Vi Vân Khởi phán đoán không nhầm, bọn quân phản loạn do liên tục hành quân hơn hai trăm dặm, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, quan trọng hơn nữa lần này tấn công Bắc Hải quận là quyết định tạm thời của Trương Kim Xưng, trước đó không làm tốt tình báo điều tra.
An Thủ Hi cũng không biết huyện Ích Đô có bao nhiêu quân coi giữ, khiến cho gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên gã không hành quân trong đêm, mà ra lệnh cho binh lính nghỉ ngơi một đêm lại thôn, trời hừng sáng rồi tiếp tục hành quân.
Trời vừa sáng, An Thủ Hi thống lĩnh năm nghìn binh lính rời khỏi thôn trang nhỏ, tiếp tục xuất phát về hướng huyện Ích Đô, trong lòng An Thủ Hi vẫn có chút lo lắng, lại phái thuộc cấp Quách Tung thống lĩnh một nghìn quân đi trước mở đường, gã dẫn đại quân đi chậm chậm ở phía sau.
Quách Tung khoảng ba mươi tuổi, vốn là tên lưu manh ở huyện Thanh Hà, tướng mạo vừa đen lại vừa cường tráng, mặt mày hung tợn, đôi mắt lạnh như mắt cá chết, gã là người vô cùng tàn bạo, đêm qua chính gã dẫn quân tàn sát người trong thôn trang nhỏ, còn làm nhục hai phụ nữ trẻ đã có chồng cho đến chết.
Quách Tung xung phong đảm nhiệm làm người dẫn đầu, tối qua tiểu thôn trang đó khiến gã rất không hài lòng, nhân khẩu ít, tiền bạc cũng ít, lương thực không đủ để nhét kẽ răng, cũng may có được mấy cô gái trẻ, để bọn chúng sảng khoái trút hết một trận.
Gã hy vọng có thể gặp được mấy thôn trang lớn hoặc thị trấn, trên thực tế, gã rất muốn đi đánh huyện Lâm Tri, nhưng Đại Vương đã hạ lệnh, lệnh cho bọn họ nhất định phải đánh hạ huyện Ích Đô, nên gã không làm khác được.
- Tăng thêm tốc độ!
Quách Tung giơ búa hét lớn:
- Nếu gặp được thôn trấn, cho mọi người sảng khoái cướp một chuyến.
Cho nên bọn quân phản loạn liền phấn chấn lên, tăng tốc độ hành quân, nhưng cuối cùng bọn chúng đã thất vọng, dọc đường nhìn thấy thôn trang đều là tàn vách đứt đoạn, không có bóng người, đừng nói người, kể cả con chó cũng không có, đất vườn hoang vu, thậm chí hoa màu cũng không có.
Dọc đường Quách Trung chửi rủa, đi khoảng hơn sáu mươi dặm, gần tới giữa trưa, bọn chúng vào tới bên ngoài quan đạo huyện Ích Đô, ở đây chỉ có một quan đạo thông thẳng tới huyện Ích Đô. Hai bên đều là rừng cây rậm rạp.
Lúc này, chợt có một binh lính lớn tiếng chỉ tay xuống mặt đất nói:
- Trên mặt đất có tiền!
- Bên này cũng có!
Bất ngờ phát hiện khiến bọn binh lính vô cùng vui mừng, bọn chúng nháo nhào kêu lên, trên quan đạo có tiền, không phải tiền nát vụn bây giờ, mà là đồng tiền nguyên chất thời Khai Hoàng đúc ra, đều là đồng tiền vàng thượng hạng óng ánh. Tiếng binh lính nối tiếp nhau hô lên, đội ngũ bắt đầu tản ra, binh lính tìm kiếm đồng tiền chung quanh.
Đồng tiền càng tìm càng nhiều, có người còn nhặt được châu báu đồ trang sức, có thêm mấy tên binh lính còn nhặt được một thỏi vàng nặng năm sáu lượng. Sự kích thích của thỏi vàng khiến bọn binh lính càng trở nên điên cuồng, chen lấn nhau chạy lên phía trước, đều muốn giành nhặt được vàng thỏi trước.
Một tên binh lính chỉ tay về phía trước mặt hô to:
- Tướng quân, phía trước có mấy thùng, phía trên hình như có chứa châu báo!
Bản thân Quách Tung vốn là một tên đầu sỏ vô lại. Dựa vào sự tàn nhẫn mới được thăng quan, gã làm sao biết cái gì là hành quân đánh giặc, trong mắt gã chỉ có mỹ nữ và của cải.
Quách Tung thúc mã xông lên phía trước. Gã không còn kìm được nữa, cũng gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt vàng thỏi.
