Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 258 - Chương 217: Ngõa Cương Có Biến

Chương 217: Ngõa Cương có biến
Chương 217: Ngõa Cương có biến

Cùng thời gian với đợt quân đội của Trương Tu Đà tiến công đánh quận Thanh Hà, trong quân Ngõa Cương cũng xảy ra tranh luận có nên mở rộng về hướng đông hay không, một phái do Địch Hoàng đứng đầu, cực lực ủng hộ chủ trương tiến công đánh về hướng đông, một phái khác do Từ Thế Tích đứng đầu, chủ trương tiếp tục án binh bất động, không nên trở thành mục tiêu chủ yếu của quân Tùy.

Tuy nhiên những người đứng đầu trong quân Ngõa Cương biết, chủ trương của Từ Thế Tích thực ra chính là thái độ của Lý Nhị tướng quân, chỉ có điều hai tháng gần đây Lý Nhị tướng quân trở nên rất khiêm tốn, rất ít tham dự vào quyết sách của quân Ngõa Cương, mà chỉ đứng sau màn, ủng hộ cho Từ Thế Tích và Ngụy Trưng.

Trong phòng, Từ Thế Tích chau mày nói:

- Gần đây Địch Hoằng rất kì lạ, y trước đây vẫn luôn phản đối mở rộng về hướng đông, nhưng lần này y lại cực lực ủng hộ mở rộng về hướng đông, thái độ vô cùng kiên quyết, ta thực sự có chút khó hiểu.

Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng:

- Có phải sau lưng y có người giật dây?

Ngụy Trưng ở bên cạnh gật gật đầu:

- Có thể công tử nói đúng rồi.

Từ Thế Tích nhíu mày:

- Lão đạo, câu này có ý gì?

Ngụy Trưng không chút hoang mang nói:

- Hai ngày trước ta nhận được một tin, có người lên núi thăm Địch Hoằng, nhưng sau khi lên núi thì vẫn chưa rời khỏi, người này rất thần bí, ngồi trong một cái kiệu trên đỉnh trang trí họa tiết mây lên núi, không ai biết người này như thế nào.

Lý Kiến Thành hơi lo lắng, y lại hỏi:

- Bây giờ bên ủng hộ Địch Hoằng có bao nhiêu?

Từ Thế Tích thở dài:

- Đại tướng quân Ngõa Cương phần lớn đến từ Sơn Đông, như Hách Hiếu Đức, nhánh của Mạnh Nhượng, Địch Hoằng rất được ủng hộ trong quân, ngay cả Đơn Hùng Tín cũng ủng hộ y, so ra ta cũng không được ủng hộ nhiều lắm, nhưng ta cảm thấy mấu chốt là xem thái độ của Địch tướng quân, dù sao y mới là người đứng đầu quân Ngõa Cương.

Lý Kiến Thành cũng không lên tiếng, từ sau khi phủ Vũ Xuyên đổi chủ, y cảm giác thái độ của Địch Nhượng đối với mình có chút lạnh nhạt. Đương nhiên, Lý Kiến Thành cũng biết nguyên nhân, bởi vì Địch Nhượng biết thân phận thật sự của mình, phái Đậu thị bị chèn ép, hậu thuẫn của mình suy yếu, Địch Nhượng lãnh đạm với mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Lý Kiến Thành cũng tận lực không phản đối quyết sách của Địch Nhượng, để tránh xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng lúc này Lý Kiến Thành lại không muốn nhượng bộ, quân Ngõa Cương mở rộng về hướng đông không phù hợp với chiến lược ích lợi của quý tộc Quan Lũng, y chỉ hi vọng quân Ngõa Cương mở rộng về hướng quận Hà Nội, chuẩn bị cho việc tiến vào Tịnh Châu, tiếp ứng cho cha mình.

Ba người đều không nói gì, lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo:

- Nhị tướng quân, Địch tướng quân cho mời.

Ba người Lý Kiến Thành nhìn nhau, Ngụy Trưng khẽ nói:

- Chỉ sợ phải nói ra ý kiến rồi.

