Trương Huyễn khoanh tay đứng trên đầu thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn quân phản loạn đang ùn ùn kéo đến tấn công Võ Thành, hắn cũng biết rõ động cơ của Trương Kim Xưng, đây hoàn toàn tái diễn lại trận tấn công huyện Thanh Hà, nhằm làm chết bớt binh lính thấp kém, giảm bớt tiêu hao lương thực, lại vừa có thể đánh hạ huyện Võ Thành, có thể nói một công đôi việc.
Nhưng huyện Võ Thành dễ dàng bị công phá như vậy sao? Trương Huyễn lạnh lùng cười một tiếng.
Cũng ngay vừa rồi, Trương Huyễn nhận được chim bồ câu của Vi Vân Khởi đưa tin tới, năm nghìn quân Trương Kim Xưng phái đi quận Bắc Hải đều đã bị tiêu diệt.
Tin tức này khiến Trương Huyễn bớt đi được nút thắt trong lòng, khiến hắn không còn phải lo lắng phiền não, hắn có thể ung dung tiêu hao thời gian với địch, tiêu hao tới khi hết sạch lương thực của bọn chúng.
Lúc này, La Sĩ Tín đi vội tới bẩm báo:
- Tướng quân, các huynh đệ đã sắp xếp chuẩn bị xong.
Trương Huyễn xoay người đưa thẻ lệnh cho y.
- Toàn lực ứng phó!
- Tuân lệnh!
Trương Huyễn truyền mệnh lệnh bắt đầu phản kích, tiếng kèn trên đầu thành lập tức vang vọng lên.
- Tu……
Lúc này mệnh lệnh phản kích, kèm theo tiếng trống nổi dậy.
Nam thành là nơi quân phản loạn tập trung tấn công, các thứ chất thành hai hàng lên hàng trăm giá bắn đá lẹt kẹt kéo ra, để vào bên trong túi da một tảng đá to bốn năm mươi cân, mỗi một giá lăn bắn đá chỉ cần hơn mười người điểu khiển, rất tiết kiệm nhân lực.
Ngoài giá bắn đá, lính công sự quân Tùy còn chế tạo thêm hơn hai trăm sàn bắn tên nỏ, chính là loại tên nỏ to, do năm sáu tên binh lính dùng bàn kéo để điểu khiển, sàn nỏ mỗi lần phát ra một tiễn chính và sáu tiễn phụ.
Tiễn chính dài năm thước, đầu mũi bằng thép, thân cung làm bằng gỗ cứng, bắn xa tới hơn sáu trăm bước, có uy lực bắn nứt xuyên đá.
Tiễn phụ dài một thước năm tấc, to hơn mũi xạ tiễn một chút, bắn ra theo mũi tiễn chính.
Ngoài ra, năm nghìn binh lính quân Tùy tay cầm trường mâu và cung tiễn đứng trên đầu thành đã sẵn sàng ứng chiến quân địch.
Đại quân Trương Kim Xưng càng lúc càng gần, đã tiến vào năm trăm bước, nếu dùng giá bắn đá loại to thì có thể bắn được rồi, nhưng giá bắn đá huyện Võ Thành là loại hơi nhỏ, tầm bắn chỉ bắn xa được ba trăm bước.
La Sĩ Tín chăm chú nhìn quân phản loạn đang từng bước tiếp cận tấn công thành trì. Đội quân tiên phong đã tiến vào năm trăm bước, y phất cây cờ chiến màu xanh lục lên.
- Sàn nỏ xạ tiễn!
Sàn nỏ quân Tùy bắn ra, hai trăm mũi tên sắt gỗ cứng dài bốn thước và vô số tiễn nhỏ đồng loạt bắn vào đại quân phản loạn.
Tên bắn dày đặc gào rít phát ra, tấm chắn quân phản loạn không ngăn được tên tiễn mạnh. Một trận ngựa ngã người té, mấy trăm binh lính quân phản loạn bị bắn trúng. Đại tiễn mạnh mẽ vô cùng, một mũi tên bắn xuyên hai binh lính.
