Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 273 - Chương 232: Đông Chinh Thất Bại

Chương 232: Đông chinh thất bại
Chương 232: Đông chinh thất bại

Khiến cho Trương Tu Đà không nghĩ tới là chủ tướng quân Ngõa Cương Địch Nhượng lại ở trong đại doanh. Địch Nhượng định đêm nay sẽ dẫn đội hậu cần và đội quân nhu đến huyện Thọ Trương hội họp với Đơn Hùng Tín, không ngờ rằng lại bị đánh lén.

- Tập kết! Lập tức bày trận!

Địch Nhượng hô khàn cả giọng, trong lòng y cực kỳ bối rối. Tuy nhiên hơi an tâm là quân đội kẻ thù cũng không nhiều, mà ba ngàn quân Ngõa Cương là Thiết Vệ của y, vô cùng tinh nhuệ, có thể đánh với quân địch một trận.

Quân Ngõa Cương đang thu dọn đại trướng, mấy trăm đỉnh đại trướng đều đã được cất, ba ngàn quân sĩ chạy tới từ bốn phía, nhanh chóng tập kết. Bọn họ tập kết thành phương trận, bao quanh thủ lĩnh của bọn họ ở bên trong.

Hơn mười binh lính quân Tùy dũng mãnh xung phong lên phía trước, giống như một con sóng hung mãnh trong cơn bão, đón đầu đánh tới. Hai quân ầm ầm chạm vào nhau, khơi dậy sóng to mấy trượng, cứng rắn phá thông một lỗ hổng trong quân Ngõa Cương dày đặc.

Nhưng binh lính quân Ngõa Cương cũng như hổ điên, trong nháy mắt chỗ hổng đã khép lại, cắn nuốt mười mấy quân Tùy vọt vào lỗ hổng.

Trương Tu Đà thấy cứng rắn xung phá phải trả giá lớn, hét lớn một tiếng:

- Cung tiễn, bắn!

Hơn trăm tên binh lính quân Tùy đang tấn công ‘Xoát’ chia ra sang hai bên, mũi tên che trời phủ đất từ phía sau phóng tới. Một trận người ngã ngựa đổ, binh lính mấy tầng quân Ngõa Cương phía ngoài cùng giống như lột xác, đều trúng tên ngã xuống đất.

Nhưng mưa tên của quân Tùy cũng không ngừng lại, ngược lại càng thêm dày đặc. Mộc thuẫn của quân Ngõa Cương không ngăn được ngạnh nỗ của quân Tùy bắn, bọn lính đều kêu thảm thiết, ngã xuống đất.

Quân đội mặt sau giống như nổi điên phóng đến chỗ quân Tùy, cũng không chạy được mấy bước đã té ngã trên mặt đất. Sau mấy lần bắn mưa tên, ba ngàn quân Thiết Vệ đã tổn thất gần ba thành, trận tuyến bên quân Ngõa Cương đã không thể duy trì.

Lúc này, Địch Nhượng thấy tình thế bất lợi cho mình, cung tiễn của bọn họ ở trên xe binh khí, không thể đối xạ với quân Tùy. Nếu tiếp tục đánh như vậy, tất cả binh lính của y đều sẽ bị bắn chết trong đại doanh.

Địch Nhượng trở mình lên ngựa, thắt lưng thẳng tắp, đón mưa tên, đón tuyết bay. Y nâng thương lớn cao giọng hô to:

- Xông lên, đánh giáp lá cà với quân địch.

Quân Ngõa Cương lập tức xuất động, bọn họ tránh khỏi mưa tên, bảo vệ thủ lĩnh của mình xông về phía đông bắc nơi quân địch hơi yếu, mấy trăm binh lính chỗ này hình như không có cung nỏ, có lẽ có thể phá địch từ chỗ này.

