Huyện Lâm Tri ở phía đông sông Lâm Tri nên có tên gọi như vậy, là thành lớn thứ hai của quận Bắc Hải, chỉ đứng sau huyện Ích Đô, khu nông canh nổi tiếng, ruộng đất màu mỡ phì nhiêu, giàu có của cải, cũng là một trong hai khu dân cư tụ tập đông đúc của quận Bắc Hải.
Tường thành huyện Lâm Tri cao lớn kiên cố, có thành hào rất rộng bảo vệ, hiện nay cũng giống như huyện Ích Đô, cũng tụ tập gần hai trăm nghìn nhân khẩu chạy nạn chiến loạn, khiến các nơi trong thành chật chội.
Huyện lệnh huyện Lâm Tri tên là Tôn Giản, người Lương quận, xuất thân khoa cử, khoảng ba mươi mấy tuổi, vô cùng thông minh tài giỏi, mặc dù huyện Lâm Tri nhiều người hoạn nạn, nhưng y xử lý đâu ra đấy, chưa bao giờ xảy ra hỗn loạn, ngay cả Vi Vân Khởi cũng khen ngợi tài xử lý của y.
Lúc này Tôn Giản đã nhận được bồ câu đưa tin là quân phản loạn sắp tới đột kích, mặc dù y cũng sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, nhưng không vì thế mà lúng túng, mà tận dụng tất cả thời gian tiến hành ứng phó.
Trước tiên y kêu Huyện thừa dẫn nha dịch dời toàn bộ dân chúng vào ở trong thành, sau đó lại lập tức đích thân chiêu mộ thanh niên khỏe mạnh đã từng được huấn luyện, bất luận là làm thổ phỉ hoặc phủ Binh, chỉ cần có một chút kinh nghiệm đều trưng dụng.
Tôn Giản hầu như cả đêm không ngủ, bận rộn tới chân không chạm nổi đất, đến sáng sớm tinh mơ hôm sau, vậy mà y triệu tập được tới mười lăm nghìn trai tráng khỏe mạnh.
Mặc dù y đã mệt mỏi sắp không chịu nổi, nhưng nguy cơ lớn trước mắt khiến y không rảnh nghỉ ngơi, y cưỡi ngựa tới cửa bắc thành, hướng về huyện úy đang kiểm kê vật liệu hô lớn:
- Mã Huyện Úy, vật liệu chuẩn bị như nào rồi?
Mã Huyện úy là lão giả gầy gò đã năm mươi mấy tuổi, từ huyện sứ từng bước lên thành Huyện Úy, tuy Huyện Úy quản lý trị an, nhưng lão lại rành về quản lý vật liệu kho hàng, cũng là lão quan rất khôn khéo, có một khuyết điểm duy nhất là hơi bị lãng tai, nói chuyện với lão phải nói lớn tiếng lão mới nghe được.
Mã Huyện Úy quay đầu híp mắt cười nói:
- Huyện lệnh yên tâm đi! Đã thu gom được sáu nghìn khôi giáp, binh khí hoàn toàn đủ.
Huyện Lâm Tri cũng giống những quận huyện khác, hầu như nhà nào cũng đều lén vi phạm cất giấu binh khí, trường giáo, cung nỏ hay binh khí gì cũng có, thậm chí nhiều nhà còn giấu cả áo giáp, Tôn Giản không phải lo sợ thiếu binh khí, y chỉ sợ áo giáp ít quá, một khi đánh chiến thương vong sẽ rất nhiều.
Nghe Mã Huyện Úy nói thu gom được sáu nghìn khôi giáp, y mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không thể chuẩn bị cho mỗi người một bộ khôi giáp, nhưng có thể trang bị cho sáu nghìn người, như vậy đã là nằm ngoài dự tính của y rồi.
Đúng lúc này, trên đầu thành có tên lính hô to:
- Huyện lệnh, Vi trưởng sử tới rồi!
Tôn Giản lập tức vui mừng. Vội vàng nói:
- Nhanh mở cửa thành!
Cửa thành từ từ mở ra, chỉ thấy Vi Vân Khởi thống lĩnh có hơn bốn trăm quân Tùy tiến bước vào huyện thành. Tôn Giản vội bước lên hành lễ:
- Hạ quan tham kiến trưởng sử!
Vi Vân Khởi suất lĩnh binh lính cấp tốc hành quân tới, cuối cùng đã tới trước quân địch. Trước khi trời sáng đã kịp tới huyện Lâm Tri, hắyn nhìn thấy mắt Tôn Giản đỏ đỏ. Biết là nhất định gã cả đêm không ngủ, gật gật đầu nói:
- Vất vả cho Tôn huyện lệnh rồi, chuẩn bị thế nào rồi?
- Hồi bẩm trưởng sử. Đã di dời tất cả dân chúng vào trong thành rồi, chúng tôi còn chuẩn bị đủ cả một lượng lớn cây lăn. Đều chất ở trên tường thành.
