Hồ Cao Kê ở chỗ giao giữa quận Thanh Hà và quận Tín Đô, phía bắc giáp huyện Táo Cường quận Tín Đô, phía nam giáp huyện Võ Thành quận Thanh Hà, rộng mấy trăm dặm, là một đầm lầy mênh mông, nhưng ở giữa lại có không ít đảo nhỏ, nước bùn hỗn hợp, vô cùng lầy lội, rất dễ ẩn nấp, bởi vậy nơi này cũng trở thành một trong hai căn cứ lớn nhất của bọn thổ phỉ làm phản của thời Tùy mạt.
Đúng như lời của Bùi Hành Nghiễm, mùa đông hồ Cao Kê bởi vì lượng nước hạ thấp, đã trở thành vũng bùn, hơn nữa tầng băng rất mỏng, bị tuyết trắng bao phủ, toàn bộ hồ Cao Kê biến thành một cạm bẫy cực lớn, hơi không chú ý sẽ bị chết trong đống bùn sâu mấy trượng.
Nhưng có một con đường bí mật đi vào hồ Cao Kê, rộng không hơn một trượng, phía dưới không phải là bùn mà là bùn đất, con đường bí mật này cả hai mùa xuân hạ đều rất khó tìm kiếm, lại càng không cần phải nói là sau khi bị tuyết trắng bao trùm, khắp nơi đều trắng xóa, sao có thể nhìn thấy được con đường bí mật.
Cho dù khó tìm kiếm, nhưng con đường bí mật này đối với Dương Công Khanh mà nói lại rất quan trọng, chứa đựng một ít lương thực trong hồ Cao Kê, chính là mấu chốt sinh tồn của bọn họ.
Đường vào con đường bí mật ở phía tây bắc hồ Cao Kê, trong một cánh đồng bát ngát không có người ở rộng mênh mông hơn mười dặm, bình thường đám thổ phỉ đều đi thuyền nhỏ vào hồ Cao Kê, không đi con đường bí mật, toàn bộ quân đội của Trương Kim Xưng chỉ có không nhiều hơn năm người biết cách đi con đường bí mật này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Công Khanh mang theo mười bốn nghìn người đi về hướng tây bắc hồ Cao Kê, Dương Công Khanh tuy rằng không biết cách đi cụ thể, nhưng y hai năm trước từng đi qua một lần, ít nhiều vẫn còn chút ấn tượng.
- Phải tìm được một gốc cây liễu, đó chính là cửa vào.
Nhìn hồ Cao Kê bị tuyết trắng mịt mùng bao trùm, Dương Công Khanh chỉ dẫn binh lính tìm kiếm gốc cây liễu, hơn nghìn binh lính dọc theo hướng bắc hồ Cao Kê tìm kiếm, bởi vì bên cạnh hồ Cao Kê đều là rừng, muốn tìm được một gốc liễu như lời Dương Công Khanh nói cũng không dễ dàng.
Dương Công Khanh trong lòng bắt đầu lo lắng, y nhìn sắc trời một chút, qua một canh giờ nữa sẽ đến giờ ăn cơm trưa, sau khi ăn xong bữa trưa cuối cùng, đa số binh lính sẽ không còn lương khô, cho dù một ít binh lính còn một chút, cũng không làm nên được điều gì.
Đúng lúc này, một binh lính từ đằng xa chạy vội tới hô lớn:
- Tướng quân, chúng ta phát hiện một cây liễu ở cách đây năm dặm.
Dương Công Khanh mừng rỡ, vội vàng ra lệnh cho binh lính đi về phía bắc. Đi được vài dặm, quả nhiên nhìn thấy một gốc liễu. Dương Công Khanh liếc mắt một cái liền nhận ra gốc cây liễu này, chính là cái cây đi vào con đường bí mật kia, nhưng đường đi cũng không phải thẳng tắp, cụ thể đi như thế nào y cũng không còn chút ấn tượng nào nữa rồi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy. Dương Công Khanh ra lệnh, đội quân thứ ba đi trước, đội thứ hai theo sau.
Dương Công Khanh có ba quân, trong đó đội quân thứ nhất có năm nghìn người chính là quân đội trực tiếp thuộc về y. Đương nhiên đi cuối cùng, để cho đám quân còn lại đi trước để thử đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh lính chỉ về phía nam hô to:
- Tướng quân, có quân Tùy.
Dương Công Khanh chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một ngọn đồi cách đó mười dặm về phía nam xuất hiện hơn mười kị binh quân Tùy, từ xa nhìn bọn họ, Dương Công Khanh khẽ thở ra, đây chỉ là do thám của quân Tùy, không phải quân đội chính thức, tuy nhiên do thám xuất hiện, đại quân cũng sẽ cách đây không quá xa.
