Chiến tranh như trên bàn cờ, Trương Tu Đà nghĩ đến Tôn Tuyên Nhã tiến quân phương bắc, phái người đưa thư cho Dương Nghĩa Thần, mời y xuất binh khống chế Tôn Tuyên Nhã Lang Gia quận.
Nhưng y đã đánh giá thấp quyết tâm mở rộng quân hướng đông của quân Ngõa Cương. Trương Tu Đà cũng nghĩ đến quân Ngõa Cương có khả năng tiến quân phía đông, cho nên y mới lệnh hai đội trinh sát tuần tra quan sát nghiêm ngặt động tĩnh quân Ngõa Cương ở khu ranh giới quận Tế Bắc và quận Đông.
Tuy nhiên Trương Tu Đà cho rằng quân Ngõa Cương càng có khả năng tấn công quận Đông Bình, suy cho cùng đấy mới phù hợp với ý đồ khống chế trung nguyên của quân Ngõa Cương. Nhưng y lại không nghĩ tới Cao Tuệ lại ở giữa xúi bẩy, làm quân Ngõa Cương nhắm quận Tế Bắc làm mục tiêu.
Ban đêm, Trương Tu Đà bên trong lều chắp tay đi qua đi lại, tỏ ra vô cùng lo lắng, y vừa nhận được thư chim ưng từ quận Tế Bắc truyền đến, ba vạn quân Ngõa Cương đã đánh vào quận Tế Bắc.
Lúc này Phi Ưng quân vừa chiếm thượng phong ở quận Thanh Hà, tại thời khắc mấu chốt này quân Ngõa Cương can thiệp mạnh mẽ, mặc dù quân Ngõa Cương không nhất định ủng hộ Trương Kim Xưng, nhưng việc quân Ngõa Cương tiến quân vào Tế Bắc làm cho thế cục càng trở nên phức tạp, khiến Trương Tu Đà y không thể không ứng đối, nhưng vấn đề là, binh lực y không đủ, làm thế nào để đối phó việc tiến quân phía đông của quân Ngõa Cương?
Lúc này, âm thanh truyền đến từ ngoài lều:
- Ta có chuyện quan trọng muốn gặp đại soái, xin hãy thông báo thay ta!
- Nhưng đại soái đã lệnh không được quấy rầy ông ấy.
Trương Tu Đà đi đến cửa lều nói:
- Để cho Tần tướng quân vào đi!
Tần Quỳnh bước nhanh vào trong lều, khom người nói:
- Đại soái, cho ty chức đi Tế Bắc đi!
Trương Tu Đà lắc lắc đầu:
- Địch Nhượng đích thân dẫn 3 vạn quân tinh nhuệ về phía đông, người không phải đối thủ của y.
Tần Quỳnh vẫn muốn nói nữa, Trương Tu Đà hất tay chặn lại:
- Ta quyết định tự mình đi quận Tế Bắc đánh với Địch Nhượng, ngươi có thể đi cùng ta, ta sẽ cho Giả Vụ Bản tử thủ huyện Chúc A, ngăn chặn sự bành trướng về hướng quận Tề của Trương Kim Xưng.
Quyết định của đại soái khiến Tần Quỳnh giật mình kinh hãi:
- Chẳng lẽ đại soái chuẩn bị vứt bỏ quận Thanh Hà rồi ư?
- Cũng không hẳn là vứt bỏ, chỉ cần Trương Huyễn có thể thủ ở huyện Võ Thành, Trương Kim Xưng cũng sẽ bị khống chế, không thể tiến công quận Tề. Nếu ta đoán không sai, chỉ cần ta vừa rút quân, Trương Kim Xưng sẽ tấn công ồ ạt huyện Võ Thành, đoạt lại sào huyệt.
Tần Quỳnh lặng im một lát, nói:
- Nếu như vậy, áp lực của Trương Huyễn sẽ rất lớn!
- Cũng không còn biện pháp nào khác.
Trương Tu Đà thở dài:
- Nếu Trương Huyễn vứt bỏ huyện Võ Thành, bao nhiêu công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển hết.
- Đại soái báo cho hắn biết chưa?
Trương Tu Đà gật gật đầu:
- Ta đã sớm phát ưng thư cho hắn rồi, hiện tại ta đang chờ hắn hồi âm.
Vừa dứt lời, có thân binh chạy băng băng tới cửa lều bẩm báo:
- Đại soái, huyện Võ Thành có ưng thư tới.
Trương Tu Đà bước vài bước tới cửa lều:
- Thư ở đâu?
Thân binh dâng lên một quyển ưng thư, Trương Tu Đà đi đến dưới đèn chậm rãi mở ra, díu mắt nhìn một lượt các chữ nhỏ trên đó. Ông gật đầu, nói với Tần Quỳnh:
- Đúng như ta chờ mong. Trương Huyễn nguyện cùng binh sỹ tử thủ huyện Võ Thành.
