Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 275 - Chương 234: Chung Một Kẻ Địch

Chương 234: Chung một kẻ địch
Chương 234: Chung một kẻ địch

Vũ Văn Hóa Cập tiễn khách, bước nhanh vào thư phòng của phụ thân. Vũ Văn Thuật bị một câu nói của Nguyên Mẫn làm hỏng tâm tình, đang đi đi lại lại trong thư phòng, có vẻ rất phiền muộn bực bội.

- Phụ thân, bọn họ đi rồi.

Vũ Văn Hóa Cập đứng trước cửa nhỏ giọng nói.

Vũ Văn Thuật gật gật đầu:

- Vào đây ngồi đi! Vi phụ có lời muốn nói với con.

Vũ Văn Hóa Cập ngồi xuống, thấy phụ thân tâm sự nặng nề, liền thấp giọng hỏi:

- Phụ thân vẫn phiền não vì chuyện của Trương Huyễn sao?

- Làm sao ta có thể không phiền lòng được?

Vũ Văn Thuật thở dài:

- Mắt thấy hắn từ một tiểu nhân vật từng bước biến thành họa lớn trong lòng, thậm chí tương lai sẽ uy hiếp đến sự tồn vong của con cháu ta. Trong lòng ta sao có thể bình tĩnh được!

Vũ Văn Hóa Cập lại cẩn thận hỏi:

- Nghe ý tứ của Nguyên Mẫn, hình như lần này hắn lập công lớn, phải không?

Vũ Văn Thuật cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn con trai:

- Chiến báo của Trương Tu Đà ngươi không xem sao?

Vũ Văn Thuật Hóa Cập sợ tới mức cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói:

- Con không để ý!

- Loại đại sự trong triều này, về sau ngươi phải chú ý. Nếu không kẻ thù lớn mạnh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Con biết sai rồi!

Vũ Văn Thuật coi như vừa lòng với thái độ của con trai, nhưng ông ta cũng biết đứa con cả này biết sai vô số lần, bản tính khó sửa. Nhưng trong khoảng thời gian này đúng là y đã cdần dần thay đổi, ông ta cũng hi vọng đứa con cả này có thể thật sự biết sai, cho nên Vũ Văn Thuật cũng tận lực thể hiện ra một bộ mặt khoan dung.

- Chiến báo của Trương Tu Đà rất đề cao Trương Huyễn. Thậm chí ông ta còn nói tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng chính là do Trương Huyễn tiêu diệt, bởi vì ông ta suất quân nghênh chiến Ngõa Cương, bên phía Thanh Hà chỉ có Trương Huyễn suất lĩnh quân đội sáu bảy ngàn người.

- Thái độ của thánh thượng như thế nào?

Vũ Văn Hóa Cập lại nhỏ giọng hỏi.

- Thánh thượng đã ra quyết định phong thưởng cho Trương Tu Đà rồi, phong làm Trụ quốc, Hữu võ vệ Đại tướng quân, ban thưởng ruộng tốt ngàn khoảnh, nhưng vẫn chưa phong thưởng đối với các tướng lĩnh bên dưới. Tuy nhiên từ phong thưởng cho Trương Tu Đà có thể thấy được, phong thưởng của Trương Huyễn cũng sẽ không thấp, thấp nhất cũng là thăng làm Hổ Bí Lang Tướng, nói không chừng còn có thể phong tước. Người này uy hiếp đến gia tộc chúng ta càng lúc càng lớn.

Trầm mặc một lát, Vũ Văn Hóa Cập lại hỏi:

- Phụ thân cảm thấy Nguyên gia có ý gì?

- Hừ!

Vũ Văn Thuật cười lạnh một tiếng:

- Nguyên gia sợ hãi loạn phỉ trong thiên hạ bị tiêu diệt, Đại Tùy dần phục hưng, vậy sẽ không còn cơ hội cho Nguyên gia bọn chúng nữa.

- Không phải chúng ta cũng hi vọng thiên hạ rung chuyển sao?

Vũ Văn Hóa Cập cắn môi một cái nói.

Vũ Văn Thuật không ngờ trưởng tử sẽ nói một câu như vậy, làm cho ông ta cảm thấy rất ngạc nhiên. Đứa con này của ông ta từ nhỏ không ôm chí lớn, chỉ biết ham hưởng lạc, chẳng lẽ y thật sự đổi tính, bắt đầu có dã tâm sao?

Dã tâm của Vũ Văn Thuật vốn bị hai đứa con không có chí tiến thủ làm cho ảm đạm, không ngờ trưởng tử bỗng nhiên lại nói một câu bừng bừng dã tâm như thế. Điều này làm cho Vũ Văn Thuật vốn đã thất vọng lại dấy lên ngọn lửa hi vọng lần nữa.

- Vậy con nghĩ thế nào?

Vũ Văn Thuật vội hỏi.

