- Vì sao?
Dương Tế ngạc nhiên, y lại vội vàng nói:
- Nếu không thực hiện kế hoạch này, Trương Huyễn sao có thể mắc mưu?
- Tiên sinh không cần lo lắng, chúng ta uống một chén trước đã.
Trương Kim Xưng rót hai chén rượu, đưa một ly trong đó cho Dương Tế:
- Trước hãy uống chén rượu này để bình tĩnh lại đã, rồi ta sẽ giải thích nguyên nhân trong đó cho tiên sinh.
Trong lòng Dương Tế nóng như lửa đốt, mắt thấy quân Tùy đã xuất thành, trong lúc mấu chốt này mà bên Trương Kim Xưng lại không có động tĩnh gì, điều này có thể khiến cho kế hoạch của y thất bại trong gang tấc.
Dương Tế nhận chén rượu một hơi uống cạn, nôn nóng nhìn Trương Kim Xưng, đợi gã giải thích cho mình nghe.
Trương Kim Xưng lại không vội gì mà uống rượu trong chén, gã đặt chén rượu lên trên bàn, lạnh lùng nói:
- Chắc ngươi cũng đã biết, khi một binh lính bỏ trốn sẽ kéo theo mười tên lính bỏ trốn, khi hai ngàn binh sĩ bỏ chạy tán loạn, dẫu chỉ là giả vờ, nhưng cũng sẽ khiến cho lòng quân hoang mang, kế đó dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng, Dương quận thừa, ta nghĩ ngươi so với ta càng rõ ràng hơn điều này.
- Chỉ cần an bài tốt, sẽ không xảy ra chuyện này...
Nói đến đây, Dương Tế bỗng khựng lại, kinh ngạc nhìn Trương Kim Xưng:
- Đại vương, người vừa gọi ta là gì?
- Dương quận thừa của quận Thanh Hà, cái chức quan này không tệ, rất hợp với ngươi.
Ánh mắt của Trương Kim Xưng càng lúc càng trở nên lãnh khốc.
Dương Tế lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh sợ:
- Đại vương, ta không hề có suy nghĩ như vậy, đó chỉ là kế sách để Trương Huyễn tin tưởng chúng ta.
- Là thế à?
Mũi Trương Kim Xưng khẽ hừ một tiếng, liếc chén rượu ở trên bàn, ánh mắt lại giống như tiễn nhắm vào Dương Tế:
- Nói không chừng đó là suy nghĩ thực sự trong lòng của ngươi, theo ta sẽ không có tiền đồ, ngay cả danh dự cũng không có, phải làm thế nào nhỉ? Dương quận thừa!
Ánh mắt của Dương Tế dừng trên chén rượu, rượu trong chén biến thành màu lục bích, Trương Kim Xưng lại không uống giọt nào, y đột nhiên hiểu ra, bóp chặt yết hầu, từ từ quỳ xuống đất, khuôn mặt biến thành màu đỏ thẫm, hai mắt lồi ra, một câu cũng không thể nói thành lời.
- Ta rất hối hận!
Từ trong yết hầu của Dương Tế nặn ra câu này, ngã xuống đất toàn thân co quắp lại. Chân giật giật vài cái, khuôn mặt biến thành màu đen kịt, không còn dấu hiệu thở nữa.
Trương Kim Xưng không cảm thấy thương xót chút nào, lạnh lùng hét ra mệnh lệnh:
- Lệnh cho tất cả đại tướng đến gặp ta ngay lập tức.
Không bao lâu, một nhánh quân đội khoảng ba ngàn người rời khỏi quân doanh quân phản loạn, nhanh chóng đi về hướng tây, sau khi nhánh quân đội này đi về hướng tây khoảng mười dặm, lại chuyển hướng đi về hướng nam, đi đánh úp sau lưng quân Tùy.