***

Lý Kiến Thành đi tới thư phòng của Địch Nhượng. Đi tới cửa liền nhìn thấy hai hộ vệ dũng mãnh của Địch Nhượng, hai hộ vệ này đều cao gần bảy thước, giống hệt như người khổng lồ, Địch Hoằng đi tới chỗ nào, bọn họ liền đi theo đó. Thấy hai người này thì đã biết Địch Hoằng cũng đã ở đây, trong lòng Lý Kiến Thành khẽ thở dài, xem ra bị Ngụy Trưng nói trúng rồi.

Y được thị vệ dẫn vào nội đường, chỉ thấy huynh đệ Địch thị đang trò chuyện vui vẻ, Địch Hoằng liếc mắt một cái nhìn Lý Kiến Thành. Sắc mặt lập tức trầm xuống, hừ mạnh một tiếng, quay đầu đi.

Địch Nhượng thì cười ha hả đứng lên, chạy ra đón chào:

- Lâu lắm rồi không thấy hiền đệ, hiền đệ gần đây bận gì vậy?

Lý Kiến Thành đã hiểu tâm cơ của Địch Nhượng, Địch Nhượng trên thực tế chính là đã châm chọc mình để Từ Thế Tích ngẩng đầu, y cũng không để ý, thản nhiên cười nói:

- Gần đây đi ra ngoài dạo một chút, chủ yếu là đi về hướng nam, tìm hiểu được chút tình hình phòng ngự của quân Tùy ở phía nam, chuẩn bị cho quân ta mở rộng về phía nam.

Địch Nhượng trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, y cười gượng hai tiếng:

- Hiền đệ mời ngồi xuống nói.

Lý Kiến Thành cũng không khách khí, đi vào ngồi xuống, đối diện là Địch Hoằng, Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười, Địch Hoằng vẻ mặt vẫn âm trầm như cũ, không thèm nhìn y.

Lý Kiến Thành một khoảng thời gian trước rời khỏi núi Ngõa Cương, nhưng cũng không phải đi khảo sát phía nam như lời y nói, mà là vì Địch Nhượng biết được thân phận thực sự của y, Vũ Xuyên phủ thay đổi Hội chủ, phe Đậu Khánh bị chèn ép, Địch Nhượng có thể bán đứng mình cho Nguyên gia không?

Nhưng kết quả cuối cùng là Nguyên Dũng cũng không đến Ngõa Cương, cái này có nghĩa là Địch Nhượng cũng không nguyện ý gia nhập vào Nguyên gia, điều này khiến cho Lý Kiến Thành tìm được một điểm mấu chốt của Địch Nhượng, y cũng không muốn bị phủ Vũ Xuyên nuốt trọn, vừa gia nhập vào phủ Vũ Xuyên, nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định.

Lúc này, Địch Nhượng cũng ngồi xuống, nói với Lý Kiến Thành:

- Hai ngày nay các tướng quân của Ngõa Cương đều yêu cầu mở rộng về hướng đông, ngày nào cũng đến xin ta, hiền đệ, áp lực của ngu huynh thật sự rất lớn.

Ngụ ý của Địch Nhượng là, y chuẩn bị nhượng bộ, nhưng không phải là ý của cá nhân y, mà là tất cả các tướng quân Ngõa Cương nhất trí yêu cầu.

Trong lòng Lý Kiến Thành đã có cách ứng phó với đối phương, y trầm ngâm một chút hỏi:

- Tướng quân vì sao nhất định phải mở rộng về hướng đông

Địch Hoằng đang định nổi giận, Địch Nhượng lại xua tay ngăn y lại, không chút hoang mang nói:

- Ta sở dĩ suy xét việc mở rộng về hướng đông, là vì phía đông xuất hiện cơ hội khó có được, Trương Tu Đà suất quân đánh quận Thanh Hà, quận Tế Bắc trống không, nếu chúng ta có thể giành được quận Tế Bắc, như vậy quận Đông Bình và quận Tế Âm cũng có thể thuận thế thành chương, giúp chúng ta lấy được bốn quận, lấy Cự Dã Trạch làm trung tâm, tiến có thể công, lui có thể thủ, hiền đệ cảm thấy thế nào?