Nhưng Địch Nhượng không thể nghĩ ra được, chờ đợi bọn họ phía trước chính là trọng giáp trường đao quân. Đây là chi bộ đội tinh nhuệ nhất trong Phi Ưng Quân, do lữ soái Tần Dụng suất lĩnh.

Tần Dụng là nghĩa tử của Tần Quỳnh, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường. Hai cánh tay lực lớn vô cùng, sử dụng một đôi Hỗn Nguyên Chùy bằng đồng nặng tám mươi hai cân, là một ngôi sao mới xuất hiện trong Phi Ưng Quân.

Tần Dụng cưỡi chiến mã, vươn người đứng thẳng, cầm song chùy trong tay, giống như thiên thần uy phong lẫm lẫm, đứng đầu trong đội ngũ. Trong mắt gã thoáng hiện một tia sát khí, tràn đầy áp bách nhìn chằm chằm vào mấy ngàn quân Ngõa Cương đang lao đến.

Gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nghiêng người tránh một thương của đối phương đâm tới, tay trái cầm chùy như lôi đình vạn quân nện xuống. ‘Oanh!’ một tiếng vang thật lớn, nện lún bộ ngực của tướng địch.

Trọng giáp đao binh chỉnh tề tự động tập kết thành tường đao núi sắt, ngăn cản đường đi của quân Ngõa Cương, chém giết kịch liệt với chúng. Bọn họ dũng mãnh sắc bén, giết đến mức quân Ngõa Cương bại lui liên tiếp, tử thương thảm trọng.

Trước có đao binh chắn đường, sau có tên nỏ truy kích, hai bên còn lại bị quân địch bọc đánh, quân Ngõa Cương dần dần rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể chống đỡ mà không có sức đánh trả.

Ánh mắt của Trương Tu Đà nhìn chằm chằm vào người đội kim khôi, ông ta tháo cung tiễn xuống, lặng lẽ chỉ vào y, ra dấu tay với thân binh đứng bên cạnh.

Nỏ thép của thân binh chậm rãi nâng lên, mũi tên lạnh lẽo sắc nhọn nhắm vào ngay sau lưng Địch Nhượng, nhẹ nhàng bóp cò. Một mũi tên im hơi lặng tiếng, nhanh chóng như thiểm điện xuyên qua không trung, mũi tên dường như tạo thành một đạo hỏa quang.

Địch Nhượng nghe thấy phía sau có tiếng gió, chợt cảm thấy không ổn, nhanh chóng lắc mình sang bên trái, tránh thoát chỗ yếu hại, một mũi tên này đâm vào giữa vai Địch Nhượng.

Cùng lúc đó, một mũi tên khác của Trương Tu Đà cũng đã bắn tới, ông ta bắn ngựa. Mũi tên bay xuyên qua đầu chiến mã, chiến mã kêu thảm một tiếng, trở mình ầm ầm ngã xuống đất, hất văng Địch Nhượng ra xa một trượng.

Không đợi thân binh của y đến cứu trợ, mấy trăm tên hãn binh dưới sự suất lĩnh của Trương Tu Đà đã tập kích từ phía đông, trường mâu uy vũ, chiến đao vung tán loạn, một lát sau đã giết hơn trăm binh lính phía trước chỉ còn lại hơn mười người. Trương Tu Đà xung trận tiên phong, đánh thẳng tới chỗ Địch Nhượng.

Hơn trăm thân vệ bên cạnh Địch Nhượng quá sợ hãi, liều chết ngăn cản Trương Tu Đà tiến công, cứu Địch Nhượng.

Bọn họ thấy chuyện quá khẩn cấp, rời khỏi đại đội vây quanh Địch Nhượng, quay đầu chạy về hướng tây. Chủ tướng chạy trốn, quân trận lâm thời của quân Ngõa Cương rốt cục ran rã, hô to một tiếng chạy trốn về hướng tây.

- Không cần truy sát!