- Làm tốt lắm!
Vi Vân Khởi khen ngợi một tiếng lại hỏi tiếp:
- Chiêu mộ được bao nhiêu thanh niên cường tráng khỏe mạnh? Tình hình trang bị như nào?
- Hồi bẩm trưởng sử, hiện nay đã chiêu mộ được mười lăm nghìn trai tráng khỏe mạnh, ai cũng có trường mâu cung tên. Chỉ có khôi giáp hơi ít, chỉ có sáu nghìn bộ.
Vi Vân Khởi ngạc nhiên vui mừng cười toe toét, huyện Ích Đô chỉ chiêu mộ được có bảy nghìn trai tráng khỏe mạnh, huyện Lâm Tri lại chiêu mộ được mười lăm nghìn người, còn có tới sáu nghìn bộ khôi giáp, thật không thể tin nổi.
Y liền khen ngợi, vội quay đầu gọi Đỗ Vân Tư lại, căn dặn gã:
- Ta đoán bọn quân phản loạn tới trưa mới đến được đây, ngươi bảo binh lính phân chia ra, mỗi người suất lĩnh bốn mươi người, tận dụng thời gian huấn luyện cho họ làm thế nào để sử dụng cung nỏ, sau đó sắp xếp ổn thỏa cho mỗi chi đội cách phòng thủ, phải cố gắng hoàn thành nhanh.
- Ty chức tuân lệnh!
Đỗ Vân Tư đi theo Mã Huyện Úy lên thành sắp xếp binh lính, Vi Vân Khởi lại cùng Tôn Giản lên đầu thành.
Trên đầu thành chỗ nào cũng thấy binh lính hỗn loạn, không ít người đang bận bịu đổi mặc khôi giáp, tay mỗi người đều cầm trường mâu, phía sau lưng đeo cung nỏ, thắt lưng dắt chiến đao hoặc trường kiếm, có binh lính còn cầm tấm chắn.
Mỗi binh lính mặc xong quân trang liền chạy về hướng tường thành, ở đó đã xếp thành đội ngũ hàng dài, Đỗ Vân Tư phân phối binh lính, mỗi đội bốn mươi người, tạm thời do một binh lính quân Tùy đảm nhiệm đội trưởng, dẫn đi huấn luyện khẩn cấp.
Vi Vân Khởi thấy những thanh niên trẻ tuổi cường tráng tinh thần người nào cũng sung mãn, mặc dù hơi có vẻ khẩn trương, nhưng cũng không hỗn loạn đến mức không chịu nổi, dường như cũng có chút dáng vẻ một binh lính, y hơi có chút khó hiểu.
Tôn Giản cười giải thích:
- Những binh lính này nhiều người đã từng làm loạn phỉ, cũng có không ít đã từng làm phủ Binh, giờ là phải bảo vệ quê hương và người thân, mọi người đều rất tận sức.
Lúc này Vi Vân Khởi mới hiểu, lúc này y chợt nhớ đến, thò đầu nhìn ra hướng trường thành, thấy trên tường thành khô khan, vội vàng nói:
- Lập tức kêu ngươi đi nấu nước nóng, vẩy nước lên ụ trên tường thành, đợi nước kết băng lại, sẽ gây khó khăn thêm sự tấn công của quân phản loạn.
- Ty chức hiểu rồi, hạ quan lập tức kêu người đi nấu nước! Tôn Giản hành lễ một cái, vội vàng đi xuống thành.
Vi Vân Khởi đi dần dần đến đầu thành, nhìn về nơi xa xa dòng sông Tri như một đai ngọc, mặc dù y nói chuyện với Tôn Giản rất bình thản, không nhận ra bất thường nào, nhưng trên thực tế trong lòng y vô cùng lo âu, nếu dựa theo tốc độ kỵ binh, thì nửa đêm hôm qua bọn họ đã đuổi kịp bọn quân phản loạn.
- Nhưng đến bây giờ không có tin tức nào truyến đến, lẽ nào hắn đã phán đoán sai, binh lính báo tin không tiếp ứng được kỵ binh, hay là kỵ binh đã đi đến huyện Ích Đô rồi?
Càng nghĩ càng thấy chắc có lẽ vậy, mặc dù tướng quân đưa chim bồ cầu báo tin nói kỵ binh sắp từ Bình Bắc tiến vào quận Bắc Hải, nhưng mục đích của kỵ binh là truy sát quân phản loạn, hay là sau khi tiến vào quận Bắc Hải, lại chuyển hướng đi Thanh Bắc rồi? Suy cho cùng quân phản loạn vẫn đi đường Thanh Bắc.
Nếu là như thế, tín binh y cử báo tin nhất định là không tiếp ứng được kỵ binh cứu viện.
Vi Vân Khởi hơi thất vọng, bản thân suy nghĩ chu đáo vậy, lại có thể sơ sót một vấn đề mấu chốt như vậy.
