Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 261 - Chương 220: Kế Nghi Binh

Chương 220: Kế nghi binh
Chương 220: Kế nghi binh

Bên sông Cự Dương là thôn nhỏ do một gia tộc di dời từ huyện Lâm Truy ra không lâu trước, do hơn mười gia đình tạo thành, bọn họ vì muốn có nhiều đất đai hơn mới đi trước một bước thành lập điểm định cư bên cạnh mảnh đất phì nhiêu nhất tại bên sông Cự Dương, nhưng bọn họ chẳng thể nào nghĩ ra, chính cái suy nghĩ tham lam đó đã mang đến tai họa ngập đầu cho gia tộc họ.

Phòng ốc bị thiêu hủy, chút ít của cải bị cướp sạch chẳng còn gì, đàn ông thì bị giết, đàn bà thì bị lăng nhục, mặc cho bọn họ cầu xin tha mạng, nhưng vẫn không thoát khỏi lòng dạ độc ác của bọn loạn phỉ.

Ngay lúc bọn loạn phỉ tàn sát đẫm máu thôn nhỏ, tại một mảnh đất ruộng cách đó không xa, một ông già và một thiếu niên đang núp ở trong bụi cỏ, họ căm uất vạn phần khi nhìn người thân bị giết, nhà cửa bị hủy, ánh mắt của người thiếu niên như chảy ra máu, vài lần muốn xông ra liều mạng, bị ông già giữ chặt lại.

Hai ông cháu này cũng là người trong thôn, họ thừa dịp lúc ban đêm đi ra đồng bắt thỏ, may mắn tránh được kiếp nạn.

Ông già nói khẽ với thiếu niên:

- Sợ rằng đội loạn phỉ này đi đánh lén huyện Ích Đô, cháu mau đi huyện Ích Đô báo cáo, nhanh!

Đúng lúc này, vài tên giặc chợt phát hiện bọn họ, quát to lên:

- Bên kia có người!

Ông già khẩn trương, đẩy gã thiếu niên thật mạnh:

- Chạy mau!

- Ông nội, vậy còn ông?

- Đừng lo cho ta, chạy mau.

Ông già gấp gáp quát to lên, gã thiếu niên ứa nước mắt, xoay người chạy vội về phía rừng cách đó không xa, khi gã vừa vào trong rừng cây thì thoáng nghe tiếng kêu thảm thiết của ông nội.

Thiếu niên không kìm được bật khóc, vừa khóc vừa chạy, gã chạy dọc theo phía nam sông Cự Dương đến huyện Ích Đô.

Lúc trời sắp sáng, cửa thành huyện Ích Đô chậm rãi mở ra, một đội thương nhân mất hết kiên nhẫn chờ ở ngoài thành muốn vào thành, lại bị vài tên lính thủ thành ngăn lại, kiểm tra hàng hóa, e sợ có gian tế trà trộn vào trong thành.

Đúng lúc này, từ xa gã thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, gã đã chạy hơn một trăm dặm, lòng bàn chân bị cọ xát máu chảy đầm đìa, dựa vào lòng báo thù gắng sức chạy tới huyện Ích Đô.

Gã rốt cuộc hết sức lực, quỳ tại ngoài cửa thành, tiếng hét khàn khàn:

- Loạn phỉ sắp đến rồi!

Hai tên lính kinh hãi, vội vàng hỏi:

- Loạn phỉ từ nơi nào đến?

- Ta không biết!

Gã thiếu niên gào lên khóc:

- Bọn chúng đã giết cha mẹ và ông nội ta rồi!

Hai tên lính ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù có chút lạ thường, nhưng máu ở lòng bàn chân của thiếu niên và tiếng khóc thống khổ lại không giống như màn kịch, hai tên lính không dám trễ nải, nâng thiếu niên chạy vào trong thành, cửa thành vừa mới mở lại lần nữa đóng lại.

Trước mắt quân sự và chính trị ở quận Bắc Hải tạm thời do Vi Vân Khởi nắm giữ, nhưng quân đội quận Bắc Hải không nhiều, chỉ có 500 người, chỉ có một chút uy hiếp tượng trưng.

Dù sao lúc Trương Huyễn ra quyết sách, hắn chẳng qua chỉ là một nha tướng hiệp trợ tấn công quận Thanh Hà, cho dù Trương Kim Xưng có tấn công phía nam, cũng sẽ tấn công quận Tề giàu có hơn, chứ không phải là quận Bắc Hải.

Chỉ là có việc thay đổi không theo ý người, lúc quân Ngõa Cương tấn công quận Tế Bắc, Trương Tu Đà bị buộc rút lui vè phía nam, mà Trương Huyễn cũng từ nha tướng hiệp công biến thành chủ tướng tại chiến trường quận Thanh Hà, tầm quan trọng của quận Bắc Hải đột nhiên nổi bật.

