm cười:
- Hóa ra là tiểu tử thối nhà ngươi, không ngờ không chào ta!
Người tướng lĩnh trẻ tuổi chính là nghĩa tử của Tần Quỳnh Tần Dụng. Lúc này y mới nhận ra đoàn người Trương Huyễn, vội vàng bước lên trước thi lễ:
- Hóa ra là nhị thúc và Nguyên Khánh đại ca, ta không nhận ra, ngàn vạn lần đừng tức giận!
Trương Huyễn cũng thật sự thích Tần Dụng, thông minh, dẻo miệng, gặp người liền gọi thúc thúc bá bá loạn lên trôi chảy, Trương Huyễn gõ lên đầu y một cái:
- Không phải ta đã nói không được gọi ta là nhị thúc ư! Ta già vậy sao?
Tần Dụng gãi đầu, vẻ mặt khó xử nói:
- Nhưng nhị thúc gọi phụ thân là đại ca, ta cũng xưng hô với nhị thúc là đại ca, phụ thân sẽ lột da ta!
Trương Huyễn không kìm nổi cười, cũng đành mặc kệ y, hắn đánh giá con mồi một chút, cười nói:
- Nếu gọi ta là nhị thúc, vậy thì con mồi hiếu kính trưởng bối đâu?
- Có!
Tần Dụng lấy ra một con chồn bạc, hai tay đưa cho Trương Huyễn:
- Đây là con chồn bạc tốt nhất ta từng gặp, hiếu kính cho nhị thúc.
Chần chừ một chút, y lại ủy khuất hỏi han:
- Khi nào nhị thúc mới đem chiến mã cho ta? Nhị thúc đã đồng ý rồi.
Bộ dạng ủy khuất của Tần Dụng khiến tất cả mọi người đều mỉm cười. Trương Huyễn lại gõ một cái lên đầu của y:
- Tiểu tử thối, không ngờ lại nhớ mãi không quên, sớm biết vậy đã không gọi ngươi rồi.
Trương Huyễn quả thật đã đáp ứng đưa y một con ngựa tốt, hắn quay đầu lại vung tay lên:
- Dắt con ngựa kia lên đây!
Mấy tên kỵ binh liền dẫn một con bạch mã đến, mắt Tần Dụng nhìn chằm chằm, run giọng hỏi:
- Nhị thúc, con ngựa này. . . . . Là cho ta sao?