Yêu cầu này của Trương Huyễn không nghi ngờ gì đã đánh vào điểm yếu của Trương Kim Xưng, hơn hai vạn quân là vốn liếng cuối cùng của gã, một khi quân đội của gã phản bội, vậy Trương Kim Xưng gã sẽ hoàn toàn tiêu đời.
- Không được.
Trương Kim Xưng kiên quyết không đồng ý phương án này.
Vương Tế liền nói:
- Đại vương, thật ra chúng ta cũng có thể tương kế tựu kế, một bên đại vương rút lên bắc, một bên để những thuộc hạ tâm phúc vờ bỏ trốn, một khi Trương Huyễn trúng kế thì sẽ bám đuôi đuổi giết chúng ta, lúc đó đại vương xoay giáo đâm ngược trở lại, lấy ưu thế tuyệt đối về binh lực đánh tan quân Tùy, Trương Huyễn chỉ có thể từ bỏ huyện Võ thành rút về phía nam, huyện Võ thành lúc ấy sẽ nằm trong tay ta, đại vương thấy thế nào?
Trương Kim Xưng trầm tư một lát, gã không thể không thừa nhận kế sách của Dương Tế rất cao minh, mặc dù sẽ hơi mạo hiểm, nhưng một khi thành công thì gã có chín phần nắm chắc có thể đoạt lại được huyện Võ thành.
Trương Kim Xưng suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cuối cùng tỏ ý đồng ý thử phương án của Dương Tế một lần.
- Phương án của tiên sinh có thể cân nhắc, chiều nay chúng ta sẽ nhổ trại lên bắc.
- Vậy ty chức đi chuẩn bị trước.
Dương Tế thi lễ, chậm rãi lui xuống, Trương Kim Xưng nhìn bóng lưng của y đi xa dần, ánh mắt dần dần lạnh lẽo như băng.
~~~~
Dương Tế trở về lều lớn của mình, đệ đệ của y Dương Truy đang ở trong lều lớn đợi y, Dương Tế tâm sự nặng nề trở về lều, y ngồi xuống liền cúi đầu không nói gì cả.
- Huynh trưởng, đại vương nói như thế nào?
Dương Truy tiến lên thấp giọng hỏi.
- Gã còn có thể nói như thế nào, gã đồng ý phương án của ta.
Dương Tế thở dài, lấy giấy bút viết hồi âm cho Trương Huyễn, Dương Truy do dự một hồi, nói nhỏ:
- Sao huynh trưởng không nhân cơ hội này hợp tác với Trương Huyễn, kì thực đệ cảm thấy hắn nói rất đúng, có lẽ chúng ta quả thật có thể khôi phục lại danh dự.
Dương Tế cười khố một tiếng, để bút xuống nói:
- Ngươi đọc không hiểu thư của Trương Huyễn sao? Cách nói của hắn rất miễn cưỡng, trong lòng ta rõ hơn ai hết, người của huyện Thanh Hà đều sắp bị giết sạch rồi, sao có thể khôi phục được danh dự nữa? Trừ phi Trương Huyễn hắn là chủ soái, nhưng hắn chỉ là tướng dưới cấp của Trương Tu Đà, hắn có năng lực gì khôi phục danh dự cho ta? Ta tình nguyện đi theo Trương Kim Xưng, nói không chừng tương lai thiên hạ đại loạn, gã còn có cơ hội trở mình.
- Nhưng huynh trưởng cũng nói thiên hạ ai cũng căm hận Trương Kim Xưng, sớm muộn gì thì gã cũng chết không có đất chôn.
- Ai có thể biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, loại chuyện này ta không muốn nghĩ nhiều.
Dương Truy không lên tiếng nữa, gã cũng lâm vào trầm tư, không bao lâu, Dương Tế viết xong một phong thư, y dán thư giao cho Dương Truy, nói:
- Đệ giao bức thư này cho Trương Huyễn, nói với hắn, ta sẽ làm theo căn dặn của hắn xúi giục binh lính tạo phản. Chậm nhất là tối nay sẽ có kết quả. Ngoài ra, trưa nay đại quân của Trương Kim Xưng sẽ nhổ trại đi về quận Tín Đô, bảo hắn chuẩn bị trước.
Dương Truy lặng lẽ gật đầu, nhận thư rồi nhanh chóng rời khỏi lều, Dương Tế cúi đầu thở dài một tiếng, vận mệnh của mình sẽ đi về đâu đây?
~~~~
Trương Huyễn khoanh tay đứng trên đầu thành nhìn ra đại doanh của quân phản loạn ở đằng xa. Lúc này hắn không còn là tân binh lần đầu tiên tác chiến ở Cao Câu Ly nữa, trên chiến trường trong chốc lát mà bao điều biến đổi, hai bên địch ta ngươi lừa ta gạt, khiến cho tâm trí của hắn được tôi luyện càng thêm thành thục, chút thủ đoạn nho nhỏ làm sao có thể lừa gạt được hắn.