- Con cảm thấy, nếu chúng ta và Nguyên gia có chung lợi ích, như vậy có thể kết minh với Nguyên gia. Chúng ta có thể bắt tay với Vũ Xuyên Phủ, mượn tay Vũ Xuyên Phủ chèn ép Trương Huyễn và Trương Tu Đà. Thậm chí còn có thể đảo lộn thế cục, con cảm thấy làm vậy càng có lợi cho gia tộc chúng ta hơn.

Vũ Văn Thuật vô cùng cảm thán, ông ta đấu với Vũ Xuyên Phủ mười mấy năm, đã kết thù oán sâu đậm, hiện tại lại phải bắt tay giảng hòa.

Tuy nhiên trước đây Vũ Xuyên Phủ là do Đậu Khánh quản lý, nhưng bây giờ là Độc Cô gia và Nguyên gia. Ông ta và Vũ Xuyên Phủ quả thật có cơ sở để giải hòa. Quan trọng hơn là, lần này là Nguyên gia cử người tới cửa, tỏ vẻ nguyện ý giảng hòa. Vì sao ông ta không thể thuận nước đẩy thuyền giải hòa với Vũ Xuyên Phủ được?

Nhưng Vũ Văn Thuật vẫn phải suy xét thái độ của Dương Quảng. Ông ta không thể làm quá phận, tốt nhất là để con trai ra mặt, ông ta chỉ đứng đằng sau thao túng. Như vậy khá ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể tỏ vẻ mình không biết rõ sự tình.

Nghĩ vậy, Vũ Văn Thuật liền nói với trưởng tử:

- Chuyện này ta giao cho con làm, tuy nhiên bất cứ việc gì đều phải báo cáo với vi phụ, không được tự tiện làm chủ!

Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình hơi cứng, Vũ Văn Thuật lại dịu giọng cười nói:

- Bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, vi phụ sợ con trúng quỷ kế của Nguyên gia, cho nên chúng ta phải cùng nhau xử lý chuyện này. Chỉ là vi phụ không tiện ra mặt, liền để con thay mặt vi phụ giao thiệp với Nguyên gia, hiểu ý ta không?

- Con tuân mệnh!

Chần chừ một chút, Vũ Văn Hóa Cập lại hỏi:

- Vậy bước tiếp theo ta nên trả lời Nguyên gia thế nào?

Vũ Văn Thuật ngẫm nghĩ một chút:

- Như vậy đi! Ngày mai con mời Nguyên Mẫn đi uống rượu, chú ý không được chỉ có hai người, phải mời một số quan viên, nhưng các con phải ngồi cùng một chỗ, cũng không được nói chuyện chính trị đương thời, chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì đều có thể nói. Đây chính là thái độ của ta, tin rằng Nguyên gia có thể hiểu được!

- Phụ thân không muốn thông qua Vân Định Hưng sao?

Vũ Văn Thuật lắc đầu:

- Người này tính toán đầu cơ quá nặng, không đáng tin, loại chuyện có liên quan đến tồn vong của gia tộc như thế này không thể thông qua y, nhất định chúng ta phải tự làm.

- Con hiểu được ý phụ thân.

- Mặt khác, con phải để cho Nguyên gia thấy rõ, ta không thèm để ý đến Trương Huyễn chút nào, đây là mấu chốt, không thể để cho Nguyên gia nhìn thấu điểm yếu của ta!

***

Ngay trong lúc Nguyên Mẫn thăm hỏi Vũ Văn Thuật, Bùi Củ cũng bước nhanh tới ngự thư phòng. Lúc này đã sớm tan triều, phần lớn các quan lại đã về nhà, chỉ còn một ít trọng thần ở lại xử lý sự vụ, Bùi Củ chính là một trong số đó.

Lúc này Dương Quảng đã khôi phục sức khỏe, bắt đầu toàn diện chủ quản triều chính, trưởng tôn Dương Đàm vẫn là trợ thủ của ông ta như cũ, thay ông ta xử lý một số sự vụ đơn giản. Như vậy vừa giảm bớt gánh nặng của Dương Quảng, vừa rèn luyện năng lực của trưởng tôn.

- Thánh thượng vẫn chưa về sao?

Bùi Củ đến ngoài cửa lớn ngự thư phòng cười nói.

Hoạn quan đang trực vô cùng thông minh, cười hỏi:

- Bùi Công muốn gặp thánh thượng sao?

Bùi Củ cười gật gật đầu, hoạn quan lập tức nói:

- Xin Bùi Công đợi một chút, ta đi bẩm báo với thánh thượng!

Hoạn quan vào phòng, chỉ trong chốc lát liền đi ra, cười thi lễ:

- Thật là đúng lúc, thánh thượng cũng đang định tuyên triệu Bùi Công, xin mời vào!

Bùi Củ chậm rãi đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy thiên tử Dương Quảng đang giảng giải cho trưởng tôn Dương Đàm cái gì đó. Bùi Củ liền không quấy rầy, chỉ đứng một bên. Ông ta thấy Nội Sử Xá Nhân đương nhiệm Phong Đức Di ngồi sau tấm bình phong.

