Một trăm hai mươi máy bắn đá cỡ trung đồng thời bắn ra, cao ba trượng, tay đòn dài sáu trượng, đá bắn ra có thể bay xa tới hơn ba trăm bước.
Hơn trăm máy bắn đá đen sì đứng sừng sững đầu thành, giống như hơn trăm tên binh lính khổng lồ, để tảng đá nặng hơn mười cân vào túi đạn, hơn mười binh lính kéo bàn tời bằng sắt, móc xích đã được kéo căng, chỉ đợi mệnh lệnh là phóng ra.
Ở hai bên tường thành, bốn ngàn binh lính tay cầm trường cung đại tiễn, từng mũi trọng tiễn gỗ dài hai thước đã được đặt lên dây cung, đầu mũi tên sắc bén hình giọt nước, bốn cạnh là rãnh máu. Mũi tên lạnh như băng ngắm vào binh lính quân địch đứng đầy mặt đất.
Lúc quân địch dần đi vào tầm bắn của máy bắn đá, La Sĩ Tín hạ lệnh bắn, y khàn khàn lớn tiếng hô to:
- Bắn!
Cờ đỏ vung xuống, chúng quân ra sức, chỉ thấy cánh tay đòn của 120 tên binh lính khổng lồ bắn từng tảng đá lớn lên bầu trời, gào thét bay xuống dưới tường thành.
Từ dưới thành nhìn lên, chỉ thấy trên không trung xuất hiện hơn trăm chấm đen nhỏ, giống như đàn nhạn bay xẹt qua không trung. Nhưng chấm đen nhỏ càng lúc càng lớn, nháy mắt đã biến thành những tảng đá lớn quay cuồng trên bầu trời, giáng xuống đỉnh đầu của bọn họ.
Đội ngũ hò hét một tiếng, binh lính đều tránh sang hai bên, nhưng những tảng đá bay tới dày đặc làm cho vô số binh lính không thể tránh được. Bọn họ gào thét ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.
Một tảng đá lớn nện xuống, “thình thịch!’ một tiếng vang thật lớn, mười mấy tên binh lính không kịp trốn tránh, bị tảng đá lớn đập thành thịt vụn. Dư kình của tảng đá chưa tan, tiếp tục lăn về phía trước, liên tiếp đụng ngã hơn trăm người mới ngừng lại được.
Một khối đá lớn đập trúng chùy công thành, chùy công thành ầm ầm rơi xuống đất, binh lính hai bên vừa lăn vừa bò chạy trối chết. Hòn đá lại bị gỗ lớn bắn ngược lại, lại bắn về phía trước hơn mười bước, vọt vào đám người gây ra một tràng tiếng kêu thảm thiết.
***
Đợt thứ hai máy bắn đá bắn ra, binh sĩ quân phản loạn lại tử thương vô số, ngay sau đó là lần thứ ba máy bắn đá bắn ra…
Trong năm lần tiến công ngắn ngủi, máy bắn đá của quân Tùy đã làm quân phản loạn thương vong gần ngàn người. Binh lính quân phản loạn sợ rồi, đều quay đầu chạy trốn, như thủy triều rút xuống.
Trương Kim Xưng giận dữ, tự mình suất lĩnh năm trăm đao phủ xông lên áp trận. Bọn họ liên tiếp giết hơn trăm tên binh lính chạy trốn, bức bách binh lính tiến công một lần nữa.
Lúc này quân phản loạn đã có thêm ba ngàn người gia nhập, khiêng hơn mười cái thang công thành đơn sơ vừa mới làm tiến đến đầu thành.
Dưới sự thúc giục của tiếng trống trận càng lúc càng nhanh, tiếng trống long trời lở đất, sáu ngàn binh lính quân giặc chạy trốn còn lại bị bức bách đi về phía tường thành.
Đầu thành, mũi tên bắn xuống như gió bão mưa rào, từng mảng từng mảng lớn quân giặc bị bắn trúng. Tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng chiến trường, binh lính quân giặc lại bại lui một lần nữa, lại một lần nữa bị xua đuổi giống như súc vật, bị bức bách tiến lên công thành.
Kênh hộ thành đã bị đông cứng, mất đi công năng chướng ngại. Từng chiếc thang công thành lướt qua kênh hộ thành, đặt mạnh lên tường thành. Hàng ngàn binh lính phản loạn giống như đàn kiến bám vào thang trèo lên, một tay bám vào thang, một tay cầm tấm chắn, trong miệng ngậm hoành đao, ra sức leo lên.