Hắn căn bản không tin tưởng cái tên Dương Tế này, nếu Trương Kim Xưng không có giết hại hơn vạn quân Tùy như vậy, thì tên Dương Tế này còn có thể đầu nhập quân Tùy, nhưng Trương Kim Xưng lạm sát ở Thanh Hà đã cắt đứt hẳn đường lui đầu nhập quân Tùy của bọn chúng, cái tên Dương Tế này cho dù là không muốn bán mạng cho Trương Kim Xưng nữa thì cũng chỉ có con đường là lựa chọn việc bỏ trốn, mà tuyệt đối không nghĩ đến việc gia nhập quân Tùy, cho dù thế nào cuối cùng y cũng không thể chạy thoát được.
Kiến nghị quan sát từng tiểu tiết của Phong Huyền Linh thật sự vô cùng hữu dụng, y quả thật có thể từ những chi tiết nhỏ ấy tìm ra được chứng cớ.
Lúc này, một kỵ binh trinh sát của quân Tùy từ đằng xa cấp tốc chạy đến, cửa thành mở ra, y nhanh chóng vào thành. Thoáng chốc y được binh lính dẫn vào thành, đi tới trước mặt Trương Huyễn quỳ một gối xuống thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
- Sao gã lại đi vào quân doanh?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Ty chức vẫn luôn bám theo gã, gã không phát hiện ra là mình bị theo dõi, nhưng ty chức thấy rất rõ, ã tiến vào quân doanh từ cửa hông, gã không cần giải thích gì cả, lính giữ cửa liền trực tiếp cho gã đi vào.
Trương Huyễn không khỏi cười lạnh, người này là đệ đệ của Dương Tế, tự tiện rời khỏi quân doanh, lại đi vào quân doanh từ cửa chính, Dương Tế làm sao giao phó với Trương Kim Xưng?
Dương Truy cẩn thận mấy thì cũng có sai sót, từ những chi tiết nhỏ đã lộ chân tướng, gã cho rằng chỉ cần ra khỏi thành là sẽ an toàn rồi sao?
Nhưng mà ngẫm lại đây cũng là sai sót của Dương Tế, theo lẽ thường, Dương Truy phải đi đường vòng đi về phía tây trước, sau đó từ phía tây vòng lại đi vào quân doanh, như vậy mới có thể giao phó với Trương Kim Xưng, mà Dương Truy rõ ràng là không để ý đến điểm này.
Trương Huyễn xoay người đi xuống dưới thành, hắn về đến lều của mình, lập tức ra lệnh:
- Bảo Phòng chủ bộ đến gặp ta.
Không lâu sau, Phòng Huyền Linh đến vội khom người thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Trương Huyễn cười nhạt:
- Phương án của tiên sinh rất hay, ta đã biết là đối phương đang lừa dối.
Phòng Huyền Linh ngẩn ra:
- Tướng quân làm sao biết?
- Ta phái người bí mật theo dõi tên Dương Truy kia, gã trực tiếp từ cửa hông vào quân doanh, không gặp bất kỳ trở ngại gì, cái này đủ thấy rõ Trương Kim Xưng muốn dùng kế trọng thi, dùng binh sĩ bỏ trốn lừa ta mở cửa thành, hoặc là quân chủ lực mai phục chúng ta ở trên đường.
Phòng Huyền Linh yên lặng gật đầu, quả thật là đã bị Trương Huyễn đoán trúng, y trầm tư trong chốc lát nói:
- Nếu như đây là kế của quân địch, ta đề nghị chúng ta nên tạm án binh bất động, lương thực của Trương Kim Xưng không còn chống đỡ được bao lâu nữa, ta đã tính qua, với số lương thực của gã bây giờ, gã không thể rời khỏi quận Thanh Hà được nữa, nhất định sẽ tiếp tục phát động công thành chiến.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Nếu ta đoán không lầm, lần này Dương Truy sẽ quay lại nhanh thôi, đến thực hiện bước thứ hai trong âm mưu của gã, ta thì lại muốn tương kế tựu kế!
Phòng Huyền Linh cũng mỉm cười:
- Tương kế tựu kế như thế nào, tướng quân có phương án cụ thể gì chưa?
Lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:
- Tướng quân, Dương công tử đang ở ngoài bắc thành cầu kiến tướng quân!
Trương Huyễn cười cười, nói với Phòng Huyễn Linh:
- Ngay cả tối cũng không đợi được đã đến đây rồi, gã thực sự không coi trạm canh gác của Trương Kim Xưng ra gì.
Phòng Huyền Linh cũng cười nói:
- Có lẽ là áp lực lương thực quá lớn, Trương Kim Xưng cũng không chờ nổi nữa.
Trương Huyễn gật gật đầu, lập tức ra lệnh:
- Để y tiến vào!
Không bao lâu, mấy tên lính mang Dương Truy đi vào lều lớn, đây là lần thứ hai Dương Truy đến Võ thành trong một ngày ngắn ngủi, cho dù ã không nguyện ý tiếp tục bán mạng cho Trương Kim Xưng, nhưng trước sau gì gã cũng không dám phản bội lại huynh trưởng của mình.
- Tham kiến tướng quân!
Dương Truy cung kính thi lễ.
- Dương công tử lại mang đến tin tốt gì?
