Trong cuộc chiến đọ sức đầy rẫy âm mưu ngươi lừa ta gạt này, Trương Kim Xưng và Trương Huyễn đều có bày bố ván cờ của riêng mình, Trương Kim Xưng thì thiêu hủy đại doanh làm mồi nhử, dụ quân Tùy lên bắc, gã thì dẫn một vạn năm ngàn quân mai phục hai bên quan đạo, nhẫn nại đợi chờ quân Tùy trúng kế.
Trương Kim Xưng không hề lo lắng việc quân Tùy sẽ không trúng kế, cho dù là quân Tùy phát hiện phía trước có mai phục, chuyển hướng rút về phía nam, cũng bị đội quân hơn ba ngàn người mà mình phái ra chặn lại.
Trong thế cờ mà Trương Kim Xưng sắp đặt, mấu chốt là ở chỗ ba ngàn quân chặn đứt con đường lui, chỉ cần ba ngàn quân này đến được vị trí của mình, quân Tùy khó mà thoát khỏi một kiếp.
Đồng thời Trương Kim Xưng cũng nhìn thấu nhược điểm của Trương Huyễn, đó chính là Trương Huyễn sẽ không trơ mắt nhìn mình rời khỏi quận Thanh Hà lên bắc, hắn nhất định sẽ nghĩ cách để ngăn mình lại.
Mà Dương Tế dùng kế giả đầu hàng đến lừa phỉnh Trương Huyễn, Trương Kim Xưng không hề để ý đến, gã biết cho dù có kế của Dương Tế hay không, quân Tùy cũng nhất định sẽ xuất binh.
So với mưu lược của Trương Kim Xưng thì kế hoạch của Trương Huyễn càng tinh vi hơn, có thể nói là, Trương Huyễn đang đi trên sợi thép mỏng, hắn cũng nắm được nhược điểm của Trương Kim Xưng, đó chính là lương thực không đủ, chỉ cần gã tiếp tục hủy lương thảo quân nhu của Trương Kim Xưng đi, thì thế của Trương Kim Xưng liền mất đi.
Trên ván cờ của Trương Huyễn, chủ lực của hắn là giả, là để lừa địch, mà một ngàn quân của Bùi Hành Nghiễm mới là thật, đây mới là mục đich cuối cùng trong ván cờ của Trương Huyễn.
Trong cuộc đọ sức của hai thế cờ, cuộc đọ năng lực của quân tình báo hai bên mới là mấu chốt quyết định thắng bại của hai ván cờ, nhất là khi tình báo càng kịp thời, càng chính xác thì càng có ảnh hưởng quan trọng đến kết cục cuối cùng của trận chiến. Trương Kim Xưng chính là không chú ý đến điểm này, cho nên mới chậm mất một bước, để Trương Huyễn chiếm trước tiên cơ.
Trương Kim Xưng vẫn đang đợi tin quân đội của gã đi xuống phía nam, chỉ cần ba ngàn quân xuôi nam của gã vào đúng chỗ, gã sẽ lập tức xuất binh giết thẳng về hướng quân Tùy.
Trong màn đêm, có một cảm giác bất an đang lặng lẽ nhen nhóm trong lòng của Trương Kim Xưng, gã cảm thấy có gì đó không đúng, Trương Huyễn hành quân quá chậm, không có vẻ gì là chạy vội đến để cháy nhà hôi của, chẳng lẽ hắn còn có ý đồ khác?
Trương Kim Xưng bỗng nhiên cảm thấy bực bội, gã không thể tiếp tục chờ được nữa, cơ hội này gã không thể để mất thêm lần nữa.
- Toàn quân xuất kích!
Trương Kim Xưng truyền xuống mệnh lệnh xuất kích, tiếng trống vang lên. Một vạn năm ngàn quân mai phục hai bên quan đạo đều xông lên, bắt đầu hướng đến quân Tùy cách bảy, tám dặm ở hướng nam đánh giết tới.
Nhưng lúc này, phía sau có người đột nhiên hô to:
- Đại vương, mau nhìn xem!