Nhánh quân phản loạn này di chuyển vô cùng cơ mật, sợ bị quân Tùy phát hiện, nếu bị mật thám của quân Tùy phát hiện, kế hoạch của Trương Kim Xưng sẽ tan tành.
~~~~
Trương Huyễn suất lĩnh năm ngàn binh lính bám theo cách đại quân của Trương Kim Xưng một khoảng xa, Khi đại quân của Trương Kim Xưng đóng trại, quân Tùy cũng ngừng việc tiến lên, nấp ở một mảnh rừng tùng nghỉ ngơi, đợi chờ cơ hội xuất kích.
Trương Huyễn đứng trên rừng cây quan sát động tĩnh ở đằng xa, hắn hiểu rõ mục đích lên bắc của Trương Kim Xưng, chính là vì muốn đoạt lại quận Võ Thành, vậy thì việc tiêu diệt hắn chính là mục đích trọng yếu nhất của lần lên bắc này của Trương Kim Xưng.
Khả năng cao nhất là Trương Kim Xưng sẽ phái một nhánh binh đến đánh úp hắn từ phía sau, cắt đứt đường lui của hắn, sau đó đại quân quay đầu lại đánh về. Trương Huyễn nhìn lên bầu trời đêm cười lạnh, đấu trí đấu dũng, để xem cuộc chiến dụ binh lần này ai có thể là người cười đến cuối cùng.
Đúng lúc này, lính gác trên ngọn cây đột nhiên chỉ về phương bắc hét lớn:
- Tướng quân, phía trước cháy rồi!
Không chỉ Trương Huyễn, rất nhiều người khác đều nhìn thấy, phía trước mười dặm ánh lửa ngút trời, lửa cháy bừng bừng cả một khoảng trời, ngọn lửa càng lúc càng lớn, lửa cháy lên tận trời, cách chục dặm vẫn có thể thấy rõ ràng.
Uất Trì Cung chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Huyễn, trầm giọng nói:
- Đây có lẽ là do đại doanh của quân phản loạn châm lửa, không biết Tiểu Bùi có thành công hay không.
Trương Huyễn cười nhạt nói:
- Sự thành bại của Bùi tướng quân không ở bản thân y, mà ở trên người trinh sát, chỉ có thể đợi đến khi trinh sát tìm được mục tiêu, thì y sẽ thành công, chúng ta cố gắng giúp y tranh thủ thời gian đi!
Một lát sau, một gã kỵ binh trinh sát chạy như bay đến, cao giọng bẩm báo:
- Tướng quân, đại doanh quân phản loạn bị cháy, cả đội ngũ đều trở nên hỗn loạn.
Trương Huyễn cười cười, vì dụ mình lên bắc, Trương Kim Xưng không tiếc thả con mồi lớn như thế, nếu mình không đi, chẳng phải là uổng phí tâm tư của gã rồi sao.
Trương Huyễn lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân tập kết, tiến quân về phương bắc.
Mấy ngàn quân Tùy nhanh chóng tập kết, dọc theo quan đạo tiếp tục tiến quân về phương bắc, nhưng đội ngũ không đi nhanh, mà di chuyển một cách chậm rãi.
~~~~
Ngay tại lúc đại doanh quân phản loạn bốc cháy, cùng với việc Trương Huyễn bắt đầu dẫn binh lên bắc, một nhánh quân Tùy với hơn một ngàn người dưới sự dẫn dắt của Bùi Hành Nghiễm đang cấp tốc tiến về phương bắc, bọn họ đã vượt lên trên đại doanh đang bốc cháy của quân phản loạn, hướng đến việc đánh bọc sườn sau lưng quân phản loạn.
Một đội trinh sát cưỡi ngựa chạy đến, ôm quyền bẩm báo với đội trưởng Bùi Hành Nghiễm:
- Khởi bẩm Bùi tướng quân, ty chức đã phát hiện quân nhu và hậu cần của quân phản loạn, chính là ở trong rừng rậm cách đây hơn hai dặm.
- Có bao nhiêu binh lính thủ vệ?
