Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 276 - Chương 235: Tâm Cơ Đế Vương

Chương 235: Tâm cơ đế vương
Chương 235: Tâm cơ đế vương

Bùi Củ hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu được tâm tư của Dương Quảng, sao ông ta có thể không rõ? Ông ta từng là quân sư mưu sĩ của Dương Quảng, nếu như ngay cả ông ta cũng không rõ tâm tư của đế vương, còn ai có thể hiểu được?

- Bệ hạ định đưa Trương Tu Đà dời khỏi Thanh Châu sao?

Dương Quảng không trả lời rõ ràng, sau một lúc lâu ông ta mới chậm rãi nói:

- Một người có quân quyền, có địa bàn, sẽ không khống chế tốt. Trẫm vì y bình phỉ mà cao hứng, nhưng lại có một loại lo lắng khó hiểu. Bùi ái khanh, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?

Dương Quảng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Bùi Củ, trong ánh mắt cực kỳ âm u lạnh lẽo, trong lòng Bùi Củ run lên, vội vàng cúi đầu nói:

- Bệ hạ có thể gọi y vào kinh báo cáo công tác, sau đó hỏi y về ý nguyện của người. Tin rằng y sẽ chủ động xin ở lại kinh thành. Nếu y thật sự không rõ, ty chức sẽ ám chỉ cho y một chút.

Dương Quảng gật gật đầu:

- Cứ làm như ái khanh nói đi, gọi y vào kinh trước đã!

***

Trương Kim Xưng diệt vong khiến các quận Thanh Châu vui mừng khôn xiết, dân chúng đều đi ra đường cái, vừa múa vừa hát, chúc mừng ba ngày ba đêm, hơn nữa khi Trương Kim Xưng bị giải vào huyện Lịch Thành, hơn vạn người quận Thanh Hà tức giận chờ trước cửa thành nhất loạt xông lên nháy mắt xé Trương Kim Xưng thành mảnh nhỏ, thi cốt không còn.

Trương Kim Xưng diệt vong khiến các quận Thanh Châu giải trừ tai họa ngầm lớn nhất, dân chúng bắt đầu lục tục trở về quê nhà, khai khẩn thổ địa, đào sông, khởi công xây dựng thuỷ lợi, chuẩn bị cho vụ lúa hè thu.

Sau trận chiến Trương Huyễn suất quân quay về quận Bắc Hải, lượng vật tư lương thực Trương Kim Xưng tồn trữ ở huyện Võ Thành phần lớn được chở về Thanh Châu, một phần làm quân lương, một phần khác làm lương thực dự trữ cứu tế nạn dân, chủ yếu dùng khi thiên tai đói kém.

Lão tướng Giả Vụ Bản dẫn năm nghìn quân tạm thời đóng ở quận Thanh Hà, phòng ngừa Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt thừa dịp mà vào.

Khi Trương Huyễn trở về quận Bắc Hải đã là trung tuần tháng giêng năm Đại Nghiệp thứ mười một, lúc này mặc dù vẫn là cuối mùa đông nhưng bước chân của mùa xuân đã lặng lẽ đến. Trong không khí bắt đầu có hơi thở ấm áp, cành liễu đã chuyển xanh, băng trên sông đã bắt đầu tan, hòa tan băng tuyết.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Phi Ưng quân của Trương Tu Đà hấp thu tàn quân của Phùng Hiếu Từ cùng với một bộ phận hàng tốt khiến cho binh lực của Phi Ưng quân tăng lên đến ba vạn người. Quân đội của Trương Huyễn cũng mở rộng đến sáu ngàn người. Bởi vì Giả Vụ Bản đóng trú ở quận Thanh Hà, phòng ngự của quận Cao Mật cũng tạm thời do Trương Huyễn tiếp quản, khiến phạm vi thế lực của Trương Huyễn từ hai quận Bắc Hải và Đông Lai mở rộng đến mặt nam quận Cao Mật. Toàn bộ bán đảo Sơn Đông đều nằm trong sự khống chế của Trương Huyễn.

Giữa trưa, Trương Huyễn suất lĩnh một đội kỵ binh chạy gấp dọc theo sông Cự Dương. Từ trước đến giờ hắn đều rất quan tâm đến gieo trồng cỏ nuôi súc vật, điều này có quan hệ đến việc hắn có thành lập một chi kỵ binh cơ động được hay không.

Lần này kỵ binh viễn trình cứu viện quận Bắc Hải phát huy tác dụng cực lớn, khiến Trương Huyễn và tất cả tướng lĩnh đều thấy được tầm quan trọng của kỵ binh. Nhưng năm trăm kỵ binh vẫn là quá ít, ít nhất phải xây dựng một chi kỵ binh ngàn người trở lên mới có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn hơn nữa.

Nhưng kiến thiết kỵ binh không chỉ có cần cùng chiến mã thôi, còn cần số lượng lớn đất đai gieo trồng mục thảo. Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được trong thời gian ngắn. Nhưng bất kể như thế nào, trước hết phải bắt đầu đã.

