Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 274 - Chương 233: Mạch Ngầm Khẽ Động

Chương 233: Mạch ngầm khẽ động
Chương 233: Mạch ngầm khẽ động

Kết quả trận chiến diệt phỉ đầu năm Đại Nghiệp thứ mười một nhanh chóng làm cho vua và dân chúng chú ý.

Trước đó, tin tức hai vạn quân Tùy của Phùng Hiếu Từ toàn quân bị diệt khiến cho vua và dân xôn xao, nhưng chỉ vẻn vẹn nửa tháng sau, quân đội của Trương Tu Đà đã liên tục chiến thắng. Không chỉ tiêu diệt tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng, đồng thời còn đánh bại quân Ngõa Cương khuếch trương về phía đông.

Tin tức thắng lợi khiến thành Lạc Dương vui mừng khôn xiết, vui sướng hiện lên trên mặt mỗi người, khiến cho năm mới Đại Nghiệp năm thứ mười một trở nên cực kỳ vui mừng, trên dưới toàn thành đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn đầy niềm vui thắng lợi.

Tiếng hô yêu cầu triều đình trọng dụng Trương Tu Đà, trọng thưởng Phi Ưng Quân vang lên liên tiếp trong ngoài triều, bởi vì Thanh Châu là vùng đất khởi nguyên của loạn phỉ, việc bình phỉ của Trương Tu Đà ở Thanh Châu thành công có ý nghĩa vô cùng đặc thù, làm cho vô số quan viên triều đình cảm thấy có hi vọng thái bình. Cũng bởi vậy mà Trương Tu Đà được khen là trụ cột của triều đình Đại Tùy.

Nhưng cũng không phải mỗi người đều muốn thấy thành công của Trương Tu Đà, có người đố kỵ chiến công của ông ta, cũng có người oán hận Đại Tùy khôi phục yên ổn, điều này không có lợi cho lợi ích của họ.

Hoàng hôn, xe ngựa hoa lệ của Vũ Văn Thuật chậm rãi dừng trước cửa phủ đệ của mình, một tên thị vệ cẩn thận đỡ Vũ Văn Thuật đi ra từ trong xe ngựa.

Lúc này, đứa con cả Vũ Văn Hóa Cập của ông ta bước nhanh ra từ trong phủ. Bởi vì Kiêu Quả Vệ do Vũ Văn Thuật tổ kiến có công, Vũ Văn Hóa Cập cũng nhờ đó được thiên tử Dương Quảng phong làm Tương Tác Thiếu Giam, đệ đệ Vũ Văn Trí Cập của y cũng được phong là Hổ Bí Lang Tướng.

Trong khoảng thời gian này, Vũ Văn Thuật hơi cảm thấy vừa lòng đối với đứa con cả. Có lẽ là do làm quan, một số hành vi hoang đường của Vũ Văn Hóa Cập cũng hơi giảm xuống, nhưng cũng không phải là Vũ Văn Hóa Cập đổi tính.

Trên thực tế, gần như mỗi ngày Vũ Văn Hóa Cập đều phải đi cùng đồng liêu đến thanh lâu hoặc giáo phường uống hoa tửu, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng là chuyện thường. Chỉ là Vũ Văn Hóa Cập không còn săn đón danh kỹ như trước, đem theo kỹ nữ đi du lịch, khiến dư luận xôn xao, mà hơi kiềm chế một chút.

Chỉ cần điểm biến hóa nhỏ này đã khiến Vũ Văn Thuật rất hài lòng. Về phần đứa con thứ Vũ Văn Trí Cập vẫn kiêu ngạo như trước, ngông cuồng, gây chuyện sinh sự.

Sau khi trở thành Hổ Bí Lang Tướng càng thêm cường thế, lấy thế đè người. Hơn nữa, thân thể Vũ Văn Thuật không tốt như trước, tinh lực không đủ, ông ta cũng không cần biết, tùy tiện để Vũ Văn Trí Cập càn quấy. Không còn phụ thân trói buộc, Vũ Văn Trí Cập càng thêm không kiêng nể gì.