Bùi Hành Nghiễm hỏi.
- Ưóc chừng khoảng hai ngàn người.
Bùi Hành Nghiễm trầm tư một lát, dứt khoát ra lệnh:
- Hỏa tốc tiến lên phía trước.
Quân Tùy chợt đẩy nhanh tốc độ, mãnh liệt vồ về rừng rừng cách đây hơn hai dặm...
Để dụ quân Tùy lên bắc, Trương Kim Xưng không tiếc đốt đại doanh của chính mình, nhưng lương thảo quân nhu của gã tuyệt đối không thể mất, chúng được giấu trong một rừng cây ở hướng tây bắc của đại doanh, do đại tướng tâm phúc của Trương Kim Xưng Trịnh Long suất lĩnh hai ngàn người trông giữ, mà bản thân Trương Kim Xưng thì dẫn hai vạn đại quân bố trí thiên la địa vọng ở hướng nam đại doanh, chờ đợi quân Tùy lên bắc.
Thời gian dần trôi qua, đã sắp được một canh giờ, trong rừng cây rét lạnh khác thường, hai trăm binh sĩ cùng cả trăm con ngựa, la chen chúc với nhau, bị đông lạnh đến run lấy bẩy, trong rừng cây có mấy trăm con vật như la, ngựa và năm trăm thạch lương thực cùng cả ngàn gánh cỏ khô, còn có không ít binh khí và các loại vật tư như quân kỳ, chiêng trống.
Có lẽ là do nguyên nhân đại quân của Trương Kim Xưng bố trí mai phục ở phía nam, nên nhánh quân bảo vệ đồ quân nhu này phòng vệ không quá nghiêm mật, chúng không hề hay biết rằng nguy hiểm đang dần dần áp sát đến.
Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh quân đội nhanh chóng tiếp cận rừng cây từ phía bắc, thời gian vô cùng khẩn trương, gần như là lao thẳng đến rừng cây, ngay khi khoảng cách giữa họ và rừng cây còn chỉ ba mươi bước, rốt cuộc bị lính gác của quân phản loạn canh gác bên ngoài phát hiện ra.
- Có địch!
Lính gác của quân phản loạn quát to lên, Bùi Hành Nghiễm giương cung lắp tên, một mũi tên vèo một cái bắn đi, khiến cho tên lính gác đang kêu la này một tên chết tươi.
- Giết!
Bùi Hành Nghiễm hét lớn một tiếng, thi hành nhiệm vụ đánh úp, gã không có đem theo đại chùy, mà sử dụng một cây mã sóc gia truyền, gã phóng ngựa xông vào, múa mã giáo dẫn đầu giết vào rừng cây, một ngàn quân Tùy hò hét, theo sau gã tiến vào trong rừng.
Bị đột kích bất ngờ khiến cho quân phản loạn bảo hộ quân nhu trở nên rối loạn, tướng giặc quân phản loạn Trịnh Long quay người ngồi lên thân ngựa, hốt hoảng ứng chiến, lại chạm phải Bùi Hành Nghiễm.
- Tặc tướng chịu chết đi!
Bùi Hành Nghiễm hét lớn một tiếng, mã sóc trong tay nhanh như chớp đâm về tướng địch, Trịnh Long né không kịp, bị mã sóc đâm trúng, xoay người xuống ngựa, Bùi Hành Nghiễm đâm thêm một giáo, tướng giặc bị đâm chết nằm trên mặt đất.
Lúc này, quân Tùy đã giết vào nơi chứa đồ quân nhu, tướng giặc binh sĩ bị chém giết hô khóc vang trời, liên tiếp bại lui, Bùi Hành Nghiễm bao vây quân bảo hộ đồ quân nhu đang thúc ngựa tháo chạy, mã sóc như lê hoa điểm đến, đâm chết quân phản loạn đang chống cự, nơi gã đi qua, quân giặc phản loạn bị đâm chết ào ào ngã xuống, tử thương cực kỳ thê thảm.