Trương Kim Xưng quay phắt đầu lại, chỉ thấy cánh rừng góc tây bắc của đại doanh ánh lửa ngút trời, ngọn lửa dâng lên, dường như đốt trọn cả cánh rừng.
Đôi mắt của Trương Kim Xưng trừng lên càng lúc càng lớn, gã hô to một tiếng, kinh sợ đến mức đứt từng đoạn ruột, là lương thảo quân nhu của gã bị thiêu hủy.
- Trở về cho ta, đi cứu hỏa!
Giờ khắc này, quân Tùy đã không còn quan trọng, quan trọng nhất là lương thực của gã, quân nhu của gã. Trương Kim Xưng phóng ngựa đi trước, một vạn năm ngàn quân phản loạn tất tả chạy đến phương bắc nơi ánh lửa đang bập bùng.
Nhưng đã muộn rồi, khi Trương Kim Xưng chạy đến trước rừng cây, chỉ thấy cả rừng cây đều ở trong ngọn lửa hung tàn, cả rừng bị ngọn lửa nuốt chửng, căn bản là bọn chúng không thể nào xông vào để cứu lương thực.
Trương Kim Xưng ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa ma quái đang hoành hành, gã chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi liền ngã xuống ngựa ngất đi.
- Đại vương! Đại vương!
Tất cả đại tướng đều trở nên hỗn loạn.
~~~~
Nguy cơ mà Trương Kim Xưng phải đối mặt đã ở ngay trước mắt, trong tay gã không còn chút lương thực nào cả, mấy trăm con la, ngựa cũng không biết tung tích nơi nao, nhưng một khi giết chiến mã làm thức ăn, lòng quân sẽ bị dao động triệt để.
Nếu không giết ngựa, cũng chỉ có thể đi cướp bóc, nhưng quận Thanh Hà đồng hoang ngàn dặm, trong phạm vi 100 dặm căn bản là không có một gia đình nào, quận Táo Cường gần nhất cũng cách cả 200 dặm, nhưng ít nhất mất hai ngày mới có thể đến đó, nhưng cho dù đến được quận Táo Cường, chỉ hơn trăm hộ gia đình sao có thể nuôi nổi hai vạn đại quân?
Trên thực tế, Trương Kim Xưng đã không còn sự lựa chọn, gã chỉ có thể tấn công Võ Thành thêm lần nữa, quận Võ Thành cách đây hơn bốn mươi dặm có mười vạn thạch lương thực, chỉ cần có thể công chiếm được huyện Võ Thành, nguy cơ của gã liền được giải quyết.
Trời tờ mờ sáng, quân phản loạn vừa đói vừa rét lại một lần nữa xuất hiện ở huyện Võ Thành.
Lúc này, lòng quân của quân phản loạn đã dao động, gần như là tất cả binh lính đều đã biết bọn chúng đã bị cạn lương thực, rất nhiều binh lính đều nhân lúc trời tối bỏ trốn, khi quân phản loạn tiến tới huyện Võ Thành, trong quân chỉ còn lại hơn một vạn ba ngàn người, sĩ khí hết sức rũ rượi.
- Ta dứt khoát thông báo cho các vị hay, lương thực của chúng ta đã cạn, có thể có vài binh lính còn giấu chút lương khô, nhưng trong tay ta ngay cả một hạt thóc cũng không còn.
Trương Kim Xưng đứng trên một tảng đá lớn, hung tợn trợn trừng tất cả các đại tướng, nghiến răng nghiến lợi hét rằng:
- Hoặc là ăn những thi thể đầy trên đất, hoặc là đi tấn công huyện Võ Thành cho ta, không có con đường thứ ba có thể đi.
- Nhưng mà đại vương, không có thang để công thành, làm sao làm đây?
Có một đại tướng nơm nớp lo sợ hỏi.
- Không có thang công thành thì chặt cây làm thang cho ta! Trong vòng một canh giờ nhất định phải làm xong thang công thành cho ta, trước trưa nay phải tấn công huyện Võ Thành cho ta, nếu không thành công, đừng ai nghĩ tới việc sống sót.
Trương Kim Xưng đã bất chấp cả rồi, gã hạ lệnh, trừ ngựa của gã và các tướng lĩnh chủ chốt, chiến mã còn lại đều giết hết, lại lệnh cho đại tướng Ngụy Dũng dẫn năm ngàn người đi vào trong rừng làm thang công thành.
Lúc này, chiến trường ở ngoài nam thành đã được quét dọn sạch sẽ, hơn một vạn thi thể của quân phản loạn cũng bị chôn vùi trong ánh lửa, chỉ còn máu tươi đầy đất có thể chứng minh rằng nơi đây từng xảy ra một trận chiến thảm liệt.
Trong rừng rậm, năm ngàn quân phản loạn đang tụm năm tụm ba chặt cây đinh đinh đang đang, đám binh sĩ đói đến đầu choáng mắt hoa, tay chân rũ rượi, không ngừng có binh sĩ thừa cơ chạy vào rừng.
- Khốn kiếp, không được lười biếng.
Đại tướng quân Ngụy Dũng cưỡi ngựa tuần tra xung quanh rừng, không ngừng dùng roi da quất vào người sĩ tốt:
- Chặt cây nhanh lên, trong một canh giờ mà không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng ai nghĩ đến việc còn sống sót.
Binh lính giận mà không dám nói gì, có rất nhiều người ngấm ngầm nhổ một ngụm nước miếng ‘phì!’ sau lưng gã.
Lúc này, có một thân binh chạy đến bẩm báo:
- Tướng quân, đã bắt được hơn mười đào binh!
- Được! Tập trung tất cả mọi người lại cho ta, ta muốn giết một người răn trăm người!
Trên một miếng đất trống ở trong rừng, hơn mười đào binh bị bắt trở về, chuẩn bị khai đao xử trảm, Ngụy Dũng lại hạ lệnh cho tất cả binh lính đến đây xem, hắn muốn giết gà dọa khỉ, muốn cho tất cả binh lính biết kết quả của đào binh là gì.
Hơn mười đào binh hai tay bị trói chặt đang quỳ trên mặt đất, Ngụy Dũng đứng trên một cây cọc gỗ, chỉ vào đám đào binh nói lớn với hơn ngàn binh lính:
- Tât cả mở to con mắt ra mà nhìn, dám bỏ trốn nữa thì kết cục chính là đây.
Tất cả binh sĩ đều nhìn chằm chằm cảnh tượng này với ánh mắt căm phẫn, rất nhiều người xiết chặt nắm đấm, không khí phẫn nộ bắt đầu nhanh chóng lan tràn.
Ngụy Dũng cũng nhận thấy sự bất mãn của binh sĩ, gã càng thêm tức giận, cao giọng ra lệnh:
- Trảm cho ta!
Chiến đao chém xuống, mười mấy cái đầu rơi xuống đất, lúc này, không biết là ai lớn tiếng hô lên:
- Liều mạng với gã!
Hơn ngàn binh sĩ rống giận xông về phía Ngụy Dũng, Ngụy Dũng sợ đến nỗi xoay người bỏ trốn, nhưng cũng không cách nào chạy được, bị binh sĩ phẫn nộ bao vây, trong nháy mắt, loạn đao của binh sĩ chém chết gã, mười mấy tên thân binh của Ngụy Dũng cũng bị giết hết.
- Không bán mạng cho Trương ma vương nữa, chúng ta đi!
Chúng binh sĩ lớn tiếng hò hét, lũ lượt trút bỏ khôi giáp chạy về phía trong rừng cây, chỉ chốc lát, năm ngàn binh sĩ tham gia chặt cây đều trốn sạch.
~~~~
Gió lạnh từ rừng rậm phương bắc gào thét lướt đến, cuốn bay những bông tuyết, bầu trời giăng đầy sương, trong gió lạnh, hơn tám ngàn binh sĩ bị đông lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, chờ đợi mệnh lệnh công thành trong cơn mệt mỏi và đói khát.
