Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 222: Chiến Tranh Không Ngại Dối Lừa

Chương 222: Chiến tranh không ngại dối lừa
Chương 222: Chiến tranh không ngại dối lừa

Ngoài ba mươi dặm, Vi Vân Khởi cũng đã nhận được tin tức quân giặc dừng bước tiến, y vuốt râu âm thầm đắc ý, đây chính là hiệu quả y muốn, chỉ cần tiên phong bị phục kích, chủ lực quân phản loạn ở phía sau tất nhiên sẽ thận trọng hành động, đây là bản tính bình thường của con người.

Mục đích của Vi Vân Khởi chính là cầm chân quân địch, trước khi viện quân đến không cho quân phải loạn phát động công thành chiến. Lúc này y đã nắm được tình hình binh lực của quân phản loạn, hiện tại quân phản loạn chỉ còn lại có bốn ngàn người, sức chiến đấu cũng không cao, nếu như mình có thể nghĩ cách làm suy yếu một ngàn quân phản loạn này, vậy cho dù bọn chúng công thành cũng không cần e sợ.

Lúc này, một tên thám báo chạy vội trở về bẩm báo:

- Khởi bẩm Trưởng sử, chúng tôi phát hiện một đội thám tử của quân phản loạn, chỉ có hơn mười người, ở ngoài mười dặm, có cần tiêu diệt bọn chúng không?

Vi Vân Khởi khẽ mỉm cười:

- Không cần tiêu diệt bọn chúng, dẫn Dương Tam Phẩm tới cho ta.

Một lát, binh lính dẫn cha con tù binh lên, Vi Vân Khởi cười nói với gã:

- Thời điểm lập công của ngươi tới rồi, làm tốt chuyện này, chẳng những ta sẽ thưởng cho ngươi tiền tài, còn có thể thả cha con các ngươi về nhà, nếu ngươi dám cả gan bán đứng ta, ta sẽ chém đứt đầu con ngươi, hiểu chưa?

- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân tuyệt không dám bán đứng quan binh.

Vi Vân Khởi thấp giọng dặn gã vài câu, Dương Tam Phẩm liên tục gật đầu:

- Tiểu nhân hiểu rồi.

- Đợi lát nữa sẽ thả ngươi đi!

Một tên binh lính tiến lên đâm một đao vào đùi gã rồi lập tức thả gã ra, Dương Tam Phẩm xé vải bố băng kín miệng vết thương, gã nhịn đau, quay đầu lại nhìn con mình rồi phất tay, khập khiễng rời khỏi quân Tùy.

Vi Vân Khởi thấy gã dần đi xa, lập tức đứng lên lớn tiếng quát:

- Hết giờ nghỉ, trở về mô đất trú binh!

Đám binh sĩ đang nghỉ ngơi đều đứng dậy, Vi Vân Khởi suất lĩnh năm trăm binh lính chạy về một mô đất ngoài hai dặm về phía nam.

***

Một đội ước chừng mười người tạo thành một trạm canh gác trong rừng cây đang cẩn thận chạy về phía trước, đội trưởng dẫn đầu vô cùng cẩn trọng, gã vừa nhìn ngó trái phải xung quanh, vừa chỉ huy binh lính chạy về hướng nam, gã biết một khi bị quân Tùy bao vây, bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Nhưng may mắn là bọn chúng đã chạy về phía nam hơn hai mươi dặm mà vẫn không bị quân Tùy phát hiện. Đúng lúc này, phía đông nam mơ hồ truyền đến tiếng la:

- Cứu mạng!

Tất cả binh lính đều sợ hãi, ghé vào bụi cỏ không dám có một cử động nhỏ nào. Lại có tiếng hét to truyền tới:

- Cứu… cứu tôi!

Thám tử của quân giặc cảm thấy vấn đề không lớn lắm, lúc này mới bò dậy, chạy về hướng có tiếng hét, chỉ thấy một gã binh lính của bọn họ ngồi dưới tàng cây, trên đùi tất cả đều là máu tươi. Đội trưởng cầm đầu dùng trường mâu chỉ vào y hỏi:

- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?

Binh lính giơ tay nói:

- Tiểu nhân là binh lính Ngũ doanh, tên là Dương Tam Phẩm, đi theo tướng quân Quách Tung. Tiểu nhân bị quân Tùy bắt được, thừa dịp bọn họ không đề phòng mới trốn ra được.

- Quân Tùy ở đâu?

Đội trưởng dẫn đầu vội hỏi.

- Đang ở trên mô đất phía trước, nhiều nhất là năm dặm!

Dương Tam Phẩm chỉ về phía nam nói.

- Có bao nhiêu quân?

Dương Tam Phẩm ngẫm nghĩ một chút:

- Ước chừng hai nghìn, ba nghìn người! Cụ thể bao nhiêu tôi cũng không rõ.