Nhiệm vụ gieo trồng mục thảo, Trương Huyễn giao cho huyện lệnh huyện Ích Đô Vương Thục. Vương Thục cũng là một quan viên rất có khả năng, ông ta không để cho Trương Huyễn thất vọng. Trên hai bờ sông Cự Dương, có thể tùy ý thấy người già và phụ nữ đang gieo trồng mục thảo.

Gieo trồng cây đậu dại khá đơn giản, dùng một cành cây cắm thành một cái lỗ trên đất bùn, ném hạt giống vào trong là được, cũng không cần phải tiếp tục xử lý. Nhưng không thể vứt lung tung trên mặt đất, như vậy chỉ tiện nghi cho chim chóc.

Tuy rằng gieo trồng mục thảo khá đơn giản, nhưng khổ ở chỗ số lượng cần làm rất lớn, chỉ riêng sông Cự Dương đã có hơn năm trăm dặm lưu vực, huống chi Trương Huyễn đang muốn gieo trồng cỏ linh lăng màu nâu non trên bãi bùn vùng duyên hải. Đó lại là một công trình lớn nữa, ngẫm lại đều khiến người ta vừa nhìn đã sợ.

- Tướng quân, gieo trồng cỏ linh lăng trên đất bùn vùng duyên hải cũng không khó, mấu chốt là cần có thời gian.

Huyện lệnh Vương Thục cười nói:

- Cho dù có mua được hạt giống thì chắc là cũng không nhiều lắm, chỉ có chờ sau khi thu hoạch lượng lớn hạt giống, năm sau lại tiếp tục mở rộng. Ít nhất phải ba năm mới có thể hình thành một bãi cỏ có thể chăn thả được.

Nói đến hạt giống, Trương Huyễn cảm giác hơi đau đầu, binh lính hắn phái đến thảo nguyên mua hạt giống đã đi hơn hai tháng, một chút tin tức cũng không có, cũng không biết có xảy ra chuyện gì bất ngờ không, thật sự làm cho hắn lo lắng.

Vương Thục dường như hiểu được tâm sự của Trương Huyễn, vừa cười nói:

- Kỳ thật cỏ linh lăng chưa chắc đã thích hợp gieo trồng trên bãi bùn của chúng ta. Bãi bùn bên này đều là đất bị nhiễm phèn, ty chức cảm thấy nên thí nghiệm một ít giống khác. Thật không dối gạt tướng quân, tháng trước ta đã phái người đi đến vùng duyên hải phía nam mua hạt giống cỏ linh lăng, đến lúc đó thí nghiệm trên nhiều mảnh đất, chung quy có thể tìm ra hạt giống thích hợp, tướng quân cảm thấy thế nào?

Trương Huyễn cười gật gật đầu:

- Huyện quân suy xét chu đáo hơn ta, ngươi nói đúng, cũng làm rất khá, chúng ta quả thật không thể treo cổ trên một thân cây.

Được Trương Huyễn cổ vũ, mặt Vương Thục hơi đỏ lên, lại lấy hết dũng khí nói:

- Tướng quân, ty chức còn một đề nghị, không biết có nên nói hay không?

- Ngươi nói đi!

- Kỳ thật từ xưa đến nay, đất Tề đều là nơi sản sinh cá muối trứ danh, nguồn gốc sự giàu có và đông đúc của Tề quốc cũng từ đó mà ra. Rời bến bắt cá, phơi muối ven biển, đều là kế sinh nhai truyền thống của chúng ta. Ngư dân chạy đến huyện Ích Đô có trên vạn người, ty chức nghĩ nếu Trương Kim Xưng đã bị tiêu diệt, chúng ta có thể dần khôi phục nghề truyền thống này, làm cá khô, buôn muối đến Trung Nguyên. Khi buôn bán bắt đầu hưng thịnh, nguyên khí có thể chậm rãi hồi phục.

Trương Huyễn gật gật đầu, trở mình lên ngựa, cao giọng nói với Triệu Thục:

- Cứ dựa theo lời ngươi mà làm, có việc gì cần thì thương lượng với Vi trưởng sử. Từ hôm nay trở đi, ngươi tạm thay quận chức Bắc Hải, ta sẽ thuyết phục triều đình chính thức bổ nhiệm cho ngươi!

Triệu Thục mừng rỡ, chức vị này y hy vọng đã lâu, hôm nay rốt cục đạt được, y thi lễ thật sâu:

- Ty chức tuyệt sẽ không phụ tướng quân phó thác!

***

Trở về huyện Ích Đô, vừa mới tiến vào cửa thành, một gã thân binh liền chạy vội đến báo:

- Tướng quân, Tiêu Ngự sử đến rồi!

