Đoàn Chính Trung là thủ lĩnh của một nhóm thổ phỉ, cũng từng là hiệu úy Phủ binh, vóc dáng thô kệch, mặt mày dữ tợn, sử dụng một thanh lang nha bổng 50 cân, võ nghệ vô cùng cao cường.
Mấy tháng trước, y đã dẫn hơn 1000 tên thuộc hạ gia nhập vào quân của Trương Kim Xưng, được Trương Kim Xưng phong làm Hổ Bí tướng quân, chỉ huy 5000 binh sĩ.
Lần tấn công huyện Võ Thành này, Đoàn Chính Trung thống lĩnh 5000 binh sĩ tấn công Thành Nam Tây Đoạn, khi y phát hiện bộ phận thủ vệ phòng tuyến cuối không chặt chẽ, y liền đích thân thống lĩnh hơn 100 binh sĩ đi tấn công đầu thành.
Chỉ trong thoáng chốc, hơn mười tên lính phản loạn dưới sự chỉ huy của Đoàn Chính Trung đã xuất hiện ở góc tận cùng phía tây của đầu thành, thân là thủ lĩnh Đoàn Chính Trung hung hãn vô cùng, y đón một gậy, đánh nát đầu của hai tên binh lính.
Những tên binh sĩ bên cạnh là tù binh vừa gia nhập quân Tùy, họ biết Đoàn Chính Trung, bị thủ đoạn ngoan độc và bộ mặt dữ tợn của y dọa mất hồn mất vía, liền ném thương rồi bỏ trốn, đầu thành lúc này đã xuất hiện lỗ hổng.
Đoàn Chính Trung nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc này, nhảy lên đầu thành, tay trái y giữ tấm khiên, tay phải vung kiếm chém mạnh xuống, chỉ thoáng chốc, lại thêm 3 tên quân Tùy bị chém chết, Giáo úy quân Tùy chỉ huy trận này thấy tình thế không ổn, cấp tốc hạ lệnh cho người đi bẩm báo Uất Trì Cung, còn gã thì dẫn hơn trăm binh lính xông lên giết địch.
Đoàn Chính Trung thấy quân Tùy xông lên, liền hét lớn một tiếng, nhảy xuống giao chiến cùng quân Tùy.
Lúc này, lại có thêm hơn mười binh sĩ từ lỗ hổng đó nhảy lên tường thành, đám quân phản loạn này đều cao lớn khỏe mạnh, có khoác trên mình tỏa tử giáp, tướng mạo hung ác, sức chiến đấu mạnh mẽ, trên tường thành lúc này vô cùng hỗn loạn.
Cũng rất khéo là Trương Huyễn vừa lúc thống lĩnh hơn trăm thuộc hạ từ Tây Thành qua đây, hắn vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thết và tiếng kinh hô ở phía trước, có quân sĩ Tùy quân hô to:
- Lũ phản loạn đã leo lên thành rồi.
Trương Huyễn ngồi trên ngựa trông về phía trước, trong đêm tối, hắn nhìn thấy quân phản loạn tựa như lũ kiến xuất hiện ở góc cùng phía tây đầu thành, mấy trăm quân Tùy bị đuổi giết bỏ chạy tán loạn, chỉ còn hơn mười binh sĩ quân Tùy còn đang giằng co với quân địch, hắn vừa sợ vừa giận, quát to:
- Theo ta xông lên giết địch.
Hắn thúc chiến mã, vung trường kích, suất lĩnh hơn trăm quân Tùy xông lên. Lúc này, binh sĩ phản loạn leo lên thành từ lỗ hổng đã gần 200 người, và vẫn còn một lượng lớn quân phản loạn không ngừng lên thành từ nơi đây.
Nhưng quân phản loạn đã phạm một sai lần, đó là sau khi họ lên thành không lập tức chi viện cho những quân phản loạn khác mà tập trung tinh lực vào việc phá hủy máy bắn đá.
Nơi này có bố trí hơn mười máy bắn đá. Quân phản loạn đã chịu nỗi đau đớn thê thảm khi bị những tảng đá lớn nện xuống lúc tấn công, khi chúng lên thành liền nhảy bổ về phía đống máy bắn đá này, dùng đao chém, dùng đá đập, dùng sức đẩy. Thoáng chốc, mười cái máy ném đá liên tiếp ầm ầm đổ xuống, quân phản loạn hoan hô ngớt trời.
Đương nhiên, có thể phá hủy máy bắn đá đối với lần tiến công sau vô cùng có lợi. Cách làm của quân phản loạn vốn không có gì là không thỏa đáng, nhưng phàm là việc gì cũng phải biết nặng biết nhẹ. Trong lúc mấu chốt này, việc phá hủy máy bắn đá quả thật là hành động bỏ cái chính lấy cái phụ.
Lúc này, Trương Huyễn thống lĩnh 100 binh sĩ xông đến, họ dùng đao chém tiễn, khiến cho hơn 200 tên phản tặc trở tay không kịp.
Trường kích của Trương Huyễn vung lên, nhanh như chớp, nháy mắt đã đâm xuyên qua ngực của ba tên phản tặc, tướng giặc Đoàn Chính Trung thấy sự lợi hại của Trương Huyễn, từ bên kia thành mạnh mẽ nhào về phía Trương Huyễn, lang nha bổng trong tay xé gió đập về phía đầu của Trương Huyễn.
Một tiếng vang lớn, lang nha bổng bị đánh văng ra ngoài, cả hai vai của Đoạn Chính Trung đều nứt ra, y rên một tiếng thật lớn, xoay người định bỏ chạy, lại bị Trương Huyễn đâm từ phía sau, đầu kích nhọn đâm xuyên từ sau vai qua hõm vai, đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Đoàn Chính Trung hét thảm một tiếng, thân thể to lớn bị nhấc lên cao, Trương Huyễn vung trường kích:
- Cút đi cho ta!
Đoàn Chính Trung rơi vào con sông bảo vệ thành, ba cái cọc nhọn xuyên qua cơ thể y, khiến y bị đóng chết tươi ở trong hồ bảo vệ thành.
Chủ tướng của quân giặc đã chết khiến binh sĩ quân Tùy sĩ khí nâng cao, bọn họ anh dũng giết địch, giết đến quân phản loạn phải lần lượt rút lui, quân Tùy lập tức phong tỏa hai con đường mà quân phản loạn tản ra bỏ chạy, giẫm đạp bọn chúng trong góc thành tây.
Lúc này, nhận được tin Uất Trì Cung thống lĩnh 500 binh lính giết tới, quân Tùy nổi trống lên, khiến cho hơn 300 tên đã leo lên thành phải chết một cách thảm hại. Binh lính phản quân còn lại ào ào nhảy xuống dưới thành chạy trốn.
Việc công thành đã diễn ra được hơn hai canh giờ, Võ Thành vẫn đứng sừng sững như cũ, dưới sự phản kích mạnh mẽ của quân Tùy, ý chí chiến đấu của quân phản loạn bắt đầu dần dần tan rã, sĩ khí ngày càng suy tàn.
Lúc này đã là hoàng hôn nhưng trận chiến công thành vẫn còn cứ tiếp tục. Trương Kim Xưng đứng trên một gò đất, khuôn mặt không cảm xúc nhìn từng lần công thành kịch liệt của quân đội cách hai dặm ngoài kia, không ai biết y đang suy nghĩ gì, cũng không ai dám tiến lên khuyên y.
Lúc này, đại tướng quân Ngụy Dũng bước lên mô đất, khom người bẩm báo:
- Đại vương, trời sắp khuya rồi, có thể để sáng hẵng đánh tiếp không?
Trương Kim Xưng nhìn gã một cái, không trả lời thỉnh cầu của gã, y hỏi người tùy tùng:
- Đã tìm thấy binh sĩ đầu tiên leo lên đầu thành hay chưa?
Thủ hạ vội nói:
- Khởi bẩm đại vương, người đầu tiên leo lên đầu thành là Đoàn tướng quân, nhưng y đã chết trong trận chiến, người thứ hai leo lên đầu thành cũng đã dẫn đến rồi ạ.
- Dẫn y lên đây!
Lát sau, thân vệ của Trương Kim Xưng giải một binh lính đi lên, y vội vàng quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến đại vương.
- Ngươi tên gì, ở quân doanh nào?
- Hồi bẩm đại vương, ti chức tên Vương Trị, ở quân doanh số 7.
Trương Kim Xưng gật đầu, nói với tùy tùng:
- Thưởng cho y một ngàn lượng hoàng kim.
Tất cả mọi người đều giật mình, người binh sĩ tên Vương Trị này càng cảm kích hơn nữa, dập đầu nghẹn ngào nói:
- Ti chức tạ đại vương ban thưởng.
Rất nhanh, có người đem một ngàn lượng hoàng kim giao cho Vương Trị. Trương Kim Xưng lệnh cho người đưa y xuống, sau đó nói với tùy tùng:
- Nói với toàn quân, Vương Trị của quân doanh số 7 là người đầu tiên leo lên đầu thành, đã được nhận thưởng một ngàn lượng, từ bây giờ, có thêm người leo lên đầu thành, thưởng ba ngàn lượng, người đầu tiên tiến vào thành địch, thưởng một vạn lượng.
Đám thân vệ chạy về hướng chiến trường. Trương Kim Xưng lạnh lùng nói với Ngụy Dũng đại tướng quân:
- Không có kiểu nói cái gì mà công thành vào ban ngày hay ban đêm, khi nào công chiếm được Võ thành, lúc đó chiến tranh sẽ kết thúc.
- Ty chức tuân lệnh.
Ngụy Dũng bất đắc dĩ nói, chỉ đành hành lễ rồi hấp tấp rời đi.
Trương Kim Xưng lại hạ lệnh:
- Đội quân thứ ba cũng gia nhập vào công thành!
***
"Đông! Đông! Đông!"
Trong tiếng trống của quân doanh quân phản loạn, một vạn người của đội quân thứ ba gia nhập vào công thành, lúc này, ngoại trừ hai vạn quân tinh nhuệ trực thuộc của Trương Kim Xưng ra, hơn ba vạn đại quân còn lại đều gia nhập vào cuộc chiến công thành.
Cùng lúc đó, tin Vương Trị được thưởng ngàn lượng hoàng kim cũng được truyền khắp quân doanh, sĩ khí quân phản loạn cũng từ từ tăng cao trở lại, liều mạng tiến công về hướng thành trì, số tiền thưởng hậu hĩnh ba vạn lượng đã cổ vũ mỗi người một cách mạnh mẽ.
Càng lúc đó cuộc chiến càng tàn khốc, tất cả quân Tùy đều gia nhập vòng chiến, ngay cả chủ tướng Trương Huyễn cũng suất lĩnh hơn năm trăm người chiến đấu kịch liệt với quân phản loạn tại Nam thành Tây Đoạn.
Cán dài của máy bắn đá tung ra, từng khối đá lớn bay lên trời, xé toạc màn đêm, ném về hướng đông người nhất...
Tên bắn như mưa, trên thành dưới thành hỗn loạn, từng thanh gỗ, viên đá lăn xuống như mưa, vô số binh lính rơi vào trong lòng sông bảo vệ thành, kêu la thảm thiết, từng thi thể chồng chất phủ kín trên cộc gỗ hộ thành Hà Nội, máu chảy thành sông.
Khắp nơi máu thịt tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp chiến trường, trận chiến này như một cái máy xay thịt, cả hai bên đều thương vong trầm trọng, nhưng cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục, càng ngày càng nhiều binh sĩ ngã xuống.
.... ...
Trời dần dần sáng tỏ, tiếng chuông thu binh của quân phản loạn rốt cuộc đã vang lên, hơn một ngàn quân phản loạn cuối cùng hốt hoảng rút lui, trận chiến công thành một ngày một đêm này cuối cùng đã chấm dứt với sự thất bại thảm hại của quân phản loạn, trên thành vang lên tiếng hoan hô mừng cuộc chiến thắng lợi.
Chiến dịch lần này quân phản loạn tổn thất nghiêm trọng, hơn hai vạn người chết trong trận chiến, mà quân Tùy cũng có hơn hai ngàn người thương vong, trên thành dưới thành nhuộm đỏ màu máu, dưới thành khắp nơi đều là thi thể, ở trên đầu thành khắp nơi cũng toàn là binh khí bị hư hại của quân Tùy.
Mỗi người binh sĩ đều mệt mỏi vô cùng, đến nỗi ngủ quên ở trên vũng máu.
Toàn thân Trương Huyễn đầy máu, sau lưng và trên đùi còn vương lại máu thịt của binh sĩ quân địch, hắn không còn tâm trạng nghĩ đến việc tắm rửa, chịu đựng sự mệt mỏi đứng trên đầu thành quan sát tình trạng binh sĩ.
Lúc này, hắn nhìn thấy La Sĩ Tín, thấy y đang ngồi trên một đống trường thương, vai trái và cánh tay đang để trần, có một binh lích đang bôi thuốc cho y.
- Thế nào rồi?
Trương Huyễn bước lên phía trước hỏi.
La Sĩ Tín nhếch môi:
- Vận khí không tốt, bị trúng hai mũi tên.
Binh sĩ bôi thuốc cho y thấp giọng nói:
- Vận khí của tướng quân đã rất tốt rồi, mũi tên này chỉ lệch thêm chút nữa là tổn thương đến gân mạch.
- Nói như vậy, ông trời vẫn rất chiếu cố ta nhỉ, ai ôi! Tiểu tử thúi, nhẹ tay một chút.
Trương Huyễn thấy La Sĩ Tín tâm tình đã tốt hơn nhiều, vỗ vỗ vai y rồi đi về hướng khác, hướng kia có đặt hơn mười cái máy bắn đá, nhóm binh lính công sự đang bận rộn sửa chữa máy bắn đá bị hư hại.
Lúc này, binh lính rối rít chạy về phía hành lang trước thành, chỉ thấy Phòng Huyền Linh dẫn theo mấy chục hỏa đầu binh lên đầu thành, binh lính lập tức vây xung quanh.