Không đến một khắc, hai ngàn quân phản loạn đã chết hơn một nửa, số quân phản loạn còn lại cố sống cố chết chạy tán loạn ra bìa rừng.
Bùi Hành Nghiễm quát những lính Tùy đang có ý định đuổi theo quân phản loạn ngừng lại, hạ lệnh:
- Thiêu hủy lương thực quân nhu!
Quân Tùy chất trống trận quân kỳ cùng cỏ khô chung một chỗ, đốt cháy cỏ khô dễ bắt lửa nhất, ngọn lửa bắt đầu bốc cháy mãnh liệt, vô số cây đuốc bị ném vào trong đống lửa, binh sĩ quân Tùy xua la ngựa đi ra ngoài rừng cây, nhanh chóng lui về hướng tây.
~~~~
Cùng lúc đó, đội quân do Trương Huyễn thống lĩnh đang đi một cách thong thả, lúc nghỉ lúc đi, hơn nửa canh giờ chỉ mới đi được không đến hai dặm.
- Tướng quân!
Một gã kỵ binh trinh sát chạy như bay đến, ôm quyền bẩm báo với Trương Huyễn:
- Quân địch chặn lưng ta đã đi đến sau lưng cách chúng ta ba dặm, ước chừng có khoảng ba nghìn người, rất thong dong đi theo chúng ta.
Trương Huyễn trầm ngâm một chút, hỏi:
- Ở vị trí nào?
- Đang ở hướng chính nam của chúng ta.
Trương Huyễn biết rõ Trương Kim Xưng ở phía trước đã bày sẵn thiên la địa vọng, nên hắn đã hành quân chậm nhất có thể, tranh thủ chút thời gian cho Bùi Hành Nghiễm đánh lén toán quân bảo vệ quân nhu.
Nhưng hiện tại quân phản loạn đã xuất hiện ở hướng chính nam của bọn họ, điều này có nghĩa là đã bước vào nơi bày bố của Trương Kim Xưng, mà sắp đặt của mình vẫn chưa thành, tình thế đã bắt đầu bất lợi đối với họ.
- Tướng quân, không thì chúng ta hãy lui quân trước đã.
Uất Trì Cung cũng bắt đầu lo lắng, một khi Trương Kim Xưng biết quân phản loạn đã ở chính nam, vào nơi đã bố trí, gã sẽ lập tức xuất binh đánh tới, bất kể là quân phản loạn ở hướng nam hay hướng bắc, chỉ cần gặp một trong hai nhánh, bọn họ cũng khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.
- Chờ thêm chút nữa.
Trương Huyễn chậm rãi lắc đầu, hắn ngừng chiến mã lại, trông ra ngọn lửa lớn ở hướng bắc, lúc này thế lửa của đại doanh quân phản loạn đã từ từ suy yếu, trên quan đạo đã không còn nhìn thấy ngọn lửa nữa, nhưng ngọn lửa mà hắn chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
Bỗng nhiên, trong con ngươi đen láy của Trương Huyễn ánh lên một ngọn lửa, Trương Huyễn mừng rỡ, xua vội tay ra lệnh:
- Ngừng tiến về phía trước.
Đại quân ngừng lại, ánh mắt sắc bén của Trương Huyễn chăm chú nhìn về phương xa, chỉ thấy ở sau lưng đại doanh của quân phản loạn, lại dấy lên một ngọn lửa lớn, ngọn lửa ngút trời.
Uất Trì Cung trở nên kích động vô cùng:
- Tướng quân, bọn họ đã thành công.
Trương Huyễn gật đầu, lập tức ra lệnh cho toàn quân:
- Đổi hướng đi về phía tây, hỏa tốc lui lại.
Mấy ngàn quân Tùy tức khắc rời khỏi quan đạo, đột nhiên tăng tốc, chạy gấp về hướng tây, từ từ biển mất trong màn đêm.
~~~~