Trương Huyễn mừng rỡ, dặn Trần Húc vài câu, liền xuống khỏi chiến đài, bước nhanh về doanh làm việc, lính công sự ước chừng có hơn 500 tên, phần lớn xuất thân là thợ thủ công, cũng tham gia chiến đấu, đồng thời cũng phụ tránh bảo vệ vũ khí quân sự, xây dựng cải tạo doanh trại vân vân…
Lúc này ở trong doanh làm việc, mấy trăm tên lính vây quanh một máy ném đá xì xào bàn tán, dù chỉ là máy ném đá thô sơ, nhưng làm thành công cũng không dễ dàng, đặc biệt là cần thợ thủ công chuyên nghiệp, đặc biệt rất khó hiểu rõ về phóng cân bằng.
- Tướng quân đến rồi!
Không biết là ai hô một tiếng, bọn lính đều dạt ra, Trương Huyễn giữa vài đại tướng bước nhanh đến bên dưới máy ném đá, đây chỉ là một máy ném đá cỡ trung bình, cao chừng một trượng, bên dưới vô cùng chắc chắn, ném dài đến ba trượng.
- Ai làm ra máy ném đá vậy?
Trương Huyễn hỏi tùy tùng.
Một gã hơn 30 tuổi tiến lên hành lễ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, là ty chức lúc không có việc gì nghĩ ra.
- Ngươi tên gì? Người ở đâu? Quan chức gì?
- Ty chức tên Cam Khánh Hồng, người huyện Chương Khâu quận Tề, nhiều đời là thợ mộc, ty chức hiện tại là đội trưởng doanh công sự.
Trương Huyễn gật gật đầu, vỗ vỗ máy bắn đá vững chắc hỏi:
- Sức sát thương của nó ra sao?
- Khởi bẩm tướng quân, ty chức đã thí nghiệm qua, nếu như từ cao ném xuống, có thể đem hòn đá năm mươi cân ném xa hơn 300 bước, dùng bàn kéo khống chế, chỉ cần mười tên lính là có thể vận hành.
Không ngờ chỉ cần dùng 10 tên lính là có thể vận hành, thực tế nằm ngoài dự liệu của Trương Huyễn, hắn ở Cao Câu Ly thấy qua máy ném đá của Cao Câu Ly, bởi vì không có bàn kéo, toàn bộ dựa vào nhân lực kéo túm, ít nhất phải 50 người mới có thể vận hành, hiệu quả tấn công cũng giống cái máy ném đá trước mặt.
Tuy rằng cái máy ném đá này làm ra hơi thô kệch, thậm chí vỏ cây cũng không cắt, nhưng Trương Huyễn vẫn hết sức vừa ý, hắn lại hỏi:
- Còn có thể làm ra bao nhiêu?
Cam Khánh Hồng liền vội vàng khom người nói:
- Chỉ cần có thể làm ra một chiếc, ty chức liền nắm giữ được phương pháp, sau đó thì rất nhanh, đến sáng ngày mai, ty chức đoán chừng có thể làm ra 50 chiếc.
- Nếu sáng ngày mai có thể làm ra 50 chiếc, vậy thì thăng ngươi làm Lữ Soái!
- Đa tạ tướng quân. Ty chứng đảm bảo sẽ làm ra.
Trương Huyễn từng quen biết Trương Kim Xưng, biết người này gian xảo, khó đối phó, thêm vào đó quân Tùy chủ lực rút lui phía nam, Trương Kim Xưng ắt sẽ quay đầu đánh huyện Võ Thành.
Như vậy Trương Kim Xưng sẽ dùng thủ đoạn nào, Trương Huyễn từng suy nghĩ nhiều lần vấn đề này, hắn gần như đem tất cả lỗ hổng đều bít chặt, nhưng chỗ sơ hở duy nhất của hắn là quận Bắc Hải, quận Bắc Hải chỉ có 500 quân đóng giữ. Một khi Trương Kim Thành phái quân tấn công quận Bắc Hải, hậu quả quả thực khó lường.
Đã có lo lắng, thì cần bù đắp lỗ hổng, Trương Huyễn phái hơn 10 tên thám báo ở quan đạo bên Hoàng Hà tuần tra.
Nhưng chuyện thế gian vẫn thường như vậy, việc càng lo lắng đến, lại càng dễ phát sinh.
Lúc xế chiều, Trương Huyễn nhận được tin tức làm hắn kinh hãi, một đội khoảng 5000 quân phản loạn từ đường Thanh Bắc vượt sông Hoàng Hà, đi theo hướng nam.
Đường Thanh Bắc chính là quan đạo thông quận Thanh Hà và quận Bắc Hải. Tin tức này khiến tất cả tướng lĩnh đều như nổ tung da đầu.
Uất Trì Cung xông vào lều của hắn, lo lắng vạn phần nói:
- Tướng quân, để ta đem quân đi cứu viện!
Vợ con Uất Trì Cung vừa mới tới quận Bắc Hải, một khi quân phản loạn công phá huyện Ích Đô, vậy có khả năng sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, y không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
- Tướng quân, mau phát binh cứu viện đi!