***
Vi Vân Khởi thật sự đã bỏ qua khả năng kỵ binh cứu viện có thể đổi hướng, nhưng y cũng không có gây ra sai lầm lớn, hai tên lính trinh sát mà y phái đi đã thay y nghĩ đến sơ hở này rồi, hai người họ chia ra thành hai đường, đi đón đường kỵ binh cứu viện.
Ngay tại trưa hôm qua, kỵ binh đi hướng Thanh Bắc gặp được năm trăm kỵ binhTrần Húc thống lĩnh.
Trần Húc vốn đã suất quân chạy tới huyện Ích Đô, nhưng sau khi nhận được tin quân phản loạn đã chuyển hướng tấn công huyện Lâm Tri, gã cũng thay đổi mục tiêu, hướng quân tới huyện Lâm Tri.
Ban đêm lúc canh ba Trần Húc phát hiện chủ lục quân phản loạn, nhưng gã không vội phát động tấn công, mà đang đợi xuất hiện thời cơ có lợi thế nhất.
Giữa trưa, hơn bốn nghìn quân phản loạn cuối cùng đã tới huyện Lâm Tri, trên tường thành Lâm Tri tạt đầy nước, trong gió rét đã kết thành băng, khiến toàn bộ tường thành trở nên óng ánh trong suốt, dưới ánh sáng bên ngoài chiếu rọi rực rỡ lóa mắt.
Tiếng hô ……..tiếng còi lệnh vang âm ĩ, hơn bốn nghìn quân phản loạn ở dưới thành xếp thành trận hình, trước khi bọn họ tấn công huyện Ích Đô, liền dùng hai mươi mấy cây đại thụ làm sẵn thành mười mấy cái thang để dễ tấn công, toàn bộ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ chủ tướng hạ mệnh lệnh tấn công xuống.
An Thủ Hi lúc này đang hí mắt liếc nhìn, quan sát cẩn thận tòa thành trì trước mắt, tường thành đã bị kết băng mỏng bao trùm, vô cùng trơn trượt, thang tấn công rất khó đứng vững phía trên, còn bảo vệ cả thành hào, kết thành lớp băng dày.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quạn trọng là binh lính trấn thủ thành, chỉ nhìn thấy trên đầu thành binh lính đứng trấn thủ dày đặc, An Thủ Hi đương nhiên biết những người này đều là dân phu chiêu mộ tạm thời, sức chiến đấu vô cùng yếu kém, một trận chiến gã có thể đánh tan, mấu chốt là tường thành, tường thành thật sự quá trơn trượt, thang bắt lên không bám vào thành được, rất khó đứng vững trên tường thành.
An Thủ Hi khẽ thở dài, dùng thang công thành đã không mấy khả quan lắm, nhất định gã phải tìm cách khác.
Lúc này, một gã thuộc cấp thấp giọng nói:
- Sông đào bảo vệ thành đã kết băng, hay là trực tiếp tấn công cửa thành!
An Thủ Hi gật gật đầu, gã cũng nghĩ như vậy, tập trung binh lực tấn công cửa thành.
- Tam quân nghe lệnh!
An Thủ Hi quay đầu hô lớn:
- Tấn công cửa thành, của cải và phụ nữ trong thành, mặc cho các ngươi cướp lấy!
Gã vừa giơ chiến đao lên, bốn nghìn quân phản loạn lập tức vang lên một tiếng hô giết, ham muốn phát tài của bọn chúng bỗng bùng lên, giống như con nước thủy triều trào dâng xông về hướng cửa thành, quân đội Trương Kim Xưng có một quy củ, binh lính nào là người đầu tiên xông lên thành trì trước thì có thể tùy ý chọn lựa Tam gia, của cải Tam gia và phụ nữ đều thuộc về người đó hết, quy củ này đã vô cùng khích lệ ý chí tấn công của thuộc hạ gã, người nào cũng giành lên trước.
Binh lính trên thành bỗng nhiên cũng khẩn trương ra, Đỗ Vân Tư hô lớn nói:
- Cung tiễn chuẩn bị!
Một nghìn binh lính đứng gần ở cửa thành bắc nháo nhào giương cung lên, Vi Vân Khởi cũng ý thức được ý đồ của bọn họ, y cao giọng mệnh lệnh:
- Tiếp viện cửa Bắc Thành!
Lúc này Vi Vân Khởi càng quan tâm kỵ binh quân Tùy đến tiếp viện hơn, y cảm giác kỵ binh đã đến bên ngoài thành, đang đợi thời cơ xuất kích, vậy thì y sẽ tạo ra cơ hội cho các kỵ binh.
Mấy nghìn binh lính từ hai hướng đông tây chạy đến chỗ cửa Bắc Thành, bọn họ ở trên đầu thành xếp thành hàng, cùng nhau giương cung nỏ hướng về giữa không trung.
Chiến đấu kịch liệt sắp diễn ra rồi.