- Nhưng tấn công quận Tế Bắc, sẽ khiến thiên hạ lầm tưởng là tướng quân đã kết minh với Trương Kim Xưng, ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tướng quân.

Địch Nhượng cười lạnh một tiếng:

- Mọi người đều là thổ phỉ, năm mươi bước cười một trăm bước, còn có cái thanh danh gì đáng nói.

Sau một lúc lâu, Lý Kiến Thành cúi đầu thở dài:

- Nếu tướng quân nhất định muốn tấn công quận Tế Bắc, ta cũng không còn gì để nói, nhưng ta hy vọng trong lúc tướng quân tấn công quận Tế Bắc, tốt nhất nên đóng một cái cọc ở phía bắc sông Hoàng Hà, chuẩn bị để sau này tấn công nhà kho Lê Dương.

Phương án này Địch Nhượng có thể chấp nhận được, sắc mặt y dịu đi đôi chút:

- Vậy hiền đệ cho rằng cái cọc kia đóng ở chỗ nào là tốt nhất.

- Ta định đóng cái cọc này ở chỗ huyện Tân Hương.

Tân Hương huyện ở giữa quận Cấp và quận Hà Nội, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu, Địch Nhượng gật gật đầu:

- Được rồi, để ta suy nghĩ một chút.

Địch Hoằng ở bên cạnh không hề hé răng, chỉ cần Nhị tướng quân không ngăn cản kế hoạch của y, y cũng không để ý một cái Tân Hương huyện nho nhỏ.

***

Địch Hoằng quay về chỗ ở của mình, y đi thẳng về phía hậu trạch, nói với hai tên hộ vệ dũng mãnh:

- Canh giữ ở cửa, không cho bất cứ ai vào.

Y bước nhanh đi vào hậu trạch, trực tiếp đi thẳng vào trong một gian viện, trong viện có bốn thị vệ đeo đao, ánh mắt bọn họ cảnh giác chăm chú nhìn Địch Hoằng đi vào, dường như không hề có ý niệm rằng Địch Hoằng mới là chủ nhân tòa nhà này.

Địch Hoằng thay đổi thái độ lạnh lùng, vẻ mặt tươi cười nói:

- Phu nhân có ở trong không?

- Phu nhân có ở trong phòng, tướng quân vào đi.

Một thị vệ kéo mở cửa phòng, Địch Hoằng bước nhanh vào, trong phòng trang trí vô cùng xa hoa, ngập tràn mùi hương ấm áp thản nhiên, ở giữa đặt một chậu than, trong chậu than củi đang cháy rừng rực, khiến trong phòng vô cùng ấm áp, ở trên chiếc giường bên cạnh chậu than có một nữ nhân ăn mặt xinh đẹp đang nằm lười biếng, rõ ràng là phó hội chủ Bột Hải Cao Tuệ.

Cao Tuệ từ lúc Dương Huyền Cảm tạo phản liền không chỉ một lần liên hệ với quân Ngõa Cương, người trung gian giúp nàng liên hệ với Địch Nhượng chính là Địch Hoằng, Địch Hoằng cực lực thúc giục quân Ngõa Cương gia nhập vào Bột Hải hội, nhưng bởi vì Bột Hải hội đưa ra điều kiện quá mức hà khắc, quyết định cuối cùng của Địch Nhượng là gia nhập vào phủ Vũ Xuyên cũng đang lôi kéo y.

Tuy nhiên Bột Hải hội vẫn chưa từng buông tha cho quân Ngõa Cương, Cao Tuệ vẫn âm thầm duy trì liên hệ với Địch Hoằng, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu Địch Hoằng hận Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành đại biểu cho ích lợi quý tộc Quan Lũng, một nguyên nhân khác khiến y thù hận chính là Lý Kiến Thành đã cướp đi quyền lực của y.