Tiêu Ngự sử chính là Tiêu Hoài Tĩnh, trước mắt đảm nhiệm chức giám quân Trương Tu Đà. Tuy rằng bình thường ông ta không hỏi đến sự vụ của quân đội, nhưng quyền lực lại rất lớn, trực tiếp báo cáo nhất cử nhất động của Trương Tu Đà với Dương Quảng. Trương Tu Đà cẩn thận chặt chẽ, có liên quan rất lớn đến vị Tiêu giám quân này.

Trương Huyễn âm thầm cả kinh, Tiêu Hoài Tĩnh vẫn là lần đầu tiên đến quận Bắc Hải, chẳng lẽ ông ta nghe được phong thanh gì sao?

Tuy nhiên tư giao của Trương Huyễn và Tiêu Hoài Tĩnh rất tốt, sau khi đánh hạ quận Cao Mật, Trương Huyễn để Vi Vân Khởi âm thầm đưa cho Tiêu Hoài Tĩnh lượng lớn châu báu trang sức, trong nhiều việc Tiêu Hoài Tĩnh liền giữ vững trầm mặc. Nếu không rất nhiều việc Trương Tu Đà và Trương Huyễn làm đã sớm bị buộc tội rồi.

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút, gần đây quận Bắc Hải tương đối yên tĩnh, Tiêu Hoài Tĩnh đến đây hẳn không có đại sự gì, Trương Huyễn liền giục ngựa đi về phía quận nha.

Tiêu Hoài Tĩnh tuổi chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, dáng người gầy, làn da trắng nõn. Ông ta là cháu họ của Tiêu hoàng hậu, cũng là hậu nhân của hoàng tộc Lương triều, học thức uyên bác, tính cách cũng khá ôn hòa, làm người coi như không tệ.

Đương nhiên, Tiêu Hoài Tĩnh cũng có nhược điểm. Ông ta ham mê thu thập những châu báu thúy ngọc tốt nhất, cũng không phải là tham tiền hối lộ, mà là sở thích lớn nhất của ông ta. Nhưng Trương Tu Đà lại không rõ tâm tư của ông ta, không có quan hệ tốt với nhau, cho đến khi Trương Huyễn tới mới dần dần cải biến thái độ của Tiêu Hoài Tĩnh.

Trên đại sảnh, Tiêu Hoài Tĩnh đang uống trà nói chuyện phiếm với Vi Vân Khởi, hai người đều là lão đồng liêu Ngự Sử Đài, rất có giao tình. Cũng chính vì duyên cớ này, chuyện Vi Vân Khởi phụ tá Trương Huyễn thực tế khống chế chính vụ quận Bắc Hải và quận Đông Lai, Tiêu Hoài Tĩnh cũng mắt nhắm mắt mở, cũng không báo lên triều đình.

- Lần trước hiền đệ nói, lệnh lang phải tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, không biết chuẩn bị như thế nào rồi?

Tiêu Hoài Tĩnh cười khổ lắc đầu:

- Triều đình hai năm không có khoa cử rồi, cho nên sĩ tử tham gia khoa cử năm nay nhiều lắm, nghe nói có hơn mười vạn người vào kinh, con cháu quyền quý cũng không ít. Nhưng trúng tuyển cũng chỉ hơn trăm người, loại con cháu bà con xa bên ngoại như ta dựa vào quan hệ là không được rồi, dựa vào thực học cũng không phải là người nổi bật, cho nên ta cũng không ôm hy vọng quá lớn, hết sức là được rồi.

- Hiền đệ đã thử nhờ hoàng hậu nương nương chưa?

- Nhờ hoàng hậu nương nương đương nhiên là một đường, nhưng không qua được nhị thúc của ta, ngươi cũng biết ông ta là ai, có ông ta ở đó, tộc nhân Tiêu thị chúng ta có bao giờ hưởng được ánh sáng hoàng gia?

Nhị thúc trong lời của Tiêu Hoài Tĩnh chính là Nội Sử Thị Lang Tiêu Vũ, thanh liêm công chính, thống hận nhất là thiên vị. Có ông ta, tộc nhân Tiêu thị căn bản không dính được chỗ tốt của ngoại thích. Tiêu Hoài Tĩnh cũng là do được Dương Quảng nhìn trúng tài năng, bổ nhiệm làm Giám sát Ngự sử. Chức Ngự sử này của ông ta làm mười mấy năm, ngay cả cơ hội thăng quan cũng không có, cho nên giọng điệu của ông ta có vài phần bất mãn đối với Tiêu Vũ.

Vi Vân Khởi cười cười, đang muốn an ủi ông ta vài câu, lúc này một gã tùy tùng trước cửa nói:

- Tướng quân đến rồi!

Vi Vân Khởi cười nói:

- Trương tướng quân đến đây, ta nói với y một tiếng trước nhé?

Tiêu Hoài Tĩnh có chút xấu hổ cười nói:

- Vậy xin nhờ Vân Khởi huynh rồi.

Bình Luận (0)
Comment