Ngoài trướng mười mấy Giáo Úy lớn tiếng cầu xin.
Trương Huyễn dù sao cũng là chủ tướng, hắn so với mọi người thoáng bình tĩnh hơn một chút.
Trên đường Thanh Bắc đồi núi rất nhiều, dễ mai phục, Trương Kim Xưng liệu có phục kích viện quân của mình giữa đường không, quân phản loạn khác có thể là không, nhưng sự xảo quyệt của Trương Kim Xưng khiến Trương Huyễn không thể không nghĩ sâu hơn một tầng.
Hắn chắp tay đi vài bước, quay đầu lại ra lệnh:
- Gọi Trần Húc đến gặp ta nhanh!
Tình thế nguy cấp, có lẽ chỉ có kỵ binh mới có thể tới kịp cứu viện quận Bắc Hải.
Không bao lâu, Trần Húc vội vàng tới, quỳ một gối hành lễ:
- Tham kiến tướng quân!
- Có một nhiệm vụ khẩn cấp giao cho ngươi, ngươi lại đây!
Trương Huyễn trải rộng một tấm bản đồ trên bàn, hắn chỉ vào phía bắc bản đồ:
- Mặt phía bắc là quận Bình Nguyên, ngươi dẫn theo 500 kỵ binh đi vòng quận Bình Nguyên, theo đường Bình Bắc rồi tiến vào quận Bắc Hải——.
Không đợi Trương Huyễn nói xong, bên cạnh Uất Trì Cung không nhịn được nói:
- Tướng quân, đi đường thẳng không nhanh hơn sao?
Bên cạnh tất cả mọi người nhìn Trương Huyễn, bọn họ cũng không hiểu, tướng quân vì sao không đi thẳng?
Trương Huyễn thản nhiên cười:
- Nếu ta không đoán sai, Trương Kim Xưng thế nào cũng đặt mai phục ở giữa đường, tập kích viện quân của ta, ta ngoài sáng, địch trong tối, đi vòng ổn thỏa hơn.
Mọi người lập tức tâm phục khẩu phục, Uất Trì Cung gãi đầu, không kìm nổi thấp giọng nói:
- Tướng quân quá đề cao Trương Kim Xưng rồi đó!
Trương Huyễn biết Uất Trì Cung luôn tiếc lời nói như vàng, là kẻ khiêm tốn, mọi việc thường tuyệt không can dự, hôm nay y lỡ lời, có phần vì lo cho sự an nguy của vợ con.
Trương Huyễn lý giải tâm tình của y, lại tiếp tục giải thích cho y:
- Nếu ta muốn đánh lén quận Bắc Hải, ta tuyệt sẽ không để quân địch biết, nhưng bọn chúng nghênh ngang từ đường Thanh Bắc xuôi nam, không hề lo sợ chúng ta phát hiện, chỉ có một cách giải thích, Trương Kim Xưng chính là muốn chúng ta biết, đơn giản chính là muốn chúng ta bỏ huyện Võ Thành cứu quận Bắc Hải, nhưng với tính gian trá xảo quyệt của Trương Kim Xưng, gã không thể không mai phục ở giữa đường, tuy rằng ta có thể phản phục kích gã, nhưng binh lực chúng ta không được phân tán quá, lại phải cứu quận Bắc Hải gấp, cho nên chỉ có thể đi vòng tới quận Bắc Hải.
Lời nói của Trương Huyễn khiến Uất Trì Cung tâm phục khẩu phục, y yên lặng gật gật đầu, không kiên quyết nữa, Trương Huyễn thấy y đã bị thuyết phục, bèn hướng tới Trần Húc nói:
- Bây giờ ngươi dẫn quân xuất phát ngay, không cần lo huyện Lâm Truy, đi thẳng huyện Ích Đô, mục tiêu của quân phản loạn chính là huyện Ích Đô.
Trần Húc khom người thi lễ:
- Tuân lệnh!
Y tiếp nhận quân lệnh, xoay người bước nhanh rời đại trướng, Trương Huyễn lại viết một phong thư giao cho lính báo tin, để gã lập tức đi vòng đường nhỏ tới Lịch Thành, thỉnh cầu Bùi Nhân Cơ xuất binh cứu viện quận Bắc Hải.
An bài xong việc cứu trợ quận Bắc Hải, Trương Huyễn lại nói với mọi người:
- Nếu như quân địch đã đặt quân mai phục, vậy chứng tỏ quân chủ lực của địch sắp đến huyện Võ Thành, mọi người lập tức chuẩn bị phòng ngự.
Trương Huyễn vừa dứt lời, có lính chạy tới cửa trướng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, ngoài ba mươi dặm về phía nam phát hiện chủ lực quân phản loạn!
Quả nhiên đã tới, trong lòng mọi người kinh hãi, đều chạy ra ngoài trướng, Trương Huyễn khoát tay chặn lại:
- Các vị không cần lo lắng, bọn chúng một chốc lát sẽ không tấn công ngay đâu!
