Phòng Huyền Linh vẫn một mực đi theo Trương Huyễn, chỉ có điều y không có kinh nghiệm tác chiến, cho nên trong cuộc chiến tranh công thành không phát huy được ưu thế của của mưu sĩ, nhưng y phụ trách hậu cần vật tư, phát huy tác dụng to lớn trong việc bảo đảm công tác chiến tranh.
- Tướng quân bị thương rồi sao?
Phòng Huyền Linh thấy Trương Huyễn một thân đầy máu, nhất thời cảm thấy giật mình hoảng sợ.
Trương Huyễn khoát tay cười nói:
- Tiên sinh không cần lo lắng, đây không phải là máu của ta!
Phòng Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm, y bước đến trước lỗ châu mai nhìn cảnh máu tanh kinh khủng bên dưới, mày chau lại:
- Thật sự không hiểu được cái tên Trương Kim Xưng này, biết rõ là không thể công chiếm được thành trì, mà vẫn cho nhiều binh lính đến đây để nộp mạng.
Trương Huyễn bước chầm chậm lên phía trước, cười lạnh một tiếng nói:
- Đương nhiên là tiên sinh không hiểu vì sao Trương Kim Xưng lại tàn khốc như vậy, lương thực của gã không còn nhiều nữa, không thể giữ lại nhiều binh lính như vậy, cho nên dùng cách này để làm tiêu hao quân số.
Phòng Huyền Linh ngẩn người một hồi, Trong mắt ánh lên ngọn lửa căm phẫn, nghiến răng nói:
- Gã quả thật là một tên ác ma.
Phòng Huyền Linh có hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực chính trị, y hiểu được ý nghĩa của việc hao tổn nhiều thanh niên trai tráng như thế là gì, không biết khi nào quận Thanh Hà mới có thể khôi phục được nguyên khí, không chỉ là quận Thanh Hà mà còn bao gồm toàn bộ Hà Bắc, số người chết trong tay của Trương Kim Xưng ít nhất đã hơn mấy chục vạn người.
Thứ mà Trương Kim Xưng hủy diệt không chỉ là hiện tại, mà còn là tương lai.
Trương Huyễn cũng hiểu được điều này, hắn trầm giọng nói:
- Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể để cho Trương Kim Xưng sống sót thoát khỏi quận Thanh Hà.
Lúc này, một tên binh lính chạy như bay đến, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, có người truyền thư đến cho tướng quân, tự xưng là người bên cạnh Trương Kim Xưng.
Trương Huyễn ngẩn người ra, người đưa tin cho mình có thể là ai, hắn lập tức hỏi:
- Người đâu?
- Y đang ở thành bắc.
Trương Huyễn gật đầu nói
- Dẫn y đi đến lều của ta.
Rồi hắn nói với Phòng Huyền Linh:
- Chủ bộ cũng cùng đi đi!
~~~~
Trương Huyễn bước nhanh về lều của mình, rửa mặt, vài tên thân binh lau chùi sạch máu thịt dính trên người hắn, lúc này, vài tên binh sĩ giải một tên binh phản loạn bị bịt mắt đi đến.
Trương Huyễn bước về chỗ ngồi của mình, đưa tay ra hiệu mời Phòng Huyền Linh cũng ngồi xuống, mấy tên binh lính dẫn người đưa tin bước vào, tháo bịt mắt của y ra. Đây là một tên lính phản loạn trẻ tuổi có dáng vẻ nho nhã, tuy rằng mặc trên người trang phục quân phản loạn nhưng lại giống một người đọc sách hơn.
- Ngươi là người phương nào, thay ai tới truyền tin?
Trương Huyễn hỏi một cách lạnh lùng.
Người truyền tin vội vàng quỳ xuống thi lễ:
- Tiểu Nhân tên Dương Truy, là đệ đệ của mưu sĩ Dương Tể bên người Trương Kim Xưng, đặc biệt đến truyền tin thay cho huynh trưởng.
Y lấy từ trong ngực ra một phong thư, trình lên bằng hai tay, một tên binh lính tiến lên đem thư truyền cho Trương Huyễn.
Trương Huyễn cũng đã từng nghe qua tên Dương Tế, biết người này là quân sư mưu sĩ của Trương Kim Xưng, hắn không vội xem thư, hỏi tiếp:
- Sao huynh trưởng của người lại muốn đưa tin cho ta?
Dương Truy thở dài nói:
- Huynh trưởng ta nhiều lần khuyên bảo Trương Kim Xưng đừng nên lạm sát kẻ vô tội, nên đối xử tử tế với dân chúng, nhưng Trương Kim Xưng không màng đến, còn lấy cái chết để uy hiếp huynh trưởng của ta, huynh trưởng của ta không muốn bán mạng mình cho loại người tán tận lương tâm này, mong muốn có thể trợ giúp tướng quân diệt trừ Trương Kim Xưng.
Trương Huyễn âm thầm cười lạnh trong lòng, nói nghe hay lắm, nhưng e là bởi vì biết đi theo Trương Kim Xưng không có tiền đồ cho nên muốn giữ lại cho mình một con đường lui đây mà.