Mũi tên trên đầu thành bay xuống như mưa, đá lớn khúc cây nện xuống như mưa, từng mảng binh lính bị nện trúng, bị bắn trúng, kêu thảm rơi xuống tường thành…
Trương Huyễn mặt không cảm xúc nhìn chăm chú vào quân phản loạn đang công thành phía dưới. Hắn đã được quân thám báo báo tin, quân tâm của quân phản loạn đã tan vỡ, phần lớn quân địch đã đào vong.
Kỳ thật không cần tin tình báo của thám báo, chiến trường trước mắt đã nói lên hết thảy, mấy ngàn binh lính quân địch bị mấy trăm tên đao phủ cưỡng ép xua đuổi đến công thành, lần lượt bại lui, lại bị đuổi tiến lên một lần nữa.
Mấy trăm tên đao phủ kia chính là mấu chốt của toàn bộ chiến trường, Trương Huyễn biết thời cơ đã chín muồi, liền quay đầu lại ra lệnh:
- Gõ Chấn Thiên Cổ!
‘Đông… Đông… Đông!’
Tiếng trống long trời lở đất vang lên từng tiếng trên đầu thành. Tiếng trống rất chậm, cũng rất có tiết tấu, đây là mệnh lệnh phục binh xuất kích.
Ngay sau đó âm thanh trầm thấp của kèn sừng nai thổi lên từ phía xa, ‘Ô…’ đáp lại tiếng trống.
Chỉ thấy từ rừng cây phía đông bắc bỗng xuất hiện một chi kỵ binh giết ra, chừng năm trăm người, đại tướng cầm đầu chính là Bùi Hành Nghiễm tay cầm đại chùy. Năm trăm kỵ binh này mới từ quận Bắc Hải trở về hôm qua, Trương Huyễn liền bố trí bọn họ trong rừng cây, do Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh, làm kỳ binh xuất kích.
Năm trăm kỵ binh như cuồng phong tiến đến đội ngũ hơn ngàn quân địch hậu bị, đây là thân vệ của Trương Kim Xưng, chừng 1500 người. Bọn họ không tham gia chiến đấu, mà đi phía sau đao phủ bảo hộ Trương Kim Xưng.
Quân địch bị giết đến người ngã ngựa đổ, lập tức gây ra một trận đại loạn. Bùi Hành Nghiễm tay cầm đại chùy xông vào quân đao phủ, song chùy tung bay, đánh cho bọn đao phủ óc văng tung tóe, thây ngã đầy đất.
Trương Kim Xưng thấy tình thế không ổn, xoay người giục ngựa chạy trốn về hướng tây, chỉ mang theo mười mấy tên binh lính bên người. Vừa chạy được mấy trăm bước, từ phía ngoài thành tây đã có một chi quân Tùy giết ra, đại tướng cầm đầu mặc ngân khôi thiết giáp, cưỡi Bảo Diệm Thú, tay cầm Tử Dương Song Luân Kích, chính là chủ trướng quân Tùy Trương Huyễn mới giết ra khỏi cửa Tây.
Trương Huyễn đã sớm nhắm vào Trương Kim Xưng, sao có thể để y tiếp tục chạy trốn. Một ngàn binh lính quân Tùy nhanh chóng tản ra thành hình quạt, vây quanh một nửa quân địch.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng nói:
- Trương Kim Xưng, ta đặc biệt đến tính sổ nợ cũ ở huyện Thanh Hà với ngươi!
Trương Kim Xưng tự biết khó có thể trốn thoát, gã hét lớn một tiếng, giục ngựa chạy gấp, vung thương đâm đến trước mặt Trương Huyễn.
Trương Huyễn hét lớn một tiếng, vung kích chém mạnh vào thiết thương của đối phương, chỉ nghe 'Đ...A...N...G...G!' một tiếng vang thật lớn, thiết thương bị chấn động bay ra ngoài. Trương Kim Xưng quát to một tiếng, thúc ngựa chạy trốn, lại bị Trương Huyễn đâm một kích thủng vai, lập tức ngã xuống dưới.
Trương Huyễn thét một tiếng:
- Trói y lại!
Hơn mười người binh lính đồng loạt xông lên, đè chặt Trương Kim Xưng xuống trói lại, Trương Kim Xưng lớn tiếng hô to:
- Trương Huyễn, có giỏi thì một đao chém chết ta đi!
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng:
- Ta không thể giết ngươi, ta sẽ giao ngươi cho người quận Thanh Hà xử lý, xem bọn họ tha ngươi hay không tha ngươi!
Vạn suy nghĩ của Trương Kim Xưng đều tan thành tro bụi, không khỏi thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Mấy chục tên thân binh thấy chủ công bị bắt, đều quỳ xuống đất đầu hàng, lại bị quân Tùy rút đao giết hết. Thân vệ của Trương Kim Xưng tội ác tày trời, quân Tùy sớm đã hận chúng thấu xương.