Trương Tu Đà thấy Địch Nhượng đã trốn xa, liền bảo quân sĩ dừng lại. Mục đích của ông ta cũng không phải là chủ tướng quân địch, mà là đồ quân nhu lương thảo của quân Ngõa Cương.

Sĩ binh mang theo lương thực và trướng bồng binh khí đặt lên xe ngựa, tiến đến Phạm Huyện ở phía nam trước mặt, còn lại đem cỏ khô và chiêng trống quân kỳ một mồi lửa đốt sạch. Dưới sự chiếu rọi của lửa nóng hừng hực, Trương Tu Đà suất quân rời khỏi đại doanh quân Ngõa Cương, dần dần biến mất trong đêm tối.

***

Địch Nhượng bị thương chạy trốn, vật tư lương thảo bị cướp đi, khiến cho chủ lực quân Ngõa Cương ở huyện Thọ Trương mất đi hậu cần chi viện, khó có thể kéo dài. Cùng lúc đó, mệnh lệnh của Địch Nhượng cũng lập tức truyền đến, lệnh cho đại tướng Đơn Hùng Tín rút quân quay về Ngõa Cương Trại, từ bỏ quận Tế Bắc.

Một chiều ngày nọ, chủ tướng tiền quân Ngõa Cương Đơn Hùng Tín suất lĩnh mười mấy tên kỵ binh xuất hiện trước đại doanh quân Tùy. Đơn Hùng Tín liếc mắt ra hiệu một cái, một gã kỵ binh nhanh chóng chạy lên trước hô lớn:

- Tần tướng quân có ở đây không?

Đã sớm có trinh sát quân Tùy chạy vào đại doanh bẩm báo, không lâu sau, Tần Quỳnh và hơn mười mấy tướng Tùy xuất hiện trước đại doanh, Tần Quỳnh hỏi:

- Có chuyện gì?

Kỵ binh chỉ về phía sau nói:

- Chủ tướng Đơn tướng quân nhà ta muốn nói chuyện với Tần tướng quân, không biết tướng quân có thể ra khỏi đại doanh gặp mặt hay không?

Tần Quỳnh thấy Đơn Hùng Tín phía xa. Mười năm trước Tần Quỳnh vẫn chỉ là một gã tiểu quan ở huyện Lịch Thành, vì kết giao nhiều bằng hữu mà nổi tiếng khắp các quận Sơn Đông. Mà khi đó Đơn Hùng Tín cũng là người hào sảng trọng nghĩa, có lần Tần Quỳnh có việc đến Lạc Dương, ở Nhị Hiền Trang quận Thượng Đảng có gặp Đơn Hùng Tín. Hai người vừa quen đã thân, có giao tình rất tốt.

Chỉ là thế sự khó lường, mười năm sau Tần Quỳnh trở thành đại tướng đắc lực của Trương Tu Đà, mà Đơn Hùng Tín thì thành nhân vật số ba của Ngõa Cương Trại. Hai người từ bằng hữu biến thành kẻ thù.

Tần Quỳnh nhận ra Đơn Hùng Tín, liền gật đầu nói:

- Chờ một lát!

Không lâu sau, Tần Quỳnh dẫn theo mười mấy tên hộ vệ đi ra khỏi đại doanh, chậm rãi đến trước mặt Đơn Hùng Tín. Tần Quỳnh ôm quyền cười nói:

- Đơn nhị ca, nhiều năm không gặp.

Đơn Hùng Tín gật gật đầu cười nói:

- Mười năm không gặp, Thúc Bảo không thay đổi nhiều, vẫn uy phong lẫm lẫm như trước, đáng tiếc ta lại già rồi.

- Đơn nhị ca cũng không thay đổi nhiều, ta liếc mắt một cái đã nhận ra. Chỉ là ta không nghĩ tới Đơn nhị ca lại gia nhập Ngõa Cương Trại, càng không nghĩ đến chúng ta sẽ gặp nhau trong tình huống như vậy, thật làm cho người ta vô cùng cảm khái.

- Điều này cũng rất bình thường, thiên tử bất nhân, chúng ta thay trời hành đạo. Nhưng không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau trên chiến trường, quả thật làm cho người ta khó có thể chấp nhận được!

Đơn Hùng Tín thở dài, lập tức chuyển đề tài, nghiêm nghị nói:

- Nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, hôm nay ta đến là vì việc công muốn thương lượng với Tần tướng quân!

Tần Quỳnh thấy y thay đổi xưng hô, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc:

- Không biết Đơn tướng quân tìm ta có việc gì?

- Về trận đại chiến này, chúng ta định rời khỏi quận Tế Bắc, dùng phương thức không chiến mà rời đi, song phương không giết chóc, không biết Tần tướng quân có đồng ý hay không?

Tần Quỳnh lập tức hiểu được ý của Đơn Hùng Tín, quân Ngõa Cương nhận thua rút đi. Đương nhiên, nếu như đối phương là Trương Kim Xưng, tuyệt đối không có khả năng đạt thành loại thỏa hiệp này. Nhưng quân Ngõa Cương cũng không làm hại bình dân, cho nên đề xuất yêu cầu ngừng chiến lui binh ở một mức độ nào đó là có thể chấp nhận được. Ít nhất là Tần Quỳnh có thể chấp nhận được.

Trầm mặc một lát, Tần Quỳnh thản nhiên nói:

- Ngươi tin tưởng quân Tùy sẽ thật sự ngưng chiến?

Đơn Hùng Tín nhìn chăm chú vào Tần Quỳnh, chậm rãi nói:

- Ta không tin quân Tùy, nhưng ta tin tưởng ngươi, chỉ cần Tần tướng quân cho ta một lời hứa hẹn, ta sẽ lập tức lui binh, sẽ không phát sinh bất luận việc gì có hại đến bình dân.

Tần Quỳnh cười cười nói:

- Đa tạ Đơn tướng quân tín nhiệm. Nhưng việc này ta không thể làm chủ được, nhất định phải xin chỉ thị của chủ soái. Xin chờ nửa ngày, nếu đại soái nhà ta đồng ý, ta cũng không có ý kiến gì.

- Tốt lắm, ta sẽ chờ tin tức của tướng quân!

Đơn Hùng Tín liếc mắt nhìn Tần Quỳnh một cái thật sâu, ôm quyền thi lễ:

- Thúc Bảo, chúng ta sau này còn gặp lại!

- Sau này còn gặp lại!

Đơn Hùng Tín thúc ngựa chạy đi, dẫn theo mười mấy tên kỵ binh hộ vệ, rời xa đại doanh. Tần Quỳnh nhìn Đơn Hùng Tín đi xa, lập tức ra lệnh:

- Chúng ta hồi doanh!

Mọi người theo sau Tần Quỳnh cùng trở về đại doanh.

***

Ban đêm, một gã kỵ binh cấp tốc chạy đến đại doanh, mang về câu trả lời của Trương Tu Đà. Tần Quỳnh đứng bên cây đuốc cháy hừng hực, mở ra mệnh lệnh của Trương Tu Đà, bên trên chỉ có hai chữ: “Đồng ý!”

Tần Quỳnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh:

- Người đâu, truyền tin cho quân Ngõa Cương.

Vào ban đêm, Đơn Hùng Tín suất lĩnh một vạn năm ngàn quân nhanh chóng lui về phía tây. Quân Tùy không đuổi theo, mà chậm rãi tiễn bọn họ lui binh. Lúc hừng đông cũng là lúc một bộ phận cuối cùng của quân Ngõa Cương thối lui khỏi quận Tế Bắc. Điều này cũng cho thấy kế hoạch đông chinh của quân Ngõa Cương hoàn toàn thất bại.

Bình Luận (0)
Comment