Lần này Địch Hoằng đột nhiên mạnh mẽ thúc đẩy quân Ngõa Cương mở rộng về hướng đông, trên thực tế chính là Cao Tuệ đứng sau lưng sai khiến.

Là đại diện cho toàn quyền của Bột Hải hội, Cao Tuệ hy vọng quân Ngõa Cương mở rộng về hướng đông, dần dần thoát khỏi sự khống chế của quý tộc Quan Lũng, quay lại gia nhập vào Bột Hải hội, nếu như nói Đậu Kiến Đức và La Nghệ đại diện cho lợi ích của Bột Hải hội ở Hà Bắc, như vậy quân Ngõa Cương chính là một quân cờ quan trọng để Bột Hải hội mở rộng về Trung Nguyên.

Hội Bột Hải rất rõ ràng việc đấu tranh quyền lực nội bộ của Vũ Xuyên phủ, cho nên trong thời khắc mấu chốt đổi chủ soái, liền hạ thủ với quân Ngõa Cương, quân Ngõa Cương mở rộng về hướng đông chính là một khâu mấu chốt trong toàn bộ kế hoạch của hội Bột Hải.

Tuy nhiên Cao Tuệ yêu cầu quân Ngõa Cương tấn công quận Tế Bắc, nhiều hay ít cũng có một chút liên quan đến cảm xúc của nàng, Trương Tu Đà cự tuyệt nàng và Trương Huyễn trêu chọc nàng, khiến cho trong lòng nàng tràn đầy thù hận với hai người này, cho nên thừa dịp Trương Tu Đà tấn công quận Thanh Hà, Cao Tuệ liền bắt đầu đến thúc đẩy quân Ngõa Cương tấn công quận Tế Bắc.

Cao Tuệ ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Địch Hoằng:

- Thế nào, huynh đệ của ngươi đồng ý chưa?

Địch Hoằng có chút e ngại Cao Tuệ này, tuy rằng y từng có quan hệ nào đó với Cao Tuệ, nhưng y vẫn không dám vô lễ với nàng, y cung kính hồi đáp:

- Khởi bẩm phu nhân, huynh đệ của ta đã đồng ý xuất binh tấn công quận Tế Bắc, sẽ do y tự mình xuất chinh.

- Rất hay.

Cao Tuệ lập tức ngồi dậy, không hề keo kiệt khen ngợi.

Địch Hoằng vừa mừng vừa lo, vội vàng cười nói;

- Đây là do phương án của phu nhân chuẩn xác, ta khiến cho các tướng lĩnh thay nhau vào khuyên huynh đệ ta, y rốt cục đã đồng ý.

- Vậy thì ngươi không hiểu rồi.

Ánh mắt hẹp dài của Cao Tuệ híp lại thành một đường nhỏ, cười lạnh nói:

- Huynh đệ của người dao động không phải là do các đại tướng khuyên bảo, mà là vì Nguyên Mân muốn nuốt trọn quân Ngõa Cương, khiến y có cảnh giác với Vũ Xuyên Phủ, cho nên y mới muốn đặt cược ở cả hai đầu, một bên tiếp tục dựa vào phủ Vũ Xuyên, nhưng đồng thời vẫn qua lại với Bột Hải hội, ta nghĩ, y hẳn là biết ta ở đây đi?

Địch Hoằng gật gật đầu:

- Đại ca biết phu nhân ở chỗ của ta, nhưng đại ca nói tạm thời không tiện gặp phu nhân, lần sau sẽ tìm cơ hội.

- Ta cũng không gấp. Nhưng ta muốn biết, huynh đệ của ngươi định bao giờ xuất binh đánh quận Tế Bắc?

Địch Hoằng cười đắc ý:

- Đúng như ý nguyện của phu nhân, ngày mai sẽ xuất binh ngay.

***

Ngày mùng ba tháng giêng năm Đại Nghiệp thứ mười một, chủ soái quân Ngõa Cương Địch Nhượng tự mình dẫn ba vạn đại quân tinh nhuệ rời khỏi Ngõa Cương trại, đánh về hướng quận Tế Bắc.

Bình Luận (0)
Comment