Trương Kim Xưng bị bắt, quân giặc công thành hoàn toàn sụp đổ, đều lui khỏi chiến trường xin đầu hàng. Chỉ có một ít quân phản loạn biết tội nặng, không dám đầu hàng, chạy trốn về bốn phía hoang dã.
Nhưng quân chạy trốn cũng chỉ là số ít, trong lòng mọi người đều biết rõ, đã không có lương thực, trong hoang dã chỉ có đường chết đói, đầu hàng, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Đầu năm Đại Nghiệp thứ mười một, trải qua hơn nửa tháng huyết chiến, tướng Tùy Trương Huyễn dẫn bảy ngàn quân Tùy tinh nhuệ cuối cùng cũng đánh bại được tám vạn đại quân Trương Kim Xưng, đồng thời bắt sống Trương Kim Xưng. Ma vương giết người không ghê tay hoành hành ở Sơn Đông Hà Bắc gần ba năm hoàn toàn bị tiêu diệt.
***
Cùng lúc đó, Trương Tu Đà ở quận Tế Bắc kịch chiến cùng quân Ngõa Cương cũng đến thời điểm cuối cùng. Quân Ngõa Cương ba trận chiến đều thua, Địch Nhượng thẹn quá hóa giận để Đơn Hùng Tín bày đại trận ở huyện Thọ Trương quận Tế Bắc, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với quân của Trương Tu Đà.
Một đêm muộn mùa dông, trên không trung hiện đầy những đám mây màu tím sẫm, nhưng chưa có tuyết rơi, tuyết trên mặt đất đã bị tan chảy hết, lầy lội không chịu nổi. Một chi quân Tùy vô thanh vô tức đi vào, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng móng ngựa nhẹ nhàng của chiến mã, không hề có tiếng nói chuyện, không hề có ánh lửa, tận lực không để cho ngựa hí.
Hai ngàn quân Tùy cấp tốc đi trên đường nhỏ ở huyện Phạm phía bắc. Bầu trời đen kịt bỗng nhiên nổi lên mưa phùn lất phất, trong không gian xen lẫn băng tuyết.
Cách đại doanh quân Ngõa Cương còn có mười dặm, chiến mã của Trương Tu Đà bỗng nhiên dừng lại, vài tên thám báo vẫn mai phục gần đại doanh quân Ngõa Cương chạy qua.
Bọn họ đang chạy về báo cáo tình huống mới, lại vừa lúc nửa đường gặp được đại quân. Xế chiều hôm nay, một vạn năm trăm quân Ngõa Cương đã xuất phát đi tới huyện Thọ Trương, toàn bộ doanh địa chỉ còn lại ước chừng ba ngàn người hộ vệ lương thực quân nhu của bọn họ.
Tần Quỳnh và Vưu Tuấn Đạt suất lĩnh tám ngàn người đang giằng co với quân Ngõa Cương ở huyện Thọ Trương, Trương Tu Đà chỉ dẫn hai ngàn khinh binh đánh lén trọng địa hậu cần của quân Ngõa Cương.
- Tăng thêm tốc độ, vứt bỏ hết đồ dư thừa không liên quan đến việc đánh giặc.
Trương Tu Đà ra lệnh một tiếng, binh lính quân Tùy vứt bỏ hết vỏ mâu, thảm, nồi đem theo bên mình xuống, hành quân nhanh hơn, giống như một mũi tên đen dài bắn thẳng về phía đại doanh quân Ngõa Cương cách đó mười dặm, không chút do dự, chiến đao đã rời vỏ, mũi tên đã lắp sẵn.
Quân đội nhanh chóng chạy đi trong mưa phùn mờ mịt, như nước lũ vỡ đê lao nhanh đi.
Lộ trình mười dặm, binh lính một đường chạy đi đảo mắt đã đến, đại doanh quân Ngõa Cương xuất hiện rõ ràng trước mắt quân Tùy.
Đại trướng dựng ở chỗ cao, bốn phía không có bất cứ thứ gì che chắn, thân ảnh quân Tùy đã không thể che dấu, lính gác của quân Ngõa Cương cũng phát hiện tình huống, đều hô to gọi nhỏ, chạy về phía sâu trong doanh địa.
- Giết vào, không lưu manh giáp!
Chiến đao của Trương Tu Đà chỉ ra, hai ngàn quân giống như sóng lớn xông qua bên cạnh ông ta, gào thét lao tới đại doanh quân Ngõa Cương. Đại quân quét ngang đồng trống, tiếng kèn vang dội.