Nội Sử Xá Nhân phụ trách nghĩ chỉ, tổng cộng có năm người. Mỗi ngày sẽ có một người đến ngự thư phòng trực, phác thảo ý chỉ cho thiên tử. Bình thường bọn họ ở gian ngoài, hôm nay Phong Đức Di ngồi trong ngự thư phòng, chứng minh rằng Dương Quảng sắp phác thảo ý chỉ.

Phong Đức Di là cháu rể tiền tướng quốc Dương Tố, tài hoa vô cùng xuất chúng, có tài đã gặp là không quên. Ban đầu được Dương Tố đề cử vào con đường làm quan, nhưng sau lại được Thượng ti Ngu Thế Cơ coi trọng.

Mặc dù anh vợ Dương Huyền Cảm khởi binh tạo phản, nhưng dưới sự bảo vệ của Ngu Thế Cơ, Phong Đức Di cũng không bị liên lụy, vẫn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Nội Sử Tỉnh như trước.

Phong Đức Di sớm thấy Bùi Củ, vội vàng chắp tay thi lễ với ông ta, Bùi Củ gật đầu cười, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác. Phong Đức Di là tâm phúc của Ngu Thế Cơ, y ngồi ở chỗ này, chính mình có mấy lời khó có thể nói rồi.

Lúc này, Dương Quảng thấy Bùi Củ, cười nói:

- Thật khéo! Trẫm đang định tuyên triệu Bùi ái khanh, không ngờ Bùi ái khanh lại tự mình đến đây, mau ngồi xuống!

- Vi thần tạ ơn bệ hạ ban thưởng ghế ngồi!

Một gã hoạn quan đứng đầu hàng mang đến một cái ghế, Bùi Củ ngồi xuống, Dương Quảng cười nói:

- Mấy ngày nay tâm tình trẫm vô cùng tốt, trẫm định cấp cho Trương Tu Đà một văn chức tán quan, Bùi Thượng thư cảm thấy được không?

Bùi Củ hiểu được niềm vui sướng trong lòng Dương Quảng. Trương Tu Đà bình định loạn phỉ Thanh Châu, chỉ sợ người cao hứng nhất chính là Dương Quảng, thậm chí còn muốn cấp cho Trương Tu Đà một chức văn tán quan. Từ đó có thể thấy ông ta rất coi trọng Trương Tu Đà.

Bùi Củ khẽ cười nói:

- Đương nhiên có thể, thần tử đắc lực như vậy, bệ hạ sao có thể không coi trọng.

- Đúng vậy! Nếu Đại Tùy có thể có thêm vài danh tướng như Trương Tu Đà, lo gì không bình định được thiên hạ? Trẫm hy vọng tất cả tướng lĩnh đều phải lấy Trương Tu Đà làm gương.

- Khởi bẩm tổ phụ, tôn nhi cảm thấy nên suy nghĩ một chút đến công tích của các tướng lĩnh bên dưới. Thêu hoa trên gấm với Trương Tu Đà không bằng cấp cho các tướng lĩnh tầng thấp than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Bùi Thượng thư cảm thấy thế nào?

Dương Đàm bên cạnh chủ động đưa ra ý kiến bất đồng của bản thân.

Trong lòng Bùi Củ ngầm cười khổ, hai ông cháu này không thống nhất ý kiến, lại muốn hỏi mình, ông ta phải trả lời thế nào mới được?

Sau một lúc lâu, Bùi Củ đành phải cười giải thích:

- Lời của Yến Vương điện hạ kỳ thật không xung đột với ý tưởng của bệ hạ, cấp thêm cho Trương Tu Đà văn tán quan cũng không ảnh hưởng đến phong thưởng cho tướng lĩnh cấp thấp, hai chuyện có thể tách ra mà xử lý.

Dương Quảng trầm mặc một lát, nói với bên ngoài:

- Phong xá nhân lui ra đi! Trẫm tạm thời không cần thảo chiếu.

- Thần tuân chỉ!

Phong Đức Di đứng dậy lui xuống, Dương Quảng lại nói với Dương Đàm:

- Đàm nhi cũng trở về đi! Hôm nay đến đây thôi.

- Tôn nhi tuân mệnh!

Dương Đàm thu dọn trên bàn một chút, cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Quảng và Bùi Củ.

Dương Quảng khoanh tay đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào thành Lạc Dương phương xa, có vẻ chăm chú suy nghĩ. Bùi Củ không dám quấy rầy suy nghĩ của Dương Quảng, đứng ở một bên trầm mặc không nói, nhưng trong lòng của ông ta đã mơ hồ cảm giác được cái gì đó. Trương Tu Đà liên tiếp đánh bại quân phản loạn, chưa chắc Dương Quảng đã thật sự cao hứng.

Qua một hồi lâu, Dương Quảng mới thản nhiên nói:

- Bùi ái khanh thật sự không rõ vì sao trẫm phải cho Trương Tu Đà thăng quan tiến chức nhanh như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment