Bọn quân phản loạn tất cả đều giơ tấm chắn lên, ra sức chạy về phía trước, xạ tiễn trên đầu thành dày đặc khắp trời bắn xuống, bọn quân phản loạn đang chạy không ngừng trúng tên ngã xuống.
Nhưng vũ khí của quân trấn thủ đầu thành là cung tiễn của dân địa phương tự chế, cung tiễn làm bằng tre trúc, so với tiễn Binh của quân Tùy còn kém rất xa, lực xuyên thấu không mạnh, mặc dù tấm chắn của quân phản loạn chỉ là ván gỗ bình thường, nhưng lại hữu hiệu chắn được xạ tiễn dày đặc từ đầu thành bắn xuống.
Xạ tiễn quân Tùy không phát huy được uy lực lớn, một nghìn người đội quân phản loạn thứ nhất đã liền xông tới dưới thành, bọn chúng đã xông qua thành hào bảo vệ kết băng, hơn một trăm binh lính khiêng một cây gỗ to nặng mấy nghìn cân xông tới hướng cầu treo.
“Ầm ầm!” một tiếng vang lớn, đầu nhọn của cây gỗ đã đụng lên cầu gỗ treo, đụng phá thông một lỗ lớn cầu treo, hơn một trăm binh lính giơ đao chém loạn xạ xuống, cầu treo bằng gỗ bị chém rời rạc, chém nát rồi.
Lúc này trên đầu thành vạn mũi tên xạ tiễn bắn ra, cây lăn từ trên đầu thành nện xuống, xạ tiễn dày đặc như mưa, thạch như mưa đá, gần một nghìn binh lính quân phản loạn xông qua hào thành bảo vệ bị trúng xạ tiễn, bị đá nện trúng, gãy xương đứt gân, gào rú bi thương, lúc này hai nghìn quân phản loạn khác bắt đầu phản kích, bọn chúng hai người một tổ, một người nâng tấm chắn, một người bắn tên, xạ tiễn dày đặc khắc trời bắn lên hướng đầu thành, xạ tiễn trên dưới dày đặc tạo thành một mảnh lưới xạ tiễn.
Lúc này, An Thủ Hi lại hạ lệnh nói:
- Bắc thang tấn công thành!
Tấn công cửa thành không mấy hiệu quả, nhất thiết phải cùng tấn công thành mới có hiệu quả.
Tiếp đến mười cái thang trước sau bắc lên tường thành, mấy trăm binh lính quân phản loạn ùn ùn leo lên, lúc này bốn nghìn quân phản loạn đã đồng loạt nhập quân chiến trường, quân trấn thủ tuy số người nhiều, nhưng sức chiến đấu vô cùng yếu kém, quân phản loạn vốn chỉ dựa vào ưu thế đông người và sự liều chết xông lên huyết chiến.
Binh lính quân phản loạn đã bị giết đỏ cả mắt, chiếm thành Lâm Tri đã ăn sâu trong tâm trí họ, tiếp đến một nghìn quân cuối cùng cũng xông lên chiến đấu, bọn chúng đã bất chấp sự sống chết, dùng hết mọi cách có thể.
Dưới cầu treo, mười mấy tên binh lính phân phản loạn giẫm đạp lên xác chết đồng bọn đang chất chồng nhau như núi để leo lên cầu treo, bọn chúng ra sức lôi kéo chém đứt dây thép đầu gỗ, dây xích tuột ra, cầu bảo vệ thành ầm ầm sập xuống……
Cầu bảo vệ thành sập xuống khiến cuộc chiến nhanh chóng bắt đầu, ba trăm binh lính quân phản loạn mặc áo giáp bóng loáng khiêng khúc gỗ to dài năm trượng đâm vào cửa thành. Dưới sự che chắn dày đặc của hơn một nghìn tấm chắn, một lần lại một lần tấn công cửa thành, lúc này, đá tảng, cung tiễn trên đầu thành, cây lăn đều không thể đả động được một nghìn bộ tấm chắn giáp trùng.
- Ầm!
Cửa thành rung chuyển, thành Lâm Tri đang lung lay. Gạch thành và bùn đất lã chã rơi xuống, một nghìn thiết giáp trùng lại lui về phía sau một trăm bước. Lại một trận hô gào như tiếng dã thú rú lên, đem sức mạnh khúc gỗ gần nghìn cân, lại lần nữa điên cuồng xông thẳng về hướng cửa thành Lâm Tri.
Lại là một tiếng vang long trời lở đất. Tường thành lại kịch liệt lung lay, binh lính trấn thủ trên thành đứng không vững, nháo nhào té ngã, cửa thành Lâm Tri đã lung lay sắp đổ, cửa thành Lâm Tri trước mắt đang sắp thất thủ khó mà tránh khỏi. Rất nhiều quân trấn thủ đều nhắm mắt tuyệt vọng, đã có binh lính vứt bỏ binh khí bỏ chạy ra khỏi cửa thành.
Nhưng đúng lúc này. Xa xa từ trong rừng cây bỗng phát ra tiếng kèn lệnh, giống như tiếng gió thổi qua ngọn cây, năm trăm kỵ binh từ trong rừng cây xông ra giết. Bọn họ đã đợi được thời khắc xuất kích tốt nhất.
- Viện quân của chúng ta tới rồi!
Vi Vân Khởi đứng ở trên đầu thành vô cùng xúc động, ra sức vẫy tay, binh lính trên đầu thành hoan hô như sấm, tinh thần binh lính dâng cao.
Đại kỳ bay lất phất trong gió, năm trăm kỵ binh hô gào xông lên, ào ạt đất cát dưới chân vó ngựa tung bay, đất cát bay phủ đầy trời, chiến đao lóe sáng dưới ánh mặt trời, đầy sát khí, xông thẳng tới mấy nghìn quân phản loạn.
Bầu không khí đen tối bao phủ huyện Lâm Tri tại thời khắc này đã biến mất, binh lính quân phản loạn kêu gào, sự sợ hãi cực độ bao phủ bọn chúng, bọn chúng đã bỏ ý định tấn công thành, bỏ chạy ra hai hướng.
Tiếp đến đội hai nghìn cung nỏ thủ kỵ binh tiến hành bắn giết, chiến mã ác liệt đụng vào khiến binh lính quân phản loạn bay lên, tinh thần quân lính quân phản loạn đã suy sụp, kêu gào chạy tứ tán bốn phía, chủ tướng An Thủ Hi chạy trốn không kịp, bị mười mấy kỵ binh chém rơi xuống, gã bị chân ngựa giẫm đạp mà chết.
Vi Vân Khởi hô lớn:
- Mở cửa thành, xông ra giết!
Cửa thành mở ra, hơn một vạn quân trấn thủ từ trong cửa thành xông ra giết, đuổi giết quân địch đang chạy trốn, vô số quân địch cùng đường, nháo nhào quỳ xuống đầu hàng, năm nghìn quân phản loạn tấn công quận Bắc Hải bị người dân quận Bắc Hải kiên quyết phản kích lại, toàn quân cuối cùng đã bị tiêu diệt.
Cũng trong lúc này, chiến dịch huyện Võ Thành cũng đang ở giai đoạn quyết liệt.
***
Ánh hoàng hôn chiều tà ở huyện Võ Thành giống như máu, trong đại doanh quân phản loạn, tiếng trống vang lên kịch liệt ’Tùng! Tùng!’, mười lăm nghìn tên phản loạn như sóng trào cuồn cuộn lao ra, xông đến đánh lén huyện Võ Thành, trong vòng ba ngày đây đã là lần tấn công thứ ba của quân phản loạn.
Trong lần tiến công dò xét thứ nhất, binh lính quân phản loạn không phá được mưa tên dày đặc của quân Tùy, thương vong chết mấy trăm người rồi rút lui.
Tấn công lần thứ hai, binh lính quân phản loạn bị quân Tùy dùng máy bắn đá đánh gãy xương đứt gân, chết và thương vong ba nghìn người, gõ kẻng ra hiệu rút binh về.
Sau hai lần thua trận, quân phản loạn đã hiểu rõ cách phòng ngự của quân Tùy, tránh xa máy bắn đá, mà tiến gần về phía phòng ngự cung tiễn.
Lúc này, Trương Kim Xưng nhận được tin, một nghìn quân phụ trách đóng giữ ở hồ Cao Kê đã mất tung tích, gần vạn thạch lương thực tàng trữ ở hồ Cao Kê chỉ còn lại không tới hai nghìn thạch.
Tin tức này khiến Trương Kim Xưng rơi vào tuyệt vọng, lương thực trong quân đội của gã chỉ đủ duy trì có năm ngày, nếu trong mười ngày vẫn không đánh chiếm được huyện Võ Thành, đội quân của gã coi như sắp sụp đổ rồi.
Nguy cơ đã xảy ra với Dương Công Khanh lại lần nữa xảy ra với chính Trương Kim Xưng.
Trương Kim Xưng thật sự không đủ tự tin, mặc dù gã có binh lực năm vạn người, nhìn như có thể tập trung binh lực đánh hạ được huyện Võ Thành triệt để, nhưng trên thực tế đội quân có sức chiến đấu chỉ có hai vạn, số quân còn lại đều là đám quân ô hợp.
Lúc này do thám của gã báo tin tới, đội quân gã phái đi quận Bắc Hải cũng không thuận lợi, bị đội quân Tùy ngoan cường chống lại, không thể cướp được huyện Ích Đô, mà đã chuyển hướng tiến quân đi huyện Lâm Tri.
Quân trấn thủ huyện Lâm Tri cũng không nhiều, chỉ cần chiếm được huyện Lâm Tri, đội quân của gã sẽ bổ sung được lương thực, cửa lớn huyện Võ Thành sớm muộn gì gã cũng mở ra được.
Chính tin tức quận Bắc Hải khiến Trương Kim Xưng bỗng có chút hy vọng, gã dừng trước tường cao huyện Võ Thành, lạnh lùng hạ lệnh nói:
- Bất chấp giá nào, nhất định trong ngày hôm nay phải cướp được huyện Võ Thành.
Dương Tế hiểu rất rõ ý nghĩ của Trương Kim Xưng, Trương Kim Xưng chính là muốn dùng biển người để làm tiêu hao quân Tùy, đồng thời cũng muốn làm tiêu hao bớt một số binh lính của gã để tiết kiệm quân lương, nhưng làm như vậy thật sự rất tổn thương thiên hòa, danh tiếng của Trương Kim Xưng sẽ hoàn toàn bị hủy diệt đi, những thứ này đều là người đang sống sờ sờ đó.
Không cần nói tới thường dân và triều đình không thể nào dung thứ cho gã, mà ngay cả quân phản loạn cũng sẽ phân rõ ranh giới với gã, cách làm trái với luân thường đạo lý như vậy gã có thể tiến thêm được bao xa?
Dương Tế quyết định khuyên gã một lần sau cùng, y đi tới kế bên Trương Kim Xưng, thấp giọng khuyên bảo:
- Đại vương, hay là rút về phía Bắc đi! Đi quận Hà Gian phát triển, quận Thanh Hà đã không có ý nghĩa gì rồi!
Đợi y nói xong, Trương Kim Xưng giơ tay tát một phát lên mặt y, đánh cho Dương Tế lảo đảo, Trương Kim Xưng hung tợn lườm y.
- Ngươi còn dám ăn nói xằng bậy, ta lấy đầu của ngươi tế cờ!
Dương Tế bụm lấy khuôn mặt bỏng rát, y cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên sự thù hận, y chầm chậm lui xuống.
Trương Kim Xưng hừ lên một tiếng, rút chiến đao ra lệnh:
- Tấn công!
- Ầm.
Tiếng tù và bằng sừng hươu thổi vang lên, dường như khắp mặt đất cũng run rẩy theo, một chi quân đội to lớn từ trong rừng cây chầm chậm xuất hiện.
Tiếng trống thúc giục lập tức vang lên, theo tiếng hô hào và tiếng trống đáp lại, một luồng hơi thở sung mãn đầy ám khí nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi.
Tiếng trống tấn công cổ động vang lên ình ình, mười lăm nghìn đại quân phản loạn chia thành ba phương trận, cùng nhau xuôi theo tiến vào huyện Võ Thành, số người dày đặc, nhìn từ trên cao xuống, đoàn quân phản loạn màu đen chi chít nhau như một đàn kiến, kể cả khu đại địa bên ngoài huyện Võ Thành cũng bị bao phủ hết.
- Tiến lên!
Trong tiếng trống cổ động, đại tướng quân phản loạn cao giọng hô hào.
- Giết vào thành trì!
***
- Tiến lên!
Trong tiếng hò hét như tiếng sấm, đại quân Trương Kim Xưng giống như dời non lắp biển tiến thẳng huyện Võ Thành, bọn chúng mất ba ngày để chế tạo vũ khí tấn công thành, hầu như bọn chúng đã tận dụng hết những vật dụng trong quân đội.
Đầu tiên là làm bè, chính là buộc mười cây đại thụ lại với nhau, những cây đại thụ gỗ sam này đều là chặt đốn gần đó, vừa thẳng lại vừa dài.
Mỗi một cây đều dài bốn năm trượng, đều giữ lại nhánh cây, sau khi buộc chặt lại với nhau, liền tạo thành một chiếc bè tạm thời, để đội quân phản loạn làm vật che chắn cọc nhọn khi qua hào bảo vệ thành, mấy trăm binh lính đỡ một cái cầu bè đi, đồng thời cũng có thể chống đỡ được xạ tiễn và xe lăn bán tên của quân Tùy.
Thứ hai là mái chắn, đây là vũ khí chống đỡ phòng ngự cây lăn, cái gọi là da chắn chính là cái giá dùng một loại gỗ thô nối thành, phía trên bao trùm bằng một số lớp da, trên lớp da thoa một lớp dày dầu trơn, vô cùng trắng mịn, lại có một độ nghiêng nhất định.
Lúc đá lớn nện lên lớp da, thì dễ dàng bị trượt bay ra, mặc dù không phải bất cứ hòn đá to nào cũng có thể phòng ngự được, nhưng ít nhất có thể đề phòng bốn phần những tảng đá lớn bay vụt tới.
Chiếc da chắn rộng ba trượng, dài năm trượng, bên dưới có bánh xe lăn bằng gỗ, có thể đẩy đi chầm chậm, nấp được ba bốn trăm tên quân phản loạn bên dưới cái da chắn.
Trong tiếng trống cổ động chiến trận, mười lăm nghìn binh lính quân phản loạn đã phát động, bè, da chắn, thang dài, đại quân phản loạn trùng trùng điệp điệp tụ họp thành một dòng nước đồ sộ đen tối trào dâng đánh tới thành trì.