Lúc này Vi Vân Khởi vừa mới nhận được tin Trương Tu Đà rút quân phía nam, trước mắt là Trương Huyễn lưu chiến quận Thanh Hà, trong lòng gã gợi lên chút lo lắng, quận Bắc Hải phòng ngự yếu, liệu có trở thành mục tiêu tấn công của Trương Kim Xưng không?

Trời vừa sáng, Vi Vân Khởi đã dậy rất sớm, đang ngồi tại thư phòng viết thư cho Trương Huyễn, hy vọng hắn có thể phái một đội viện quân đến quận Bắc Hải.

Đúng lúc này, ngoài cửa có lão già giọng khẩn cấp báo cáo:

- Lão gia, Đỗ Giáo Úy ở bên ngoài phủ có việc gấp cầu kiến!

Vi Vân Khởi thầm giật mình kinh hãi, đặt bút xuống đi ra ngoài, Giáo Úy đóng giữ quận Bắc Hải là Đỗ Vân Tư, người quận Trác, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, thân hình cao lớn, khôi ngô, lưng hùm vai gấu, dùng một cây nhạn linh đại đao nặng năm mươi cân, chiến đấu dũng mãnh, cũng là người Trương Huyễn tin cậy, cho nên mới giữ gã lại chỉ huy 500 quân đóng tại huyện Ích Đô.

Lúc này Đỗ Vân Tư đang lo lắng, đi qua đi lại trong đại sảnh, có tiếng bước chân phía sau, chỉ nghe Vi Vân Khởi hỏi:

- Đỗ giáo úy tới sớm như vậy, có chuyện gì sao?

Đỗ Vân Tư vội tiến lên thi lễ:

- Khởi bẩm trưởng sử, ty chức có được tin tình báo khẩn cấp, một đội quân phản loạn đã đến quận Bắc Hải.

Vi Vân Khởi nhướn mày:

- Đỗ giáo úy lấy được tin tình báo từ đâu?

- Là một gã thiếu niên tới bẩm báo, thôn của bọn họ tối qua bị quân phản loạn giết hại, chỉ một mình y trốn thoát, ty chức cảm thấy y không nói dối, cho nên đến báo trưởng sử.

Vi Vân Khởi trầm ngâm một chút hỏi:

- Gã thiếu niên này hiện tại ở đâu?

- Ngay bên ngoài phủ, ty chức đưa gã tới cùng.

- Gọi gã vào đây, ta có chuyện hỏi gã.

Không bao lâu, hai tên lính đưa gã thiếu niên tới trước mặt Vi Vân Khởi, thiếu niên quỳ xuống dập đầu, Vi Vân Khởi nhẹ nhàng hỏi:

- Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?

- Tiểu nhân tên là Triệu Phong, năm nay mười bốn tuổi.

Vi Vân Khởi lại hỏi:

- Thôn của các ngươi ở nơi nào?

- Ở chỗ giao của Bắc Khê và sông Cự Dương.

Vi Vân Khởi lập tức đi đến tới trước bản đồ trên tường, chăm chú nhìn vào địa đồ quận Bắc Hải, y rất nhanh đã tìm được chỗ giao nhau giữa Bắc Khê và sông Cự Dương, cách thành Ích Đô khoảng hơn một trăm dặm.

Trong lòng y kinh hãi, lại vội hỏi:

- Quân phản loạn tàn sát thôn của ngươi vào lúc nào tối qua?

- Có lẽ lúc trời tối không bao lâu.

- Biết có bao nhiêu quân phản loạn không?

Vi Vân Khởi lại tiếp tục truy vấn.

Thiếu niên cúi đầu nghĩ chốc lát, ấp a ấp úng nói:

- Ta cũng không rõ lắm, có rất nhiều người, ước chừng có mấy nghìn người.

Đõ Vân Tư lo lắng hỏi:

- Trưởng Sử, làm sao bây giờ?

Vi Vân Khởi không lộ cảm xúc nói với hai tên lính:

- Đưa người này xuống nghỉ ngơi, bố trí cho y thật tốt.

Hai tên lính đưa thiếu niên đi xuống, Vi Vân Khởi mới nói với Đỗ Vân Tư:

- Nếu quân phản loạn chỉ hành quân gấp, giờ này có lẽ đã đến huyện Ích Đô rồi, bọn chúng không thể đến muộn hơn so với gã thiếu niên kia, nếu bọn chúng chưa đến, chỉ có một cách giải thích, bọn chúng trú doanh nửa đường.

- Trưởng Sử nói đúng, từ quận Thanh Hà tới đây cũng hơn ba trăm dặm, bọn chúng chắc hẳn cũng vô cùng mệt mỏi, khả năng trú doanh rất lớn.