- Con mẹ nó, thùng bảo vật là của lão tử, ai dám giành với ta!
Trên quan đạo thành một đội hỗn loạn, mấy trăm người giành giật vây quanh mấy cái hòm châu báu, hòm chứa đầy châu báu đồ trang sức khiến tất cả binh lính đều trố mắt, lúc này không ai suy nghĩ tại sao trên quan đạo lại xuất hiện nhiều hòm châu báu như vậy.
Đúng lúc này, rừng cây bên cạnh phát ra một tiếng gõ, năm trăm quân Tùy mai phục ở trong rừng cây phát ra loạn tiễn, tên tiễn dày đặc bắn về bọn quân phản loạn đang cướp đoạt châu báu, tên bay như châu chấu, trên quan đạo tiếng kêu thảm thiết, vô số quân phản loạn ngã xuống đất.
Cung tên lượt thứ hai lại bắn tới, rất nhiều binh lính chạy trốn cũng nhốn nháo trúng tên, kể cả tặc tướng Quách Tung cũng trúng mười mấy xạ tiễn, rơi xuống chết thảm, hơn một trăm món châu báo trang sức gã cướp được cũng rơi đầy xuống đất.
Những đồng tiền này, vàng thỏi và châu báu trang sức của cải đều là Vi Vân Khởi mượn của Đằng Huyền, Đằng Huyền cũng biết một khi phá đổ thành, những thứ của cải này cũng không giữ được, mặc dù trong lòng y không bằng lòng lắm, nhưng cuối cùng vẫn phải đem của cải giấu ở trong hầm ra giao cho Vi Vân Khởi.
Đúng là những số tiền của này làm rối loạn tâm trí quân phản loạn, bị quân Tùy phục kích thành công.
Vi Vân Khởi hô to nói:
- Tiến ra giết!
Năm trăm quân Tùy ở trong rừng cây xông ra giết, giống như một luồng thép nóng chảy ra xung phong tiến ra giết bọn quân phản loạn, hai lượt xạ tiễn đã bắn chết hơn ba trăm tên quân phản loạn, đám quân phản loạn còn lại liều mạng chạy trốn, bị đánh tơi bời, kể cả đồng tiền vàng vừa nhặt được lúc nãy cũng ném xuống, chắc hận không thể mọc ra thêm hai cái chân.
Dưới sự đuổi giết của quân Tùy bọn quân phản loạn bỏ chạy bị chặt đứt ngang, chiến đao và trường mâu không chút lưu tình hướng quân địch giết tới, giết tới quân phản loạn gào khóc mấy ngày liền, xác nằm khắp nơi, binh lính quân phản loạn nháo nhào quỳ xuống đầu hàng cầu xin tha mạng.
Không tới một khắc, hơn hai trăm tên phản loạn may mắn chạy thoát sớm đã chạy không còn thấy bóng dáng, Vi Vân Khởi nhìn nhìn phương bắc, lực lượng chính đám quân phản loạn hẳn vẫn còn ở ngoài cách đây mấy chục dặm.
Vi Vân Khởi lập tức mệnh lệnh cho binh lính dọn dẹp chiến trường, lại phái người tìm kiếm huynh đệ tù binh hoặc phụ tử binh, rất nhanh, mấy tên quân Tùy mang đến hai tên quân phản loạn tù binh.
- Trưởng sử, đây là hai phụ tử!
Hai tên tù binh một người gần bốn mươi tuổi, một người chỉ mười sáu mười bảy tuổi, tù binh lớn tuổi quỳ xuống dập đầu khóc nói:
- Chúng tôi đều là người bị bắt ép làm phỉ tặc, khẩn cầu đại nhân tha cho tính mạng con trai tôi.
Binh phỉ trẻ tuổi vô cùng sợ hãi, cũng ở kế bên dập đầu xin tha mạng.
Vi Vân Khởi quan sát bọn họ một lúc, hỏi:
- Các ngươi là người ở nơi nào? Tên là gì?
- Chúng tôi là người huyện Táo Cường Tín Đô quận, mấy đời hành nghề nông, tiểu nhân tên Dương Tam Phẩm, con trai tôi tên Dương Thuận, nhũ danh Cẩu nhi, chúng tôi chưa từng giết người bao giờ.
Vi Vân Khởi thản nhiên cười nói:
- Ta có thê tha cho các ngươi về nhà, nhưng ta có một điều kiện, con trai người phải ở lại đây, ngươi đi làm cho ta một chuyện, làm xong, ta sẽ tha cho cha con ngươi về nhà.
- Tiểu nhân nguyện cống hiến vì đại nhân!