Đội trưởng cầm đầu sai vài tên thủ hạ:

- Các ngươi đưa gã về trước, huynh đệ còn lại theo ta.

Lính gác của quân giặc chia làm hai đường. Một đường giúp đỡ đưa quân phản loạn bị thương trở về, đường còn lại tiếp tục xuôi nam đi tra xét tung tích của quân Tùy.

Mấy ngàn quân giặc đang nghỉ ngơi trong một rừng cây ở phía bờ tây sông Cự Dương, chủ tướng An Thủ Hi khoanh tay bất an đi qua đi lại, lòng gã vô cùng phiền muộn. Không ngờ Đại vương bảo gã quận Bắc Hải không có quân trú đóng, nếu vậy thì quân Tùy trú đóng phục kích bọn họ là từ đâu đến?

Phán đoán của Trương Kim Xưng sai lầm khiến trong lòng gã vô cùng mê man, có nên đi tấn công huyện Ích Đô hay không, hiện tại chỉ có thể đợi nhóm thám tử về rồi nói sau.

Lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:

- Tướng quân, trạm canh gác tìm được một huynh đệ trốn được từ trong quân Tùy.

Tinh thần An Thủ Hi chấn động, giống hệt như trong bóng đêm nhìn thấy một tia sáng, vội vàng nói:

- Mau dẫn y tới đây!

Một lát, mấy tên lính dẫn Dương Tam Phẩm lên, trên đùi gã có vết đao đã được bôi thuốc và băng bó lại, đi đứng khập khà khập khiễng, nhưng thương thế đã không còn nghiêm trọng nữa rồi.

Gã tiến lên quỳ xuống thi lễ:

- Tiểu nhân tham kiến tướng quân!

An Thủ Hi nhìn gã một cái hỏi:

- Ngươi tên là gì, sao có thể chạy thoát được?

Dương Tam Phẩm khóc không ra tiếng:

- Tiểu nhân Dương Tam Phẩm, là bộ hạ của Quách tướng quân, tiểu nhân bị bắt, bởi vì trên đùi bị thương nên không chạy được nhanh, quân Tùy định xử tử tiểu nhân, may mắn có đồng hương âm thầm thả ta đi, cho nên mới thoát được một mạng.

An Thủ Hi khẽ gật đầu hỏi tiếp:

- Quân Tùy phục kích Quách tướng quân có bao nhiêu người?

- Tiểu nhân cũng không rõ số lượng cụ thể, khoảng chừng trên dưới hai ngàn người ạ!

- Hai ngàn người!

Trong lòng An Thủ Hi lập tức trở nên nặng nề, quân Tùy có những hai ngàn người. Gã ngây người mất một lúc, lại truy hỏi:

- Chủ tướng quân Tùy tên là gì?

- Ty chức không rõ lắm, hình như là một quan văn, bọn họ gọi là Vi trưởng sử, người nữa còn rất trẻ, dùng hai thanh đại chùy, bọn lính gọi y là Bùi tướng quân.

- Bùi Hành Nghiễm!

An Thủ Hi sợ hãi, thì ra Bùi Hành Nghiễm vẫn còn ở quận Bắc Hải.

Bùi Hành Nghiễm được vinh danh là mãnh tướng Phi Ưng quân, chùy chấn Sơn Đông, quân phản loạn đều nghe tiếng mà sợ mất mật, không ai dám đánh với y. Lúc này An Thủ Hi nghe nói Bùi Hành Nghiễm đóng giữ quận Bắc Hải, trong lòng gã bắt đầu âm thầm hối hận, sớm biết mình không nên tiếp nhận nhiệm vụ này.

Sau một lúc lâu, gã lại hỏi:

- Trong thành có bao nhiêu quân coi giữ, bọn họ có tiết lộ không?

Dương Tam Phẩm lắc đầu:

- Tiểu nhân không biết!

Đây là chỗ thông minh của Vi Vân Khởi, chỉ bảo Dương Tam Phẩm nói một hai tin tức quan trọng, nếu y biết quá nhiều, tướng địch nhất định sẽ sinh lòng hoài nghi, trái lại lợn lành chữa thành lợn què rồi.

An Thủ Hi lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, Dương Tam Phẩm đều trả lời qua loa, An Thủ Hi cũng biết gã không thể biết nhiều được, liền khẽ gật đầu:

- Ngươi đi xuống dưỡng thương, muốn hỏi gì sẽ gọi ngươi đến.

Trong lòng Dương Tam Phẩm lại nghĩ làm thế nào để trốn khỏi quân phản loạn đi đón con trai mình, gã thi lễ rồi lui xuống.

Không bao lâu, đội trưởng trạm canh gác cũng trở lại, gã cũng phát hiện quân Tùy trên mô đất theo lời Dương Tam Phẩm, gã bẩm báo với An Thủ Hi:

- Tướng quân, tuy rằng ty chức không thể đi lên gò đất, nhưng từ số lưọng chiến kỳ và trường mâu của quân Tùy ty chức có thể suy đoán, binh lực của quân Tùy từ hai nghìn người đến ba nghìn người, dường như bọn chúng đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn, rất có thể sẽ phục kích chúng ta lần nữa.

Tin tức của đội trưởng xác thực tin tình báo của Dương Tam Phẩm, An Thủ Hi thở thật dài một hơi:

- Xem ra chúng ta tới quận Bắc Hải là một quyết định sai lầm.

Đám thuộc cấp đều hỏi:

- Giờ chúng ta nên làm thế nào đây?

Lúc này, niềm tin của An Thủ Hi đã dần dần mất đi, gã đã muốn thu binh về quận Thanh Hà rồi, nhưng cứ thế trở về, lại không có cách nào báo cáo với Trương Kim Xưng, gã cũng hết đường xoay xở.

Lúc này, một thuộc cấp đề nghị:

- Hay là chúng ta đi vòng qua huyện Lâm Tri, mò chút tiền và lương thực rồi đi, tướng quân thấy thế nào?

An Thủ Hi trầm tư một lúc lâu, huyện Lâm Tri cách nơi này rất xa, ít nhất một trăm năm mươi dặm, nhưng gã cũng biết, nếu không đoạt được chút tiền và lương thực nào, chỉ sợ bọn lính cũng không được trấn an, gã liền khẽ gật đầu nói với các tướng:

- Được rồi! Chúng ta lập tức quay lại, tới huyện Lâm Tri!

Bốn ngàn quân giặc không đi về huyện Ích Đô nữa mà quay đầu trùng trùng điệp điệp đánh tới huyện Lâm Tri.

***

Vi Vân Khởi rất nhanh đã có được tin tức quân phản loạn thay đổi tuyến đường đi huyện Lâm Tri, điều này khiến y vừa vui vừa lo, vui mừng vì mưu kế của y đã thành công, lừa gạt được chủ tướng quân địch, khiến cho bọn chúng từ bỏ việc tấn công huyện Ích Đô, nhưng lo là quân phản loạn không cam lòng rút lui, lại đi vòng thẳng về huyện Lâm Tri, bên huyện Lâm Tri ấy lại ngay cả một binh sĩ cũng không có.

Giáo úy Đỗ Vân Tư hiểu được lo lắng của Trưởng sử, cười nói:

- Quân phản loạn cách Lâm Tri ít nhất một trăm năm mươi dặm, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới đến nơi, ta nghĩ viện quân cũng có thể đuổi tới quận Bắc Hải rồi, có thể cùng quân đội của chúng ta đánh một trận với quân phản loạn.

Trải qua một trận phục kích, Đỗ Vân Tư phát hiện sức chiến đấu của binh lính tặc binh cực yếu, vốn không chịu nổi một kích, thậm chí y cảm thấy năm trăm binh lính của mình đã có thể quyết một trận tử chiến với quân giặc rồi, không cần đến viện quân, nhưng trước mặt Trưởng sử y vẫn không dám nói ra lời nói ngông cuồng như thế.

- Ty chức biết một đường nhỏ, ít nhất so với lối của quân phản loạn gần hơn năm mươi dặm, nếu tăng tốc, có thể đến huyện Lâm Tri trước một bước.

Vi Vân Khởi trầm tư một lát, nói với hai tên thám báo:

- Hai người các ngươi lập tức bắc thượng đi quan đạo Bình Bắc, đón đầu viện quân của chúng ta, bảo bọn họ đi vòng tới huyện Lâm Tri!

Hai tên thám báo thi lễ rồi vội vàng đi.

Vi Vân Khởi lại viết một tờ giấy, giao cho một tên binh lính khác nói:

- Lập tức trở về huyện Ích Đô, giao tờ giấy này cho Lưu tư mã, mau lên!

Giữa huyện Ích Đô và huyện Lâm Tri có chim bồ câu đưa thư qua lại, Vi Vân Khởi muốn dùng chim bồ câu báo tin cho huyện lệnh Lâm Tri biết để di dời dân chúng ngoài thành vào trong thành và đóng cửa thành lại, tốt nhất là chiêu mộ thêm một số tráng đinh.

Cuối cùng Vi Vân Khởi sắp xếp hơn mười binh lính áp giải tù binh về huyện Ích Đô, lúc này y mới cùng Đỗ Vân Tư suất lĩnh mấy trăm người đi theo đường nhỏ hăng hái hành quân về huyện Lâm Tri, bọn họ nhất định phải tới huyện Lâm Tri trước quân phản loạn.

Thời gian trôi qua từng chút một, tất cả mọi người đang cùng chạy đua về thời gian, xem ai có thể tới trước một bước, chiếm lấy tiên cơ.

Bình Luận (0)
Comment