- Vậy đại soái chuẩn bị khi nào thì xuất phát!
Trương Tu Đà trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Đêm nay cả đêm rút quân!
Mối nguy huyện Tế Bắc khiến Trương Tu Đà không thể không rút quân xuôi nam, ông ta mệnh lệnh cho Giả Vụ Bản dẫn năm nghìn quân tử thủ huyện Chúc A, lại phái người quay lại Lịch Thành đưa tin cho Bùi Nhân Cơ, lệnh Bùi Nhân Cơ bất luận thế nào cũng phải cố thủ huyện Lịch Thành.
Trương Tu Đà thì tự mình dẫn một vạn đại quân lệnh cho Tần Quỳnh làm tiên phong, hỏa tốc chạy tới quận Tế Bắc, nghênh chiến quân Ngõa Cương.
Ngay lúc quân Tùy vừa mới rút quân xuôi nam, Trương Kim Xưng liền lập tức có được tin thám báo của trinh sát, đúng lúc này Trương Kim Xưng đang rất nặng nề vì thất thủ huyện Võ Thành.
Lương thực cho quân đội của gã không đủ mười ngày, gã định toàn quân tấn công Trương Tu Đà, nhưng lại không đủ can đảm, khiến gã chần chừ mãi không quyết được, mà quân đội Trương Tu Đà chủ động rút lui về phía nam, chắc chắn làm gã vui mừng khôn xiết.
Mưu sĩ Dương Tế vừa đi vào đại viện, từ xa đã nghe tiếng cười ha hả của Trương Kim Xưng, trong long y có chút kinh ngạc, cho dù Trương Tu Đà rút quân, Đại vương cũng không đến mức vui vậy, chẳng lẽ lại có tin vui gì truyền đến?
Y bước nhanh đi vào nội viện, gọi người thay y báo một tiếng, Trương Kim Xưng tự mình ra đón, vui mừng cùng nói:
- Tiên sinh, có tin tốt lành rồi!
- Đại Vương có chuyện gì vui vậy?
Trương Kim Xưng dương dương đắc ý nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, quân Ngõa Cương đã tấn công quận Tế Bắc, Trương Tu Đà không thể không rút quân trở về viện trợ, chẳng phải ông trời giúp ta sao?
Dương Tế cũng không kiềm được sự ngạc nhiên vui mừng, không ngờ quân Ngõa Cương lại tiến quân phía đông, đây đúng là tin tức tốt rồi!
Trương Kim Xưng không kìm nén được xúc động trong tim, vội vàng mời Dương Tế vào nội đường, chỉ lên bản đồ trên tường nói:
- Ta tính lập tức tiến quân phía bắc, đoạt lại huyện Võ Thành, tiên sinh nghĩ sao?
Dương Tế chăm chú nhìn bản đồ một lúc lâu nói:
- Ta có một đề nghị, có lẽ Đại Vương có thể chia quân tấn công quận Bắc Hải.
Trương Kim Xưng ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Đại Vương còn nhớ tên Trương Huyễn không?
- Ta đương nhiên nhớ rõ hắn!
Trương Kim Xưng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu để ta bắt được hắn, ta sẽ tự tay róc xương lóc thịt hắn, mới có thể hả mối hận trong lòng ta.
- Đại Vương không thể xem thường người này được,trước đây hắn tại huyện Thanh Hà, chỉ dẫn vỏn vẹn hai ba nghìn quân mà giết chúng ta mặt xám mày tro, ở huyện Võ Thành chúng ta có năm nghìn quân đội đóng giữ, cũng bị hắn phá được trong một đêm, mưu lược và tài cầm quân của người này không thua kém Trương Tu Đà, hai ngày nay ta cũng suy nghĩ về nhược điểm của hắn, ta cảm thấy nhược điểm duy nhất của hắn là quận Bắc Hải, nơi đó chính là căn cơ của hắn, nếu Đại Vương phân binh tấn công quận Bắc Hải, hắn ắt phải phân binh cứu viện, sau đó chúng ta phục kích quân cứu viện của hắn ở giữa đường, Đại Vương nghĩ sao?
- Cao minh!
Trương Kim Xưng hai tay vỗ vào nhau, gã cũng là kẻ cực kỳ xảo quyệt, kiến nghị của Dương Tế đúng với lòng gã, gã ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Nhưng quân ta lương thực không đủ, chỉ sợ không thể phân binh nhiều.
- Không ngại, quận Bắc Hải sẽ không có nhiều quân đóng giữ, xuất 5000 quân là đủ, lại có thể đem chút lương thực về!
Nhắc tới lương thực, Trương Kim Xưng như bị con bọ cạp đốt vậy, lương thực của gã chỉ có thể duy trì 10 ngày nữa, nếu không có hành động gì, toàn quân sẽ sụp đổ vì cạn kiệt lương thực, gã xiết chặt bàn tay nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức hành động!
Trương Kim Xưng lập tức đem quân chia 2 đường, lệnh cho tâm phúc là đại tướng An Thủ Hi dẫn năm nghìn binh đi đánh lén quận Bắc Hải, gã thì dẫn 5 vạn quân trùng trùng điệp điệp đánh tới huyện Võ Thành.
***
Mấy ngày nay quân Tùy trong huyện Võ Thành cũng tích cực chuẩn bị chiến đấu, đầu tiên là giáo huấn tù binh, trong tay quân Tùy có gần 7000 tù binh, trong đó có vài trăm tên cướp vô cùng độc ác đã bị Trương Huyễn ra lệnh giết, thanh trừ hết nhân tố gây bất ổn định trong tù binh.
Trương Huyễn lập tức từ trong đó lựa ra 2000 nông dân thân thể cường tráng, gia thế minh bạch, giao cho Uất Trì Cung tiến hành tăng cường huấn luyện, bổ sung cho quân Tùy, còn lại hơn 4000 người thì dùng làm lao động, ở trong thành xây dựng cải tạo việc phòng ngự.
Tiếp theo là kiến tạo máy ném đá thô sơ, dùng dây da và móc xích buộc chặt lại, muốn kiến tạo ra một loại máy ném đá thô sơ, nhưng cho tới bây giờ, máy ném đá vẫn chưa nghiên tạo thành công.
Lúc này Trương Huyễn đã nhất trí cùng Trương Tu Đà phân binh 2 hướng, Trương Tu Đà dẫn quân đi quận Tế Bắc nghênh chiến với quân Ngõa Cương đang đông tiến, Trương Huyễn thì phụ trách khống chế quân chủ lực của Trương Kim Xưng tại quận Thanh Hà, mà mười vạn thạch lương thực tại huyện Võ Thành là tài nguyên chiến lược quan trọng nhất của Trương Kim Xưng.
Một góc đại doanh truyền đến tiếng vó ngựa dữ dội, 500 kỵ binh đang khẩn trương luyện tập mô hình trận địa, bụi đất bay mịt mù, tiếng kêu rung trời, Trương Huyễn đứng ở trên chiến đài, hết sức chăm chú quan sát kỵ binh huấn luyện.
Lần này phá được huyện Võ Thành, ngoài 10 vạn thạch lương thực ra, hơn 300 con chiến mã chính là cái thu hoạch lớn đầy bất ngờ thứ 2, thêm vào chiến mã vốn có của hắn, hắn đã có hơn 600 chiến mã trong quân đội, ngoại trừ hơn 100 con đưa cho Thẩm Quang thám báo bên ngoài, còn lại năm trăm con chiến mã và 500 kỵ binh tổ chức thành doanh trại kỵ binh, trực thuộc Trương Huyễn.
Giáo úy kỵ binh vẫn như trước do Trần Húc đảm nhiệm, phó giáo úy thì do Đoàn Huyền Đức đảm nhiệm, Đoàn Huyền Đức là em vợ Tả Hiểu Hữu, đầu hàng Trương Huyễn trong một trận chiến tại núi Tồn Cẩu, bởi y từng đảm nhiệm Kỳ Binh Lữ Soái ở U Châu, kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo, có kinh nghiệm kỵ binh thực chiến, Trương Huyễn liền thăng cấp y làm phó giáo úy kỵ binh, cùng với Trần Húc huấn luận kỵ binh.
Lúc này, trên đài chiến kỳ hai lá hồng kỳ phấp phới, 500 kỵ binh đang chạy lập tức phân thành 2 đội, giống như 2 con rồng nổi trên mặt nước, tự theo 2 hướng bắc nam chạy vội, khí thế vô cùng hoành tráng.
Bên cạnh La Sĩ Tín nhìn xem mà thấy ngứa ngáy khó chịu, y không kìm nổi nói khẽ với Trương Huyễn:
- Đại ca, giao cho đệ đội kỵ binh này đi, đệ đảm đương chức thống lĩnh kỵ binh.
Trương Huyễn cười cười:
- Đệ chịu hạ mình làm cấp dưới của ta, ta sẽ giao nó cho đệ.
- Không vấn đề gì ạ!
La Sĩ Tín gãi da đầu:
- Huynh nói với đại soái, ông ta đồng ý ta sẽ lập tức tới quận Bắc Hải báo danh.
Trương Huyễn cười vỗ vỗ bả vai y:
- Ta chỉ đùa với đệ thôi, chờ trại ngựa bãi sông ở quận Bắc Hải được làm xong, ta sẽ nuôi thật nhiều ngựa, đến lúc đó ta cho đệ tổ chức thành lập một đội kỵ binh.
La Sĩ Tín vô cùng vui sướng:
- Đệ nhớ rồi đó, đừng lừa đệ nhé!
- Sẽ không lừa đệ!
Lúc này, từ xa truyền đến một trận reo hò, có binh lính chạy như bay đến, hướng Trương Huyễn bẩm báo nói:
- Tướng quân, máy ném đá đã tạo ra rồi.