Vũ Văn Thuật thấy con trai cấp tốc chạy xuống từ trên bậc thang, biết y có chuyện, liền hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như vậy?

- Phụ thân, trong phủ có người tới bái phỏng!

Vũ Văn Hóa Cập tiến lên nói nhỏ với phụ thân vài câu. Vũ Văn Thuật nhướn mày, có chút bất mãn hỏi:

- Vân Định Hưng qua lại với Nguyên gia từ lúc nào?

- Cái này…Con cũng không rõ lắm!

Vũ Văn Thuật hừ nhẹ một tiếng, phân phó:

- Để bọn họ chờ một lát, ta đi thay quần áo rồi tới.

- Con đã biết.

Vũ Văn Hóa Cập bước nhanh đến Quý Khách Đường trong nhà, Vũ Văn Thuật lại không chút hoang mang đi đến ngoại thư phòng của mình. Ông ta cần dùng chút thời gian này suy nghĩ một chút, đến tột cùng vì chuyện gì mà Nguyên gia đến tìm mình.

Trên Quý Khách Đường của Vũ Văn phủ có hai người khách. Người hơi lớn tuổi chừng ngoài năm mươi, dáng người cao gầy, vẻ mặt khôn khéo. Người này chính là một trong những tâm phúc của Vũ Văn Thuật, Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Vân Định Hưng.

Vân Định Hưng lúc trước từng là nhạc phụ của thái tử Dương Dũng. Sau khi Dương Dũng bị phế, Vân Định Hưng cũng bị liên lụy, bị đuổi về quê làm nô. Nhưng Vân Định Hưng cực giỏi luồn cúi, lại giỏi đoán ý người khác, dần dần lấy được sự tín nhiệm của Vũ Văn Thuật, được Vũ Văn Thuật đề bạt, từng bước thăng tiến.

Năm kia Vân Định Hưng được phong làm Tả Ngự Vệ Tướng quân, năm trước lại thăng làm Tả Đồn Vệ Đại tướng quân. Y không chỉ là tâm phúc của Vũ Văn Thuật, đồng thời cũng lấy được sự tín nhiệm của Dương Quảng, lệnh cho y chưởng quản Ngự Lâm Quân hộ vệ trong cung điện.

Người còn lại ngồi bên cạnh y chính là con trai của Nội Sử lệnh Nguyên Thọ lúc trước, Nguyên Mẫn, cũng là cháu của gia chủ Nguyên gia Nguyên Mân. Nguyên Mẫn tuổi chừng ba mươi mấy, bộ dạng hào hoa phong nhã, nhạy bén hơn người, hơn nữa giỏi về việc bày chuyện bí ẩn, rất được gia chủ Nguyên Mân coi trọng.

Nguyên Mẫn đương nhiệm Nội Sử Xá Nhân, rất có giao tình với Vũ Văn Trí Cập. Y thay mặt Nguyên Mân đến gặp Vũ Văn Thuật cũng đã suy xét đến giao tình thâm hậu của y và Vũ Văn Trí Cập.

Hai thị nữ bưng trà tiến vào, dâng trà cho ba người. Vũ Văn Hóa Cập khoát tay để các nàng đi ra ngoài, Nguyên Mẫn thấp giọng cười nói:

- Sao mấy ngày nay không thấy Trí Cập?

Vũ Văn Hóa Cập cười nói:

- Mấy ngày nay nó đi Mãnh Trì, tháng sau không phải có Anh Hùng hội sao? Phụ thân cũng muốn để nó tham gia, nên muốn nó khắc khổ luyện tập võ nghệ.