Nhưng Trương Huyễn không vạch trần, mở thư ra xem, trong thư Dương Tế kể kĩ càng về tình hình quân đội của Trương Kim Xưng, sĩ khí suy tàn, lương thảo khó có thể duy trì, Trương Kim Xưng gã đã nghĩ đến việc từ bỏ để quận Thanh Hà bắc thượng.
Trương Huyễn gật gật đầu, nói với Dương Truy:
- Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta cần phải suy xét một lúc.
Dương Truy đứng dậy thi lễ, theo binh lính đi xuống, lúc này, Trương Huyễn đưa bức thư cho Phòng Huyền Linh, cười nói:
- Chủ bộ xem qua bức thư này trước đi.
Phòng Huyền Linh xem xong thư, than nhẹ một tiếng, nói:
- Cái gọi là chính nghĩa thì được lòng người, phi nghĩa thì mất lòng người là đây, Trương Kim Xưng làm điều ngang ngược, tàn bạo vô nhân đạo, thủ hạ của gã bắt đầu phản bội gã, đây cũng là lẽ thường tình.
- Chủ bộ cảm thấy lời của Dương Tế có thể tin được sao?
Phòng Huyền Linh hỏi ngược lại:
- Tướng quân cảm thấy đây là kế dụ binh của Trương Kim Xưng sao?
- Nói thẳng ra, ta có chút hoài nghi.
Trương Huyễn trầm ngâm nói:
- Người như Trương Kim Xưng vô cùng giảo hoạt, gã thấy công thành không có hi vọng, rất có khả năng sẽ dùng phương thức trá hàng để nhử chúng ta ra khỏi thành tác chiến, dù gì thì gã còn có hai vạn binh sĩ mà tất cả đều là quân tinh nhuệ, nếu quân Tùy đụng độ với gã, người bị chịu thiệt sẽ là chúng ta, lúc đó không chỉ bị tổn thất nghiêm trọng mà e là ngay cả Võ thành cũng không thể giữ, ta không thể đi bước cờ hiểm này được.
- Nhưng nếu Dương Tế thật sự muốn trợ giúp tướng quân, bỏ qua cơ hội này, rất có thể Trương Kim Xưng sẽ lẻn vào Hà Bắc, đây cũng không phù hợp với đại cục mà tướng quân sắp đặt.
Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại trong trướng, hắn quả thật đang đối diện với hai lựa chọn khó khăn, một mặt hắn sợ bị trúng kế, mặt khác hắn lại không nguyện ý trơ mắt nhìn Trương Kim Xưng tiến vào nội địa Hà Bắc, hắn nên làm gì để cân bằng hai mâu thuẫn này đây?
Phòng Huyền Linh trầm tư trong chốc lát, nói:
- Kỳ thật, nếu muốn biết Dương Tế có thật tâm quy hàng hay không, thì cũng có một biện pháp có thể thử gã. Chúng ta có thể dùng hậu quả mà Trương Kim Xưng không thể tiếp nhận để dò xét Dương Tế, đồng thời cũng có thể từ những chi tiết nhỏ để quan sát Dương Truy, nếu y có gì gian trá, nhất định sẽ lộ ra dấu vết, dù sao thời gian trù tính kế sách của bọn chúng không không lâu, không thể suy xét được một cách chu đáo.
Trương Huyễn mừng rỡ:
- Chủ bộ có kiến nghị gì?
Phòng Huyền Linh thấp giọng nói với Trương Huyễn vài câu, Trương Huyễn gật đầu liên tục, không hổ danh là Phòng Huyền Linh, suy nghĩ thật là chu toàn.
Hắn lập tức ngồi xuống, tự tay viết một bức thư cho Dương Tế, đơn giản là chỉ cần y chịu hối cải triệt để, giúp quân Tùy triệt để tiêu diệt Trương Kim Xưng, sẽ cho y một cơ hội để lấy lại danh dự.
Trương Huyễn dán thư lại, dặn dò thân binh ngoài cửa:
- Đi dẫn Dương tiên sinh vừa rồi mới đưa tin đến đây!
~~~~
Đại doanh của Trương Kim Xưng đóng ở phía nam cách huyện Võ thành mười dặm, đội quân của Trương Kim Xưng giảm mạnh từ năm vạn xuống còn hai vạn ba ngàn người, tất cả quân đội phụ thuộc trên cơ bản là đã chết hết, còn dư lại đều là đội quân vô cùng tinh nhuệ của Trương Kim Xưng,
Đây cũng là kết quả mà Trương Kim Xưng muốn thấy, giảm bớt tiêu hao lương thực, lương thực vốn có của gã chỉ có thể duy trì năm, sáu ngày, bây giờ có thể duy trì đến nửa tháng, khiến gã có tiền vốn để tiếp tục xê dịch sinh tồn.
Cái gọi là xê dịch sinh tồn, chính là tiêu diệt các quận huyện khác để mình phát triển, ví dụ như đánh giết vùng quận Ngụy, quận Hà Nội, ở đó người đông, cũng không có thế lực thổ phỉ nào, đây là khu vực mà Trương Kim Xưng đang chuẩn bị tiến đến.