***
Chủ lực quân phản loạn và quân tiên phong cách nhau khoảng ba mươi dặm, quân tiên phong đi trước mở đường, chủ lực quân phản loạn hành quân rất thuận lợi, dọc đường trùng trùng điệp điệp đi về phía nam, dựa theo tốc độ này, nội trong chiều nay họ có thể giết đến huyện Ích Đô.
An Thủ Hi không ngừng cổ động bọn binh lính:
- Giết tới huyện Ích Đô xong cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày, của cải và nữ nhân chiếm được đều thuộc về mỗi người.
Đây là cách phổ biến nhất của bọn quân phản loạn dùng để khích lệ binh sĩ, dùng nữ nhân và của cải đánh cướp được để khích lệ ý chí chiến đấu của binh lính, cho nên quân phản loạn mới liều mạng tấn công thành trì, hầu như các loạn phỉ ở các huyện Thanh Châu ít hay nhiều binh lính đều thỏa sức cướp bóc thành trì, chỉ là mức độ không giống nhau, nhưng Trương Kim Xưng lại là một chi Binh Phỉ vô cùng sáng suốt, cũng tàn bạo nhất.
Lời hứa của An Thủ Hi kích thích tinh thần tác chiến của bọn binh lính, nhiều binh lính mệt mỏi cũng phấn chấn lên, tăng tốc bước hành quân.
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiền phương truyền đến một tin rắc rối, đội ngũ đang đi nhanh lập tức dừng lại, An Thủ Hi lập tức tiến lên trước quát to:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tướng quân, hình như quân tiên phong đã xảy ra chuyện.
An Thủ Hi giật mình, thúc ngựa xông lên trước, chỉ thấy mười mấy tân binh gân cốt rã rời chạy thoát trở về, đã vứt hết binh khí, áo giáp cũng không có, gã lập tức giận dữ hét lên nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Quách Tung đâu, gã ở đâu?
- Tướng quân, chúng tôi bị quân Tùy phục kích, Quách tướng quân cũng tử trận rồi, các huynh đệ chết bị thương hơn một nửa.
Những lời này khiến sắc mặt An Thủ Hi càng thêm u ám, không ngờ lại bị quân Tùy phục kích, Đại Vương quả nhiên đã gạt gã, y nói quận Bắc Hải không có quân Tùy đóng giữ, may mà gã không tin, trong lòng gã chửi thầm Trương Kim Xưng hai tiếng, lại hỏi:
- Có bao nhiêu quân Tùy?
Tên đội trưởng cầm đầu vội lắc đầu:
- Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, nếu chúng tôi biết được có bao nhiêu quân Tùy, e rằng đã chạy không thoát, các huynh đệ chạy thoát khỏi chiến trường lúc quân Tùy chưa kịp đánh giết tới.
An Thủ Hi liền tức giận, gã giơ đao lên, một đạo giết chết tên Giáo Úy này, hung ác nói:
- Những tên lâm trận bỏ trốn, chém!
Binh lính còn lại sợ đến mức nháo nhào quỳ xuống, đau khổ cầu xin tha mạng, An Thủ Hi còn chưa nguôi cơn giận, hung hăng quất mấy tên binh lính này mấy roi, ra lệnh:
- Giải bọn chúng xuống dưới, về nghiêm trị sau!
Lúc này, vài tên thuộc cấp nháo nhào tiến lên thấp giọng nói:
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Lòng An Thủ Hi vô cùng khó xử, gã cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, chính là vì gã không biết rõ địch, mới phái ra một nghìn binh lính tiên phong mở đường, không ngờ bây giờ một nghìn binh lính này lại bị phục kích, gã nghĩ cũng là may mắn lắm rồi.
Nhưng có nằm mơ An Thủ Hi cũng không ngờ rằng, đối phương cũng chỉ có năm trăm người, nếu đội quân năm nghìn binh lính cùng hành quân, quân Tùy tuyệt đối không dám phục kích.
An Thủ Hi đang lúc khó xử, một gã thuộc cấp đề nghị:
- Tướng quân, bây giờ địch tối ta sáng, đối với chúng ta vô cùng bất lợi, không bằng thăm dò kỹ gốc của quân địch trước rồi hãy đi tiếp, nếu không chúng ta lại bị thiệt hại lớn.
Đề nghị của thuộc cấp nói trúng tim đen của An Thủ Hi, gã gật gật đầu, lập tức ra lệnh:
- Phái mười chi thám tử đi trước điều tra tình hình của địch, tất cả binh lính còn lại nghỉ ngơi tại chỗ!
Tất cả bọn quân phản loạn nháo nhào ngồi xuống, tụm ba tụm năm thấp giọng bàn tán, quân tiên phong bị phục kích khiến cho nhiều người giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, dục vọng cướp bóc thành trì lập tức tan biến hết, bọn họ bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tự vệ.