Trung tuần tháng hai khoa cử tuyển sĩ cử hành, quân đội Đại Tùy cũng muốn tìm được vài tướng tài trong thiên hạ. Dưới sự thỉnh cầu của Vũ Văn Thuật, Tiết Thế Hùng, Ngư Câu La, Trần Lăng, Khuất Đột Thông, Vân Định Hưng, Thượng Quan Chính, Trương Cẩn và hơn mười đại tướng quân cùng với Tô Uy, Ngu Thế Cơ, Bùi Củ, Tiêu Củ và các trọng thần, Tùy Đế Dương Quảng vui vẻ đáp ứng thỉnh cầu của quân đội và các trọng thần, ban chỉ chiêu mộ tướng tài trong thiên hạ.

Cuối tháng hai đầu tháng ba, triều đình cử hành “Anh Hùng Hội” ở Lạc Dương. Bất kể là tướng lĩnh tại chức hay là tuấn kiệt dân gian, phàm dân đều có thể ứng tuyển, đều trao chức tướng quân như nhau, có cơ hồi trở thành tướng tài lung lạc thiên hạ.

Thật ra đây là một loại kế sách chiêu an đối với loạn phỉ trong thiên hạ, chỉ cần đồng ý sẵn sàng góp sức cho triều đình, sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến sự cường thế tiễu phỉ của Trương Tu Đà ở Sơn Đông. Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, Trương Tu Đà liên tiếp tiêu diệt các lộ loạn phỉ ở Sơn Đông, khiếp sợ thiên hạ, khiến loạn phỉ trong thiên hạ sợ hãi. Lúc này triều đình mới đưa ra “Anh Hùng Hội”, không thể nghi ngờ chính là có ý nghĩa tích cực đối với bình định thiên hạ.

Nguyên Mẫn gật gật đầu, vừa cười vừa nói:

- Vũ Văn Thành Đô không tham gia sao?

- Nó đương nhiên phải tham gia. Tuy nhiên nó giờ đã là tướng quân, tham gia hay không tham gia cũng không có ý nghĩa gì lớn. Nhưng phụ thân cũng yêu cầu nó tham gia, tranh đoạt chức quán quân để tiếp nhận chức đại tướng quân.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, nhà dưới truyền đến một tiếng ho khan, hóa ra Vũ Văn Thuật đã đến. Mọi người vội vàng đứng lên, cùng nhau khom mình thi lễ:

- Tham kiến Đại tướng quân!

Vũ Văn Thuật chậm rãi đến gần đại sảnh, khoát tay một cái nói:

- Hai vị không cần đa lễ, mời ngồi!

Mọi người lại ngồi xuống, Vũ Văn Hóa Cập vội vàng bảo thị nữ dâng trà cho phụ thân, Vũ Văn Thuật nhìn thoáng qua Nguyên Mẫn cười nói:

- Nhân tài Nguyên gia xuất hiện lớp lớp, văn công võ lược, có một không hai khắp thiên hạ, Anh Hùng hội lần này, Nguyên gia chắc cũng có không ít con cháu ưu tú tham gia!

Trên mặt Nguyên Mẫn hiện lên vẻ xấu hổ, vấn đề lớn nhất của Nguyên gia chính là thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Phụ thân Nguyên Thọ của y từng là Nội Sử Lệnh, bá phụ của Nguyên Mân, Nguyên Trụ trước sau cũng được bổ nhiệm làm đại tướng quân. Nhưng đến đời y, chỉ có Nguyên Văn Đô đảm nhiệm Thượng thư tả thừa, nói đến lứa sau này càng là nhân tài điêu linh.

Y cười khổ một tiếng nói:

- Không sợ Đại tướng quân chê cười, lần Anh Hùng Hội này Nguyên gia cũng sẽ tham gia, nhưng cũng không ôm hi vọng gì.

Vân Định Hưng bên cạnh cười bổ sung nói:

- Ta nghe nói Nguyên Dũng và Nguyên Phong Đài đều là mãnh tướng, có hi vọng trúng tuyển.

Vũ Văn Thuật thản nhiên cười:

- Nguyên Phong Đài đúng là có chút võ nghệ, chỉ tiếc xuất thân không tốt lắm, làm người ta tiếc nuối.