Tiếp theo đó là đánh giết quận Lương, quận Tiếu, bên đó vốn là phạm vi thế lực của Dương Huyền Cảm, sau khi Dương Huyền cảm thua trận, loạn binh ở quận Lương cũng bị tiêu trừ, nơi đó cũng có rất nhiều người, khá giàu có và đông đúc, tuy nhiên Trương Kim Xưng không nắm rõ được tình hình vùng đó, thuộc hạ của gã cũng không muốn rời khỏi Hà Bắc.
Sau khi quận Thanh Hà biến thành vùng đất hoang, Trương Kim Xưng không muốn cũng không có cách nào có thể tiếp tục ở lại quận Thanh Hà, gã phải đảm bảo nguồn cung của quân đội, nhất định phải tiếp tục đánh cướp ở những quận huyện nhiều người sinh sống.
Nhưng bất kể là quận Ngụy hay quận Lương, Trương Kim Xưng cũng không muốn buông tha cho nguồn lương thực vật tư ở quận Võ thành, đó là lương thực của cải mà gã đã cực khổ vơ vét được từ các quận của Hà Bắc, cứ như vậy bị quân Tùy cướp đi, như thế nào chăng nữa thì gã cũng không cam tâm.
Trương Kim Xưng từ trong quân doanh đi qua trong sự vây quanh của hơn chục tên tướng lĩnh, trong doanh trại người bị thương hỗn loạn vô cùng, khắp nơi là tiếp khóc và tiếng chửi rủa, cùng với tiếng khẩn cầu của thương binh.
Hơn mười người bị thương bò đến trước mặt Trương Kim Xưng đau khổ van xin:
- Đại vương, xin cho chúng tôi chút đồ ăn! Một chút thôi cũng được.
Trương Kim Xưng vờ trấn an mọi người, cười nói:
- Các ngươi đều là những binh lính có công lớn, sao ta có thể bạc đãi các ngươi cơ chứ? Yên tâm đi! Ta sẽ phái người đưa bánh mì qua đây ngay.
- Tạ ơn đại vương.
- Tạ ơn cứu mạng của đại vương.
Nhóm thương binh đều cao giọng biểu đạt lòng cảm kích của mình, Trương Kim Xưng cười vẫy tay với đám thương binh, đi ra khỏi doanh trại của người bị thương.
Vừa ra khỏi quân doanh của người bị thương, sắc mặt của gã lập tức trầm xuống, nói với Ngụy Dũng tướng quân:
- Xử tử tất cả thương binh, nói là họ bị thương nặng không cứu được.
Ngụy Dũng hoảng sợ:
- Đại vương, có hơn hai ngàn người...
Trương Kim Xưng hung tợn trừng mắt liếc nhìn y:
- Chẳng lẽ ta không biết có bao nhiêu người sao?
Ngụy Dũng sợ tới mức cúi đầu:
- Ty chức tuân lệnh.
Trương Kim Xưng lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng một canh giờ sau ta không muốn nhìn thấy thêm một thương binh nào nữa, nếu không ta sẽ lấy cái đầu của ngươi!
Nói xong, Trương Kim Xưng bước nhanh về trướng bồng của mình, Ngụy Dũng sau một hồi thở dài, xoay người đi tìm quân y thương lượng đối sách.
Trương Kim Xưng vừa vào đại doanh, mưu sĩ Dương Tế liền tiến vào theo:
- Đại vương, kế hoạch của chúng ta dường như đã thành công.
- Thật sao?
Trương Kim Xưng mừng rỡ, nheo mắt lại cười hỏi:
- Trương Huyễn viết thư cho ngươi hả?
Dương Tế lấy một bức thư từ trong lòng ngực ra, đưa cho Trương Kim Xưng:
- Đây là thư do chính tay hắn viết, xin đại vương xem qua.
Trương Kim Xưng nhận thư rồi đọc qua một lần, liên tục cười lạnh:
- Nói nghe rất êm tai, khôi phục danh dự của ngươi, lẽ nào ngươi theo ta thì sẽ không có danh dự hay sao?
Không nghe thấy Dương Tế trả lời, hắn nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng Dương Tế:
- Thế nào, hắn đã khiến ngươi động tâm?
Dương Tế hoảng sợ vội vàng khom người nói:
- Ty chức không dám, ti chức đã theo đại vương nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không phản bội đại vương.
- Hừ! Ta đang hỏi ngươi có phải bị hắn làm động tâm, bớt nói nhăng nói cuội cho ta.
- Ty chức...ty chức không thèm để ý danh dự gì cả, đi theo đại vương, ty chức cảm thấy mình rất có tiền đồ.
Trương Kim Xưng híp mắt cười:
- Nghĩ như vậy là đúng rồi, ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, hắn còn nói gì nữa không?
- Hồi bẩm đại vương, Trương Huyễn còn nói, hắn hy vọng ty chức có thể thuyết phục binh lính phản bội, không tiếp tục bán mạng cho đại vương nữa.
- Cái gì?
Sắc mặt của Trương Kim Xưng lập tức đại biến.