Trương Huyễn hỏi với vẻ mặt tươi cười.
- Khởi bẩm tướng quân, xế chiều nay Trương Kim Xưng sẽ rút về bắc qua quận Tín Đô, đây là thư mà huynh trưởng tôi viết cho tướng quân.
Dương Truy lấy ra một bức thư, trình lên cho Trương Huyễn, Trương Huyễn nhìn bức thư, ấy thế mà lại đề ra yêu cầu với mình, muốn tranh thủ một phần sức lực để làm lại ở quận Thanh Hà, đây không phải là muốn đảm nhiệm một chức quan ở quận Thanh Hà hay sao? Muốn mình tin là y thật tâm muốn đầu nhập.
Trương Huyễn để thư xuống hỏi:
- Chẳng hay điều mà ta muốn, huynh trưởng ngươi đã làm đến đâu rồi?
- Xin tướng quân yên tâm, trong quân có không ít tướng lĩnh đều oán thầm trong lòng, huynh trưởng ta đã âm thầm liên lạc với họ, tối nay có thể thấy được kết quả.
Trương Huyễn cười gật đầu:
- Nếu chuyện này huynh trưởng ngươi có thể hoàn thành, ta có thể bảo đảm y sẽ là quận thừa của Thanh Hà, tuyệt đối không nuốt lời.
Dương Truy mừng rỡ, vội khom người nói:
- Đa tạ tướng quân, chúng ta nhất định toàn lực ứng phó, tuyệt đối không phụ sự hậu ái của tướng quân.
Trương Huyễn lập tức viết một phong thư hồi âm cho Dương Tế, lại dặn dò thân binh:
- Bảo vệ Dương công tử ra khỏi thành, coi chừng đừng để cho Trương Kim Xưng phát hiện ra.
Dương Truy đã đi theo binh lính, Trương Huyễn trầm tư chốc lát, lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, tất cả mọi người từ giáo úy trở lên đến tập trung trong lều lớn của ta.
~~~~
Lúc xế chiều, đại quân của Trương Kim Xưng rốt cuộc đã nhổ trại lên bắc, hai vạn đại quân đông đảo đang bảo vệ lương thảo, quân nhu, lui về dọc theo phía tây của hồ Cao Kê tiến về quận Tín Đô.
Sau một canh giờ,, màn đêm bắt đầu phủ xuống, năm ngàn quân Tùy dưới sự thống lĩnh của Trương Huyễn rời khỏi quận Võ thành, theo đuôi đại quân của Trương Kim Xưng lên bắc.
Ngay tại lúc quân Tùy vừa rời khỏi Võ Thành, mật thám ẩn nấp gần khu vực quận Võ Thành đã phát hiện động tĩnh của quân Tùy, lập tức hồi báo cho Trương Kim Xưng.
Bờ tây của Hồ Cao Kê là một ngọn đồi có địa thế phẳng, được những cánh rừng lớn che phủ, khắp nơi bị tuyết che phủ, từ Võ thành lên bắc, trong trăm dặm đều mù mịt không có bóng người, hoàn toàn là một thế giới rét lạnh, hoang vắng.
Tốc độ hành quân của Trương Kim Xưng vốn không nhanh, đi chưa đến bốn mươi dặm, đại quân dựng trại ở một mảnh đất rộng lớn, lúc này, Trương Kim Xưng đã biết năm ngàn quân Tùy đang bám theo sau, cách bọn họ khoảng chừng mười dặm, gã đã nhử được quân Tùy đến đây, mấu chốt là làm sao để tiêu diệt nhánh quân chủ lực này của quân Tùy.
Trong lều lớn, Trương Kim Xưng đang híp mắt suy nghĩ tìm kế dụ binh, tục ngữ nói không nỡ bỏ đứa nhỏ thì không bắt được sói, gã không trả chút giá, thì quân Tùy làm sao có thể mắc mưu, trong lòng của Trương Kim Xưng đã từ từ xuất hiện một phương án.
Chính lúc này, mưu sĩ Dương Tế vội vàng chạy đến trước cửa lều, thậm chí y không kịp bẩm báo đã lớn tiếng bẩm báo:
- Đại vương, sao bên Trịnh tướng quân không có động tĩnh gì cả, không phải đã nói là cho thuộc hạ của gã giải tán rồi sao?
Theo kế hoạch ban đầu Dương Tế bày ra, để lừa quân Tùy, sẽ tạo ra hiện tượng giả là lòng quân của quân phản loạn bắt đầu dao động, quyết cho ba ngàn binh sĩ giả vờ bỏ trốn, Trương Kim Xưng cũng đã đồng ý phương án này.
Hết thảy đều đã an bài tốt, nhưng vừa rồi Dương Tế ngoài ý muốn phát hiện quân doanh thứ ba không hề có dấu hiệu giả vờ bỏ trốn nào. Chủ tướng Trịnh Long cũng không có biểu hiện gì là đã nhận được chỉ thị giải tán, điều này khiến cho Dương Tế vừa nổi cáu vừa cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trương Kim Xưng liếc mắt nhìn y, thản nhiên cười nói:
- Ta đã hủy bỏ kế hoạch này rồi.