Vũ Văn Thuật một câu hai ý nghĩa, vừa ngầm châm biếm Nguyên gia không người, không ngờ ngay cả Nguyên Phong Đài xuất thân ti tiện cũng cho tham gia Anh Hùng Hội, đồng thời cũng nói võ nghệ của Nguyên Dũng không đáng nhắc tới.

Nguyên Mẫn đương nhiên nghe hiểu lời châm chọc của Vũ Văn Thuật, mặt y nóng lên, nhưng trong lòng thầm mắng, không phải Vũ Văn Trí Cập cũng là hạng người ngông cuồng kiêu ngạo vô năng sao?

Vũ Văn Thuật uống ngụm trà, chuyển đề tài nói đến chính sự:

- Đêm nay hiền chất tới tìm ta, có việc gì chỉ giáo sao?

Tinh thần Nguyên Mẫn rung lên, vội vàng nói:

- Vãn bối nào dám chỉ giáo Đại tướng quân, chỉ là bởi vì gia chủ thân thể cảm bệnh nhẹ, không thể tự mình đến thăm hỏi Đại tướng quân, liền ủy thác vãn bối đến nói với đại tướng quân một chuyện.

Theo lý, Nguyên Mẫn là vãn bối, nhiều nhất chỉ có thể đến truyền tin, nhưng Nguyên Mân sợ lưu lại nhược điểm trong tay Vũ Văn Thuật, cho nên không gửi thư đến, chỉ để Nguyên Mẫn thay y truyền lời nhắn. Điều này có vẻ có chút vô lễ, tối thiểu cũng phải để huynh đệ đến bái phỏng Vũ Văn Thuật.

Trong lòng Vũ Văn Thuật bất mãn Nguyên Mân vô lễ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, ông ta cười cười nói:

- Không biết gia chủ của các ngươi có chuyện gì muốn Vũ Văn Thuật ta ra sức?

Trước đó Vũ Văn Thuật dùng từ chỉ giáo, giờ lại dùng từ ra sức, rõ ràng chính là ám chỉ sự bất mãn của mình. Trong lòng Nguyên Mẫn hiểu được đối phương bất mãn, y cũng âm thầm oán giận bá phụ suy xét vấn đề không chu toàn.

Nhưng hiện tại y không thể giải thích, chỉ đành kiên trì nói:

- Gia chủ của vãn bối nghe nói Thánh Thượng muốn trọng dụng Trương Tu Đà, nhưng gia chủ không rõ vì sao Thánh Thượng không trừng trị Trương Tu Đà tội tự ý vượt quyền? Đại tướng quân có biết nguyên nhân không?

Vũ Văn Thuật lập tức hiểu được ý tứ của Nguyên Mân. Nguyên Mân muốn liên thủ với mình chèn ép Trương Tu Đà, cho nên để cháu trai Nguyên Mẫn đến dò xét mình, Vân Định Hưng chính là người giật dây giữa bọn họ.

Vũ Văn Thuật trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Trương Tu Đà chưa tấu đã xuất binh quả thật có tội vượt quyền, nhưng sau đó y đã bẩm báo cho thánh thượng, cho thấy tình thế nguy cấp, nếu y không nhanh chóng ứng đối, Trương Kim Xưng sẽ thừa cơ sát nhập quận Tề. Thánh Thượng cũng chấp nhận giải thích của y, không định truy cứu trách nhiệm của y.

- Nhưng Trương Huyễn lần này tiêu diệt Trương Kim Xưng, lập nhiều công lớn, chỉ sợ được phong thưởng lớn, Vũ Văn Đại tướng quân có thể nhẫn nhịn sao?

Nguyên Mẫn chỉ nói một câu nhẹ nhàng đã đâm trúng chỗ đau của Vũ Văn Thuật. Sắc mặt Vũ Văn Thuật lập tức trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment