Mấu chốt của việc thắng bại trong chiến tranh thường nằm ở chỗ có nắm chắc thời cơ chiến đấu hay không, Trương Huyễn cướp được huyện Võ Thành không chỉ lợi dụng nhược điểm về tính cách con người, suất binh giành thắng lợi, đồng thời đã cho thấy việc nắm bắt được thời cơ chiến đấu, nếu hắn công thành chậm nửa canh giờ, chỉ sợ hắn sẽ không còn cơ hội, hai vạn viện quân của Dương Công Khanh chỉ đến chậm hơn so với hắn nửa canh giờ.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc La Sĩ Tín quấy rầy, La Sĩ Tín quấy rầy khiến Dương Công Khanh không thể không hành quân chậm lại, đến huyện Võ Thành chậm nửa ngày so với dự kiến, vì vậy đánh mất thời cơ chiến đấu.
Cứ tưởng rằng trong đó dường như là ý trời, trên thực tế cũng nằm ở mưu lược của chủ tướng. Nếu Trương Kim Xưng chỉ cho Dương Công Khanh dẫn theo năm nghìn quân tinh nhuệ tới cứu viện, tình hình sẽ hoàn toàn khác rồi.
Trên đầu thành nam, Trương Huyễn nhìn chăm chú vào viện quân của quân phản loạn ở phia xa xa, hắn cười nói với Uất Trì Cung:
- Quân địch không quản ngại đường xa đến giúp đỡ, lão Uất cảm thấy bọn họ sẽ mang nhiều hay ít lương thực?
- Ta cảm thấy họ mang nhiều nhất chỉ có thể duy trì được sáu bảy ngày, nhiều hơn nữa sẽ thành vướng víu.
- Cho dù là bảy ngày, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể ở lại đây một ngày, sau đó phải quay về, trong một ngày đó liệu có thời cơ chiến đấu không?
Uất Trì Cung ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chỉ sợ chỗ Cao Kê Bạc vẫn còn có lương thực.
Bùi Hành Nghiễm ở bên cạnh cười nói:
- Mùa đông Cao Kê Bạc giống như một con dã thú, hơi không chú ý một chút cũng sẽ bị nó nuốt mất.
- Sao lại nói như vậy?
Trương Huyễn khó hiểu hỏi.
- Thật ra ta cũng chỉ nghe đại soái nói như vậy, đại soái nói hồ Cao Kê mùa xuân, hạ, thu đều có nước, có thể đi thuyền vào, tương đối an toàn, nhưng mùa đông mực nước hạ xuống biến thành vũng bùn, bên trên chỉ kết một tầng băng mỏng, lại thêm một tầng tuyết liền biến thành cạm bẫy, người đi ở phía trên, dưới chính là vũng bùn, hơi không chú ý liền bị vũng bùn sâu mấy vạn trượng nuốt lấy, thậm chí còn có cá sấu, vô cùng hung mãnh, cho nên mùa đông không được vào hồ, cho dù bên trong có giấu lương thực, thì đám viện quân đó cũng không lấy được.
Uất Trì Cung có chút không phục:
- Người khác không biết đường vào hồ, nhưng Trương Kim Xưng hẳn sẽ biết. Đây dù sao cũng là nơi ở của gã, ngay cả gã còn không thể vào được, vậy cái ổ đó còn ý nghĩa gì nữa?
- Trương Kim Xưng đương nhiên biết, nhưng đây là một trong những bí mật lớn của gã. Nghe nói bí mật này chỉ có ít ỏi vài người biết thôi, đám viện quân này chưa chắc đã biết.
Lúc này, trong đầu Trương Huyễn nhanh chóng xuất hiện một ý niệm, hắn cười nói nhỏ với mọi người vài câu, mọi người đều mỉm cười, gật đầu, lập tức tự đi xuống sắp xếp.
Một khắc sau, Dương Công Khanh suất lĩnh mười lăm nghìn đại quân chạy tới huyện Võ Thành, Dương Công Khanh lòng nóng như lửa đốt, một lòng muốn chiếm đoạt huyện Võ Thành. Trong cái thế giới loạn lạc mà lương thực là nguồn tài nguyên chiến lược nhất, ai chiếm được huyện Võ Thành tức là có được gần một trăm nghìn thạch lương thực và một số lượng lớn vật tư quân sự. Chỉ cần chiếm được y có thể trở thành chư hầu xưng bá một phương, Dương Công Khanh sao có thể không nóng nảy.
Nửa đường y bỏ lại mấy nghìn quân già yếu hành quân khó khăn, đem đội quân tinh giản lại còn mười lăm nghìn người. Đẩy nhanh tốc độ hành quân, nhưng cho dù như vậy, y vẫn đến chậm một bước, chỉ chậm một bước, ngắn ngủi nửa canh giờ, tất cả đều thay đổi.
Trên đầu thành huyện Võ Thành yên tĩnh, không có bất cứ một binh lính nào, cửa thành mở rộng, lộ ra thành cái động trống rỗng, từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua, bên trong thành và ngoài thành đều không có một bóng người.
Dương Công Khanh trong lòng vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Hàn Trí Thọ đã bỏ huyện Võ Thành rồi sao? Y lệnh cho một thiên tướng:
- Mang theo một nghìn binh lính vào thành.
Thiên tướng này không thể không đồng ý, suất lĩnh một nghìn binh lính kiên trì đi từng bước về hướng cửa thành, Dương Công Khanh đứng ở đằng xa nhìn ra, nhìn thấy binh lính của y từng bước tiếp cận cửa thành, trái tim của y cũng đưa tới cổ họng.
Lúc một nghìn quân phản loạn cách cửa thành chỉ có sáu mươi bước, đã nhìn thấy rõ ràng hố trên đường vẫn chưa bị lấp hết cách đó không xa.
Đúng lúc này, bên trong thành truyền đến tiếng trống trận, trên đầu thành mấy ngàn quân Tùy đột nhiên hiện thân, bọn họ bắn tiễn lung tung, tiễn như mưa xuống, một nghìn quân giặc sắp đặt không kịp đề phòng, bị mưa tên bắn trúng, tiếng kêu vang lên thành một mảnh, binh lính ở phía sau chưa trúng tên xoay người chạy như điên.
Lúc này, cửa thành nhanh chóng đóng lại, cầu treo kéo lên, trên đầu thành dựng cờ của Đoàn Long quân quân Tùy.
Một loạt thay đổi này khiến Dương Công Khanh trợn mắt há hốc mồm, y nhìn thấy khí thế quân đội nhanh chóng hạ, chỉ đành hạ lệnh:
- Lui về phía sau năm dặm.
Hơn một vạn quân phản loạn giống như thủy triều lui về phía sau, bỏ lại mấy trăm thi thể và một ít binh lính bị thương chưa chết tru lên tuyệt vọng trong gió lạnh, nghênh đón bọn họ chỉ có cái chết.
***
Trương Huyễn đứng ở trên đầu thành nhìn quân phản loạn cách đó vài dặm, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Đám quân phản loạn này đối với hắn mà nói không có bất cứ uy hiếp nào, hắn chỉ suy xét xem làm thế nào để tiêu diệt hoàn toàn đám quân phản loạn này.
Lúc này, một binh lính chạy tới, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, ngoài thành phía bắc có một đội quân, là quân của tướng quân La Sĩ Tín.
Trương Huyễn mừng rỡ, La Sĩ Tín sao lại tới đây vậy? Hắn lập tức hiểu được, nhất định là đại soái phái La Sĩ Tín quấy rầy viện quân của quân địch, Trương Huyễn lúc này lập tức ra lệnh:
- Mau chóng mở cửa thành cho bọn họ vào.
Cửa thành bắc mở ra, La Sĩ Tín suất lĩnh một nghìn quân đi vào huyện Võ Thành, y cũng nhẹ nhàng thở ra, vào thành rồi có nghĩa là có tiếp tế rồi, nếu không, bọn họ trên nửa đường quay về sẽ cạn kiệt lương thực.
- Hiền đệ sao lại tới đây vậy?
Trương Huyễn cười từ trên đầu thành đi xuống.
La Sĩ Tín cười ha hả:
- Nếu đệ không đến, chỉ sợ đại ca bây giờ còn đang ở trên núi săn thú đó.
- Nói như vậy, đệ trên đường đến đây đã quấy rầy quân địch?
La Sĩ Tín đắc ý gật gật đầu:
- Làm trễ nải của bọn họ nửa ngày, chúng ta chỉ có một nghìn người, đây là kết quả lớn nhất, đại ca chuẩn bị thưởng cho ta cái gì đây?
- Vậy thưởng cho đệ một quả đấm.
Trương Huyễn nhẹ nhàng đấm vào hõm vai y một quyền, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích, nếu không có sự chậm trễ mất nửa ngày này, viện quân hẳn là canh bốn đã đến huyện Võ Thành, như vậy hắn thật sự chỉ có thể săn thú ở trên núi rồi, toàn bộ chiến cuộc ở quận Thanh Hà đều phải thay đổi.
- Ta còn có một tin tình báo muốn nói cho đại ca.
La Sĩ Tín cười nói:
- Quân địch chỉ mang theo lương khô sáu ngày, hôm nay đã là nửa ngày thứ ba, nếu hôm nay bọn họ vẫn không lập tức rút về, vậy hơn một vạn người kia sẽ hết lương thực.
- Trên đường có tiếp tế không?
La Sĩ Tín lắc đầu:
- Từ lúc quận Thanh Hà nổ ra chiến sự, tất cả người của quận Thanh Hà đều trốn tới Lâm quận, một đường đi đến đây ta không thấy bất cứ một gia đình nào hết, cả thị trấn cũng là một tòa thành không, cho dù là mấy huyện ở phía nam cũng chỉ còn lại một chút nhân khẩu.
Trương Huyễn trầm tư một lát, vừa cười vừa vỗ bờ vai La Sĩ Tín nói:
- Đi xuống nghỉ ngơi chút đi, sau khi nghỉ ngơi tốt chúng ta lại đánh một trận với quân địch.
Trong trận chiến, các loại thời cơ chiến đấu sẽ liên tiếp không ngừng xuất hiện, có khi là thời cơ chiến đấu, nhưng cũng có thể là cạm bẫy, nếu như mấu chốt của việc phân biệt cơ hội và cạm bẫy nằm ở người cầm đầu, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, ví dụ như Hàn Trí Thọ đảo lộn chủ yếu và thứ yếu, bị “Trương Tu Đà” đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, một lòng muốn giết Trương Tu Đà nổi danh, kết quả dao động niềm tin muốn thủ thành, cuối cùng khiến thành trì thất thủ, gần một trăm nghìn thạch lương thực bị cướp đi, khiến đại quân Trương Kim Xưng sắp lâm vào đường chết.
Mà Trương Huyễn lúc này cũng như vậy bị hấp dẫn cực lớn, mười lăm nghìn quân giặc lặn lội đường xa đánh tới, quân đội trong tình trạng kiệt sức, lương thực sắp hết, lòng quân dao động, đây là một cơ hội tốt để tiêu diệt hoàn toàn chi quân đội này, cho dù là đại tướng nào, Uất Trì Cung hay Bùi Hành Nghiễm, La Sĩ Tín đều bị dao động rồi, đều yêu cầu ra khỏi thành quyết chiến với quân địch, bọn họ có bảy ngàn quân tinh nhuệ, hoàn toàn có thể đánh tan chi quân đội gấp đôi quân mình này.
Nhưng Trương Huyễn lúc này lại thể hiện ra ý chí và niềm tin của chủ soái, trong đại trướng, hắn chậm rãi nói với mọi người:
- Chúng ta không thể dẫm vào vết xe đổ của Hàn Trí Thọ, đối với chúng ta mà nói, quan trọng không phải là tiêu diệt hơn một vạn viện quân kia, mà là lương thực vật tư ở bên trong thành, chỉ cần chúng ta có thể thủ vững huyện Võ Thành, tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng sẽ không cầm cự được bao lâu, đây là mấu chốt để chúng ta chiến thắng quân địch, huống chi Dương Công Khanh sẽ ra vẻ yếu đuổi, dụ chúng ta ra khỏi thành tác chiến, cho nên mặc kệ y ra vẻ thế nào, chúng ta đều ở trong thành không ra.
- Nếu qua tối nay, Dương Công Khanh vẫn chưa rút quân thì sao?
La Sĩ Tín lại hỏi.
Trương Huyễn hơi hơi mỉm cười:
- Nếu qua tối nay Dương Công Khanh còn chưa rút quân, chúng ta sẽ vừa có hi vọng bảo vệ được thành trì này, còn có thể đánh tan hoàn toàn đối phương.
Mọi người mừng rỡ, đều hỏi:
- Tướng quân có thượng sách gì?
Trương Huyễn cười thần bí:
- Qua đêm nay nói sau.
Màn đêm dần buông xuống, đội quân của Dương Công Khanh ở cách đó năm dặm vẫn chưa rút lui, bọn lính vừa lạnh vừa đói, vô cùng khổ sở, sĩ khí cực kì thấp, nguyên nhân Dương Công Khanh không cho lui lại rất đơn giản, tin tình báo của La Sĩ Tín sai, bọn họ không phải mang theo sáu ngày lương thực mà chỉ mang theo có bốn ngày lương thực.
Trương Kim Xưng căn bản cũng không nghĩ tới huyện Võ Thành sẽ bị quân Tùy đoạt được, cho nên vì để viện quân nhẹ nhàng tiến lên, chỉ cho bọn họ mang theo bốn ngày lương khô, lúc này lương thực của bọn họ đã sắp hết, đã không thể quay về huyện Cao Đường nữa.
Dương Công Khanh đôi mắt trông mong nhìn về phía tường thành, khát vọng quân Tùy có thể ra khỏi thành quyết chiến với bọn họ, nhưng từ giữa trưa đến tối, quân Tùy vẫn đóng cửa không ra, khiến Dương Công Khanh dần dần tuyệt vọng, lại không có vũ khí công thành, cũng không có ý chí quyết đấu, lui lại chỉ còn đường chết.
Lúc này Dương Công Khanh hận thấu xương Trương Kim Xưng, nếu không phải y dẫm đạp lên người của quận Thanh Hà, ít nhất mình còn có thể tìm được chút tiếp tế, nhưng bây giờ bọn họ không có cái gì, lương thực của bọn họ chỉ có thể kiên trì đến trưa mai, sau giờ ngọ trưa mai, bọn họ sẽ cạn sạch lương thực rồi.
Trên thực tế, Dương Công Khanh vẫn còn giữ một chút tiền vốn cuối cùng, chính là hơn trăm con vật kéo, nhưng y không tính giết bọn chúng, ít nhất không phải bây giờ, đây là lương thực cho năm nghìn quân của y, quân đội còn lại đừng mơ lấy được một chén canh.
Dương Công Khanh nhìn chăm chú về phía hồ Cao Kê một lúc, xem ra y chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, xem có thể thử quay về nơi ở của Trương Kim Xưng hay không, trên đảo hẳn có không ít lương thực, tuy rằng không biết chuẩn xác đường nhỏ đi vào hồ Cao Kê, nhưng y cũng biết một chút đầu mối.
- Truyền lệnh của ta, toàn quân xuất phát về hướng hồ Cao Kê.