Trương Huyễn biết rất rõ tâm tư của Trương Kim Xưng, gã nhất định sẽ tạo điều kiện để cho mình đi cứu quận Bắc Hải, ít nhất là cho tới trước khi quân mai phục không thành công, gã sẽ không dễ dàng tấn công huyện Võ Thành, đây chính là cho bản thân tranh thủ thời gian quý báu.
Trên đầu thành, Trương Huyễn nhìn chăm chú vào đại bản doanh quân phản loạn nơi xa, quân giặc ở ngoài mười dặm đã dựng đại doanh, chiếm đất còn lớn hơn huyện Võ Thành, khí thế hoành tráng, đây ít nhất là quy mô của đại doanh 10 vạn người.
Trương Huyễn không khỏi cười lạnh một tiếng, tên Trương Kim Xưng này nhiều nhất hơn 5 vạn quân, lại dùng đại doanh 10 vạn quân, đây là Trương Kim Xưng dùng kế tăng bếp sao? Vẫn muốn ép sĩ khí quân đội của ta.
Trương Huyễn hai năm qua cũng đánh không ít trận chiến, tuy rằng chưa được coi trải qua trăm trận chiến, nhưng cũng là chiến công hiển hách, dù loạn phỉ hắn gặp được cũng không coi là mạnh, cơ bản đều có thể đánh bại trong thế trội.
Mà lần này gặp phải Trương Kim Xưng lại làm cho Trương Huyễn vô cùng cảnh giác, mặc dù không biết quân đội của gã mạnh yếu ra sao, nhưng chỉ bằng mưu lược gã dùng để đánh bại của Phùng Hiếu Từ khiến cho Trương Huyễn không dám khinh thị gã.
Trương Kim Xưng quả thật không sốt ruột tấn công huyện Võ Thành, một là sắc trời đã tối, theo đó gã cũng hy vọng Trương Huyễn bỏ huyện Võ Thành về cứu quận Bắc Hải, khiến mình có thể không đánh mà thắng đoạt lại sào huyệt, không ngờ Trương Kim Xưng dần dần thất vọng, trên thành đang không ngừng tiến hành chuẩn bị phòng ngự, duy chỉ không thấy quân Tùy rút lui khỏi thành trì.
Trương Kim Xưng hận đến cắn răng nghiến lợi, gã đứng trước đại trướng, nhìn huyện Võ Thành bị hoàng hôn bao phủ, gã chậm rãi xiết chặt nắm tay, lạnh lùng nói:
- Nếu đã không thức thời, xem ta giết sạch người quận Bắc Hải như thế nào.
***
Trước mắt, quận Bắc Hải và quận Đông Lai đều thuộc phạm vi thế lực của Trương Huyễn, tuy nhiên quận Đông Lai ba mặt giáp biển, mặt còn lại giáp với quận Bắc Hải và quận Cao Mật, so với lục địa, uy hiếp của quận Đông Lai chủ yếu đến từ biển, tuy vậy bây giờ là mùa đông, bình thường hải tặc sẽ không rời bến, quận Đông Lai dù không đóng quân cũng tương đối an toàn.
Nhưng quận Bắc Hải thì lại không như vậy, uy hiếp của nó chủ yếu đến từ phía bắc, phía đông bắc quận Bắc Hải là Hoàng Hà vào hải khẩu, uy hiếp không lớn, nhưng mặt chính bắc là Hoàng Hà, bờ đối diện Hoàng Hà là quận Bình Nguyên và quận Thanh Hà, có hai đường quan đạo thông với quận Bắc Hải, trước mắt quận Bình Nguyên là địa bàn của Cao Sĩ Đạt, tuy rằng Cao Sĩ Đạt không phải kẻ lương thiện, nhưng dã tâm y chưa đủ lớn, cơ bản sẽ không xuôi nam uy hiếp quận Bắc Hải.
Uy hiếp thực sự với quận Bắc Hải đến từ Trương Kim Xưng tại quận Thanh Hà, mà lúc này, một đội 5000 quân phản loạn đã vượt qua Hoàng Hà, đang tức tốc hướng huyện Ích Đô tiến quân, ngoài trăm dặm ở mặt phía tây quân phản loạn là huyện Lâm Truy, là huyện thành có số lượng nhân khẩu lớn nhất ngoài huyện Ích Đô trong quận Bắc Hải.
Nhưng quân phản loạn An Thủ Hi được Trương Kim Xưng nghiêm lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy huyện Ích Đô, đoạt lấy lương thực, tàn sát dân trong thành cảnh báo, cho nên gã cũng không nghĩ đến huyện Lâm Truy, mà toàn lực tiến quân hướng về huyện Ích Đô.
- Tướng quân, phía trước có người!
Trong bóng đêm, cạnh con sông lớn phía trước có vài chục tòa nhà dân, bên trong có lốm đa lốm đốm ngọn đèn, An Thủ Hi lạnh lùng ra lệnh:
- Toàn bộ giết sạch, không để lại một ai!
Mấy trăm tên quân phản loạn mãnh liệt tiến vào thôn xóm…
Không bao lâu, ánh lửa trong thôn xóm ngút trời, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết vang dội trong đêm.