Y không thèm để ý đến do thám quân Tùy, gấp gáp thét lên:
- Lập tức xuất phát.
Một đội ba trăm người tay cầm trường mâu, thử thăm dò mặt tuyết, bắt đầu xuất phát về hướng hồ.
Xa xa xuất hiện hơn mười quân do thám của quân Tùy, là đội do thám cho Thẩm Quang suất lĩnh, tổng cộng hơn năm mười người, chia làm ba đội, họ phụng mệnh theo dõi quân phản loạn, lúc này Thẩm Quang nhìn thấy quân phản loạn đang chuẩn bị xuất phát đi về hướng trong hồ Cao Kê, y lập tức ra lệnh:
- Đội thứ nhất ở lại tiếp tục giám thị, còn lại theo ta quay về.
Năm kị binh ở lại, số kị binh còn lại theo Thẩm Quang chạy gấp về hướng nam.
Ước chừng đi khoảng mười dặm, phía trước xuất hiện một đội quân Tùy, đây là đội quân ba nghìn người do Trương Huyễn tự mình suất lĩnh, bởi vì quân trong thành đã có khoảng bày nghìn người, Trương Huyễn liền chia làm hai đường, để cho Uất Trì Cung và La Sĩ Tín thủ thành, hắn và Bùi Hành Nghiễm đi trước tìm thời cơ chiến đấu.
Đêm hôm qua, bọn họ từ mấy tù binh bị tên bắn trúng lấy được tin tình báo chuẩn xác, Dương Công Khanh chỉ mang theo lương khô cho bốn ngày, vậy nghĩa là hôm nay bọn chúng sẽ cạn lương, tâm trạng vội vàng muốn vào hồ Cao Kê của Dương Công Khanh cũng có thể hiểu được rồi.
Trương Huyễn quấn vải nhìn về hướng bắc, vài kỵ binh đang chạy về hướng này, người cầm đầu chính là Thẩm Quang, Trương Huyễn giục ngựa tiếp đón, một lát, Thẩm Quang chạy tới gần, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến tướng quân.
- Dương Công Khanh bây giờ đang làm gì?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Bọn họ cách chúng ta ba mươi dặm, hình như đã tìm được cửa con đường bí mật vào hồ Cao Kê, đang thử đi về phía trước.
- Vậy chúng ta sẽ chờ thêm chút nữa.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng:
- Chờ nhặt xác bọn chúng.
***
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, dần dần đến chiều, quân phản loạn đi chậm như rùa, hao phí nửa ngày mới đi được năm dặm, cần phải đi đến hòn đảo nhỏ gần nhất, ít nhất còn phải đi thêm ba mươi dặm nữa, đây là khoảng cách đường thẳng, con đường bí mật vào hồ Cao Kê này quanh co uốn lượn, thực ra lộ trình hơn năm mươi dặm, trong tình huống trên người không có chút lương thực, bọn họ rất khó đi đến nơi có lương thực tiếp tế.
Hai đội quân gần vạn người đã vào con đường bí mật hồ Cao Kê, lúc này, Dương Công Khanh lại ngăn cản đội quân thứ nhất đi tới, mắt y phức tạp nhìn chăm chú vào đám quân đội dần dần đi xa, đường bên trong vô cùng phức tạp, dùng cách dò đường căn bản không giải quyết được vấn đề.
Trên thực tế, y căn bản không muốn đi vào con đường bí mật.
Nhìn thấy hai đội quân đi vào hồ Cao Kê, Dương Công Khanh khoát tay chặn lại:
- Quay đầu đi về hướng tây, lập tức xuất phát.
Dương Công Khanh trong lòng sáng như gương, với tốc độ hành quân như này, trong vòng hai ngày đừng mơ tìm được hang ổ trong hồ Cao Kê, như vậy bọn họ toàn bộ sẽ chết hết trong đầm lầy này, ngay từ đầu y đã không nghĩ đến việc vào hồ Cao Kê, y thầm nghĩ cách bảo vệ năm nghìn quân đội của mình, nhân lúc trong tay vẫn còn hơn trăm con ngựa vận chuyển vật tư, y có lẽ có thể đến quận Tín Đô, đi vào hồ Cao Kê chẳng qua là vì để thoát khỏi những binh lính khác.
Dương Công Khanh suất lĩnh năm nghìn quân hăng hái đi về hướng tây, rất nhanh liền rời khỏi hồ Cao Kê.
Trong đống tuyết trong hồ Cao Kê, ba trăm binh lính đi đầu dò đường cẩn thận đi về phía trước, khi bọn họ đi vào một đống tuyết, dưới chân bỗng truyền đến tiếng răng rắc, răng rắc, tiếng vỡ, ba trăm quân phản loạn lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay đầu liều mạng chạy.