Đá nện mạnh mẽ làm mê hoặc La Sĩ Tín, nhưng y vẫn chưa phất cây hồng kỳ trong tay xuống. Hồng kỳ không phất xuống, thì người chỉ huy bên cạnh mỗi giá bắn đá không dám hạ lệnh bắn.
Ba trăm bước. Cuối cùng quân phản loạn đã tiến vào tầm bắn của giá bắn đá, hồng kỳ trong tay La Sĩ Tín cuối cùng đã phất xuống.
- Bắn!
Hơn một trăm tên tuyển thủ chỉ huy hầu như cùng đồng loạt khàn giọng hô to.
Giá bắn đá đã phát động. Hơn trăm cán cây dài dài bật ra, hơn một trăm tảng đá lớn nện về phía quân phản loạn. Tảng đá lớn phát ra tiếng rít sắc nhọn, xoay tròn trong không trung, vô cùng nhanh nện lên đầu quân phản loạn. Binh lính quân phản loạn hô to, nháo nhào né tránh chạy ra hai bên, hoặc là chui vào trong da chắn.
“Phình!” Lại một tiếng vang lên, tảng đá to nện xuống, bụi đất tung bay, có mấy tên binh lính quân phản loạn né tránh không kịp, bị nện thịt nát xương tan, lực xung kích mạnh khiến tảng đá to tiếp tục lăn tròn, lăn thẳng tới đám binh lính phản loạn, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười mấy tên binh lính bị đè chết, máu tung tóe khắp nơi, tảng đá lớn nhuộm thành màu đỏ.
Lại một tiếng vang lớn, một tảng đá lớn nện trúng vào da chắn ‘phình’ một tiếng chấn động, tấm da bóng trơn trượt cọ sát vào góc cạnh khiến tảng đá lớn không nện vào được, bay văng ra hơn hai mươi bước, khối đá lớn này không phát huy được hiệu quả.
Nhưng không phải tảng đá lớn nào da chắn này cũng có thể chịu được, do tảng đá này vốn có độ bóng, nếu dùng tảng đá nhám thô ráp, thì da chắn đó sẽ khó có thể phát huy được hiệu quả.
Lại một tiếng vang lên, kèm theo một tiếng rạn nứt, tấm da chắn đã bị nện sụp, mấy trăm tên binh lính phản loạn trốn dưới da chắn nghiêng ngả lảo đảo bò ra, không ít người bị cột gỗ sập đè trúng bị thương, nằm đau đớn bên dưới da chắn.
Giá bắn đá đợt thứ hai lại phát ra, hơn một trăm tảng đá lớn xoay tròn trong không trung, gào rít nện tới, nện tới binh lính quân phản loạn ngã văng, máu thịt văng tung tóe, da chắn nát vụn, bè đứt gãy, tiếp tới đợt thứ ba, thứ tư……. Mỗi một đợt giá bắn đá bắn ra đều có mấy trăm binh lính chết và thương vong.
Mặc dù giá bắn đá uy lực cực mạnh, nhưng số lượng thì ít, không thể nào hình thành lực đánh giết lớn, hơn một vạn đại quân phản loạn đã chạy tới dưới thành, tên của quân Tùy trên thành phát ra, xạ tiễn bắn ra như mưa đá, ồ ạt bắn về phía quân phản loạn.
Binh lính quân phản loạn nâng lá chắn lên chắn, nhưng cung tiễn so với huyện Lâm Tri, tiễn lực sát thương của quân Tùy ở huyện Võ Thành lớn hơn nhiều, binh lính quân Tùy sử dụng đại cung, mặc dù loại cung này độ chính xác không cao, nhưng lực bắn ra mạnh, một mũi cây gỗ cứng dài một thước ba tấc có thể bắn xa tám mươi bước.
Loại thân tiễn này là gỗ sáp ong hoặc gỗ thích mộc chế thành, vô cùng cứng và nặng, binh lính quân Tùy bắn ra, tận dụng vào trọng lực xuyên thấu tự thân của ván gỗ chắn mà binh lính quân phản loạn đang chắn, lực bắn bị thương rất mạnh, thuộc loại vũ khí thủ thành lợi hại.
Tiễn binh vèo vèo bắn xuống, vô số người trúng tên chết thảm, dưới mưa tên, mấy nghìn binh lính quân phản loạn đem cầu bè dài mấy trượng ‘uỳnh’ một tiếng bắc lên trên sông đào bảo vệ hào thành, hình thành thành hai mươi mấy cây cầu tạm thời, khiến những cọc nhọn bảo vệ hào thành bên dưới mất đi tác dụng phòng ngự.
Từng cái từng cái thang dài và rộng hơn ba trượng bắc lên đầu thành, từng nhóm từng nhóm binh lính quân phản loạn hung hãn trèo lên thang, bắt đầu trèo nhanh lên, mưa tên quân Tùy nghiêng tới bắn xuống, cây lăn gai đá nện xuống, từng nhóm từng nhóm binh lính quân phản loạn kêu thảm từ trên thang té xuống.
Trên người thì trúng xạ tiễn, đầu thì bị nện nát, xác chết dưới tường thành chất chồng như núi, tiếp đó lại có binh lính quân phản loạn điên cuồng trèo lên cầu thang, bất chấp mọi thứ xông lên.
Lúc này, trong đại doanh quân phản loạn lại lần nữa nổi lên tiếng trống cổ động, lại thêm năm nghìn binh lính phản loạn tiến tới, bụi đất tung bay, bọn chúng cần phải chạy với tốc độ nhanh nhất để vượt qua khu vực giá bắn đá và giá bắn tên đoạn năm trăm bước tới ba trăm bước này.
Tảng đá lớn gào rít nện tới, nện vào từng đám binh lính quân phản loạn, mũi tên nỏ mạnh mẽ bắn ra, một mũi tên có thể bắn xuyên hai tới ba tên, binh lính quay cuồng kêu thảm thiết, tảng đá lớn và xạ tiễn bắn xuống, nơi nơi đều là máu và xác chết vô cùng thảm thương.
Đến giây phút này, Trương Kim Xưng đã suất hết hai vạn binh tấn công thành, cuộc chiến công và thủ thành đang dần tới hồi gay cấn.
***
Mười ba nghìn đại quân phản loạn toàn bộ đã vượt qua hào bảo vệ thành, xác chết dưới thành chất chồng như núi, máu trong xác chết tuôn chảy ra như dòng suối nhỏ chảy vào sông đào bảo vệ thành, khiến dòng sông khô cạn nhuộm thành màu đỏ tươi.
Mấy nghìn quân tiếp viện của quân phản loạn ở dưới thành cũng bắn xạ tiễn loạn xạ, xạ tiễn trên thành dưới thành dày đặc như mưa, đan chéo nhau thành một tấm lưới, quân phản loạn giơ tấm chắn lên, đỡ đòn cây lăn, giẫm đạp lên thi thể đồng bọn, bám vào cái thang điên cuồng trèo lên trên thành tấn công.
Trong đầu của mỗi người đều đang vọng tưởng giải thưởng của Trương Kim Xưng, người nào xông lên được đầu thành đầu tiên thưởng ngàn lượng vàng, số tiền treo thưởng quá lớn khiến bọn chúng hoàn toàn quên mất sự sợ hãi chết chóc, bất chấp mọi thứ để leo lên trên thành.
Mỗi một thời khắc, mỗi cái chớp mắt đều có binh lính quân phản loạn bị trúng tên, bị tảng đá lớn và cây lăn nện trúng, nện tới đầu nát máu chảy, tiếng kêu thảm thiết té từ trên thang xuống hoặc lăn lộn ngã xuống.
Đầu thành, mười mấy tên quân Tùy đã trấn thủ được một lỗ châu mai trên thành, ba bốn tên binh lính quân phản loạn đang liều mạng chiến đấu kịch liệt để lên thành, có hai tên binh lính khác đứng ở hai bên hông giương cung bắn quân phản loạn trèo lên thành, hoặc nâng tảng đá lớn lên, hô gào nện thẳng xuống binh lính quân phản loạn.
Lúc này, một tên quân Tùy kêu thảm một tiếng, gã bị mũi tên dưới thành bắn trúng vào mặt, ngã ngửa té xuống, một tên binh lính khác của quân Tùy nhanh chóng tiến tới bổ sung vào vị trí, trải qua gần hai canh giờ chiến đấu huyết liệt, quân Tùy cũng chết chóc và thương vong thê thảm, chết gần nghìn người, đa số đều là bị trúng tên chết, cũng có một số bị quân phản loạn xông lên chém chết.
Lúc này, một tên Lữ Soái quân Tùy tìm được một cây đinh ba bằng sắt dài, xiên vào cái thang bắc trên thành, dùng sức đẩy ra ngoài.
- Nhổ móc sắt ra!
Gã lớn tiếng gào to.
Mười mấy tên quân Tùy vứt bỏ cung tên, nháo nhào tiến tới giơ đao chém loạn xạ, chém đứt cái móc sắt móc ở trên đầu thành, móc sắt từ trên thang tấn công thành tuột ra.
Mọi người cùng hô lớn đẩy cái thang:
- Một, hai, ba!
Trên đầu thành mặt băng bao phủ bóng loáng, thang dày nặng bắc lên thành chầm chậm trượt ngã ra bên phải, thang dần dần bị tách ra khỏi đầu thành, vốn đã không chống đỡ nổi ở trên đầu thành, tuột theo mặt băng rơi xuống.
Gần một trăm tên quân phản loạn trên thang kêu thảm thiết, có người nhảy từ trên thang xuống, số người còn lại đa số là ngã theo thang, nặng nề văng ra ngã xuống một cái ‘bịch’, cái thang bị ném rã rời ra, hơn một trăm người trên thang đều chết hoặc bị thương, không thể động đậy được.
Mặc dù số người mà Trương Kim Xưng phái ra gã cho rằng đó là đám ô hợp, loại người ô hợp này chỉ là binh lính ở trận hình và chiến đấu kịch liệt ở chiến trường, nhưng còn tấn công lên thành là vì Trương Kim Xưng treo giải trọng thưởng, toàn bộ binh lính quân phản loạn đều liều mạng khác thường, cũng đem lại áp lực vô cùng lớn cho quân Tùy.
Ở cuối đoạn đầu thành tây, quân Tùy cuối cùng đã xảy ra nguy cơ, khu vực đầu thành này dài gần trăm trượng chủ yếu là nơi để chất vật tư, do hơn năm trăm tên tù binh của quân Tùy mới được cải tạo thủ vệ.
Do nơi để vật tư vô cùng nhỏ hẹp, không thể bố trí được chiến trường, phòng ngự của quân Tùy cũng không mấy chặt chẽ.
Tướng giặc chỉ huy Đoàn Chính Trung phát hiện ra lỗ sơ hở này, gã lập tức mệnh lệnh cho ba cái thang tấn công thành lặng lẽ tấn công từ nơi này.
Điều động một nghìn quân phản loạn tinh nhuệ, cũng chính là Vô Thường quân trực thuộc Trương Kim Xưng, bọn họ chính là đội quân lệ thuộc trực tiếp của Trương Kim Xưng, thân hình người nào cũng mạnh mẽ to cao, tác chiến hung hãn.
Bóng đêm tối om, trong lúc đang hỗn chiến, Uất Trì Cung cũng không phát hiện ra mưu đồ của quân phản loạn, mấy trăm binh lính tinh nhuệ của quân phản loạn nhanh chóng trèo lên.
Thủ vệ quân Tùy ở cuối đoạn phía tây bắt đầu hô to, có binh lính ném đá xuống, có binh lính dùng trường mâu đâm loạn xạ vào thang, nhưng đều không thể ngăn cản quân giặc trèo lên thành.
Cuối cùng huyện Võ Thành đã xuất hiện nguy cơ.