Tuy là nói như vậy, Vi Vân Khởi vẫn vô cùng lo lắng, bọn họ chỉ có năm trăm quân, căn bản không thể thủ được thành trì, cho dù lúc đó chiêu mộ dân phu cũng vô dụng, quân phản loạn sắp đánh tới nơi, ta phải ứng phó thế nào đây?

Vi Vân Khởi là một nhân vật rất lợi hại, từng đơn thương độc mã đi Đột Quyết mượn binh, thiếu chút nữa diệt toàn bộ Khiết Đan, mưu trí hết sức lợi hại, chỉ có điều không có điều kiện, gã hiện tại mượn quân quận Tề cũng không kịp nữa rồi.

Ngay lúc Vi Vân Khởi đang khó xử, một tên lính chạy vội tới, khom người nói:

- Khởi bẩm Trưởng Sử, tướng quân có ưng thư đến!

Vi Vân Khởi mừng rỡ:

- Mau đưa thư cho ta!

Binh lính đem ưng thư trình lên cho Vi Vân Khởi, Vi Vân Khởi nhanh chóng mở ra xem một lượt, vỗ nhè nhẹ lên trán:

- Trời không quên ta!

- Trưởng sử, tướng quân nói gì?

Đỗ Vân Tư bên cạnh lo lắng hỏi.

- Tướng quân đã phái kỵ binh tới, quận Tề bên kia khả năng cũng sẽ có viện quân lại đây, nhưng chúng ta phải giữ vững một ngày.

Đỗ Vân Tư cười khổ một tiếng, đừng nói giữ một ngày, mà giữ một canh giờ còn không nổi, thành trì lớn như vậy, chỉ có năm trăm quân coi giữ, quân phản loạn một hơi là có thể phá thành.

- Trưởng sử, binh lực của chúng ta vẫn quá ít.

Vi Vân Khởi đã có ý tưởng, năm trăm binh lính không thể thủ thành, nhất định phải kéo ra bên ngoài đánh, tận lực ngăn chặn quân phản loạn, gã nói với Đỗ Vân Tư:

- Ngươi nhanh đi mời Đằng gia chủ tới quận nha, ta cần thương lượng với y một chút.

Nói xong, Vi Vân Khởi thu dọn một chút, vội vàng chạy tới quận nha.

***

Trên đại sảnh quận nha, Vi Vân Khởi mời tới Thái Thủ Vương Vận Khiêm, Huyện Lệnh Triệu Thục, Tư Mã Lưu Lăng cùng với Đằng Huyền gia chủ Đằng thị , nói với bọn họ tình hình nguy cấp trước mắt, lập tức đám đông sợ tới mức trợn mắt há mồm.

- Trưởng Sử, quân phản loạn... quân phản loạn chúng sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành đấy.

Vương Vận Khiêm sợ tới mức giọng nói cũng phát run.

Vi Văn Khởi trầm giọng nói với mọi người:

- Tướng quân đã phái năm trăm kỵ binh tới cứu viện, nhưng bọn họ nhanh nhất cũng phải buổi tối mới tới, cho nên chúng ta ít nhất phải ứng phó một ngày, ta có một phương án, hy vọng tất cả mọi người có thể phối hợp.

Gã thấp giọng đem phương án của mình nói một lần cho mọi người, mọi người yên lặng gật đầu, Huyện Lệnh Vương Thục nói:

- Ta chỉ lo sức chiến đấu của dân chúng yếu quá, cuộc chiến vừa bắt đầu thì đã sợ hãi cả thảy rồi.

Vi Vân Khởi khẽ mỉm cười:

- Sức chiến đấu quân phản loạn cũng không khá hơn đâu, mấu chốt là làm cho quân phản loạn không dễ dàng công thành, dù sao trong kho hàng cũng không thiếu khôi giáp và binh khí, đầu tiên tìm vài nghiìn thanh niên cường tráng, cho bọn họ giả dạng thành quân Tùy, ta cá là quân phản loạn không biết chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu quân coi giữ.

Vương Vận Khiêm gật gật đầu:

- Chuyện này giao cho chúng tôi làm, Trưởng Sử phải ra khỏi thành sao?

- Ta mang năm trăm binh lính ra ngoài ứng chiến trước, cố gắng hết sức kéo dài bọn chúng đến công thành, thành trì bên này thì giao cho các ngươi.

- Trưởng Sử yên tâm, chúng tôi dốc hết toàn lực để làm được.

Vi Vân Khởi cười cười nói với Huyền Đằng:

- Mời gia chủ lại đây, là muốn hỏi mượn gia chủ một vật.

Bình Luận (0)
Comment