Trong hoàn cảnh chen lấn không ít người té ngã, băng ở dưới tuyết đột nhiên vỡ, ba trăm binh lính toàn bộ rơi xuống bùn, bọn họ kê thảm thiết, liều mạng giãy dụa, nước bùn nhanh chóng ngập miệng, bao phủ đỉnh đầu, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người biến mất.
Binh lính phía sau đều sợ ngây người, trên thực tế bọn họ đã đi lầm đường, dưới chân bọn họ chỉ là một mặt băng hơi cứng rắn, đã chịu đến cực hạn, mặt băng rạn nứt nhanh chóng xảy ra phản ứng dây chuyền.
Ác mộng của quân phản loạn vẫn còn chưa chấm dứt, liên tục có tiếng răng rắc vang lên dưới chân đám lính, tất cả binh lính đều sợ tới mức hét ầm lên, liều mạng chạy trốn, chỉ thấy từng đám từng đám lính rơi xuống bùn, giống như là mặt đất vỡ ra, từng đám binh lính nhanh chóng bị vũng bùn nuốt trọn.
Mười nghìn binh lính đều bị dọa đến mất hồn mất vía, quay đầu liều mạng chạy, đằng sau không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng la khóc, nhưng không ai dám quay đầu lại, chỉ biết chạy trối chết, vô số người ngã trên đất, hoặc bị giẫm chết, hoặc bị rơi vào bùn chết.
Không biết qua bao lâu, mặt băng dưới chân rốt cục không vỡ ra, bọn họ cuối cùng đã quay về được chỗ đất cứng rắn, binh lính quân phản loạn lúc này mới phát hiện bọn họ lại đi nhầm hai dặm, đằng sau là một mảng bùn lầy đen thùi lùi lớn, gần một nửa người bị bùn nuốt lấy.
Vô số binh lính sợ tới mức hai chân như nhũn ra, quỳ trên mặt đất khóc lớn, lúc này, ở chỗ lối vào hồ Cao Kê cách đó vài dặm, Trương Huyễn suất quân phong kín đường lui duy nhất, binh lực của hắn không nhiều lắm, buông tha cho việc truy kích Dương Công Khanh, ngược lại tập trung binh lực đối phó với đám phản loạn trong vũng bùn.
Trong đống tuyết hơn nghìn binh lính quân phản loạn đang quỳ, đây là nhóm quân phản loạn đầu tiên trốn ra, toàn bộ đầu hàng quân Tùy.
Lúc này Bùi Hành Nghiễm thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Đám quân phản loạn này đều là hậu hoạn, không bằng xử tử toàn bộ.
Trương Huyễn thản nhiên cười nói;
- Đầu sỏ là Trương Kim Xưng, không có liên quan đến đám binh lính tầng thấp nhất này, để lại bọn họ làm ruộng chưa chắc là chuyện xấu.
Trương Huyễn trong lòng hiểu rất rõ, trong quân đội của Trương Kim Xưng, ít nhất có một nửa người là nông dân bị hiếp bức, thanh niên cường tráng trong chiến loạn ở Thanh Châu và Hà Bắc đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đây không phải là chuyện có thể bù đắp trong vòng ba hay năm năm, đây là chuyện phải mất một thế hệ thậm chí mấy đời mới có thể khôi phục.
Trương Huyễn lập tức gọi mấy chục binh lính đầu hàng tới, nói với bọn họ:
- Các ngươi đi thông báo với người bên trong, Dương Công Khanh đã vứt bỏ bọn họ trốn đi, bọn họ nếu ngoan cố chống lại đến cùng, như vậy hồ Cao Kê sẽ là nơi chôn cất của bọn họ, nếu không muốn chết thì thành thật ra đầu hàng cho ta.
Mấy chục binh lính đầu hàng đi vào trong hồ Cao Kê, không bao lâu sau, nhiều đội binh lính giơ tay đầu hàng đi ra, lúc này binh lính quân phản loạn toàn bộ đều bị dọa đến phát run, ý chí chống cự sớm đã mất hầu như không còn.
Điều khiến Trương Huyễn kinh ngạc hơn là, hơn chín nghìn quân phản loạn đi vào hồ Cao Kê, cuối cùng đi ra đầu hàng không đến năm nghìn người, gần nửa quân giặc chết ở trong hồ Cao Kê.
Ngày mùng hai tháng giêng năm Đại Nghiệp thứ 11.
Dương Công Khanh nhân cơ hội này rời khỏi Trương Kim Xưng, y một đường đi cướp bóc liên tục, mười ngày sau, Dương Công Khanh suất quân đến Ngõa Cương trại, chính thức gia nhập quân Ngõa cương, nhưng cùng lúc đó, quân Ngõa Cương ở Đông quận cũng có biến động bất thường.