Bọn họ đờ đẫn chăm chú nhìn tường thành cao hơn hai dặm kia, cùng với binh lính quân Tùy dày đặc trên tường thành, từng cái máy bắn đá như những kẻ khổng lồ đứng sừng sững trên tường thành, đè nặng lên tâm trí của họ.
Bọn họ vẫn đang chờ thang công thành được đưa đến, nhưng bọn họ lại không hề hay biết, trong rừng bất ngờ tạo phản, đại tướng quân Ngụy Dũng bị loạn đao chém chết, hơn ngàn quân phản loạn toàn bộ đều bỏ trốn.
Lúc này, góc đông bắc nảy sinh một cuộc xung đột nhỏ, hơn mười binh sĩ vì tranh giành vài miếng lương khô mà vung tay đánh đập nhau tàn nhẫn, mơ hồ truyền đến vài tiếng hét thảm thiết, hai binh sĩ đang nằm trong vũng máu.
Quân phản loạn đã sớm quen với việc nội đấu để tranh đoạt lợi ích này, tất cả mọi người đều đã chết lặng, nhưng một tin tức khác lại bắt đầu lan truyền trong đám binh sĩ, toàn bộ năm ngàn binh sĩ đi chặt cây trong rừng đều đã bỏ trốn, tin tức này khiến lòng của mọi người bắt đầu rối loạn.
Đây cũng là điều mà Trương Kim Xưng sợ hãi nhất, gã đã biết trong rừng cây xảy ra chuyện, nhưng gã hạ lệnh phong tỏa tin tức, không cho phép bất cứ ai tiết lộ, nhưng thế gian này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, tin tức này vẫn nhanh chóng được truyền ra trong đám binh lính.
- Đại vương, nếu đợi làm xong thang công thành thì e rằng sẽ không kịp nữa, trước dùng chùy công thành để tấn công đi!
Một tướng lĩnh tâm phúc gấp gáp đề nghị với Trương Kim Xưng.
Trương Kim Xưng quay đầu nhìn nhìn hơn trăm cây gỗ vừa thô vừa to, đây là những cây to vừa được kéo về từ rừng rậm, trong đó có mười cây to khỏe nhất, đầu có hình nón trụ, vừa khéo có thể làm chùy công thành.
Quan trọng hơn là, Trương Kim Xưng cũng biết tình thế đang nguy cấp, nếu không xuất chiến lòng quân sẽ lụi tàn, nhất định phải xuất chiến ngay lập tức, dùng máu tươi của cuộc chiến để làm phấn chấn sĩ khí, lúc này, gã hạ lệnh:
- Quân doanh thứ nhất, quân doanh thứ hai, tiến công, ai dám không lên, lập tức chém!
‘Đông! Đông! Đông!’
Tiếng trống trận vang lên ở ngoài thành, bốn ngàn quân phản loạn bị đao phủ thúc giục, ôm hai mươi cây gỗ lớn kêu bậy kêu bạ xông về phía tường thành.
Chùy công thành cũng là một loại vũ khí để công thành, nhưng nó chỉ cách công thành có hiệu suất thấp nhất, uy lực cũng nhỏ nhất, mà còn dễ bị phản đòn lại nhất.
Dẫu cho trong lịch sử đã có vô số trận chiến đã sử dụng chùy công thành đụng sụp tường, nhưng loại chùy công thành đó thường là loại mà Cự Vô Bá cần đến sức khống chế của hơn ngàn người, mỗi một kích đều nặng vạn cân, tuyệt đối không phải chỉ cần mấy thanh gỗ có thể sánh bằng được.
Cùng lúc đó, Trương Kim Xưng lại hạ lệnh binh lính nhanh chóng làm thang công thành, chuẩn bị cho lần tiến công thứ hai.
Trên đầu thành Trương Huyễn hừ lạnh một tiếng, nếu đối phương đã muốn tìm chết, hắn cũng không còn cách nào khác nữa, Trương Huyễn quay đầu cao giọng quát:
- Máy bắn đá chuẩn bị!
‘Kẹt kẹt kẹt!’
Cán của hơn trăm máy bắn đá từ từ kéo ra, một tảng đá lớn lạnh như băng nhắm ngay quân phản bắn đến.
~~~~