Trương Tu Đà không ở lâu tại bắc thành, lại lách đi về hướng nam thành, phía nam thành là cánh đồng bát ngát bạt ngàn, địa thế hơi thấp, cách đó mười dặm về hướng tây nam là đầm lầy Cao Kê Bạc.
Hàn Trí Thọ gần như theo sát sau Trương Tu Đà chạy như điên trên đầu thành:
- Đưa cho ta chiến mã và đao.
Y quay đầu lại hô to, vài tên thân binh dắt chiến mã của y chạy về hướng nam thành.
Ngoài nam thành, Trương Tu Đà và hai mươi mấy binh lính vẫn ở chỗ cách đó 150 bước, nơi này vừa đúng ngoài tầm ngắm của tên nỏ, y giơ roi ngựa lên chỉ vào kị binh trên tường thành nói gì đó, lại xuống ngựa dường như đang xem xét gì đó trên mặt đất.
Hàn Trí Thọ nằm úp sấp trên lỗ châu mai thở hổn hển, mắt không chớp nhìn chằm chằm Trương Tu Đà, y chỉ cảm thấy trong cơ thể từng dòng máu mãnh liệt phóng đi, đúng lúc này, con ngươi y chợt co rút lại thành một đường, nắm lấy cơ hội ngàn năm có một xuất hiện trước mặt y, Trương Tu Đà không ngờ rời khỏi chiến mã đi lên chỗ mô đất cách đó không xa, đứng ở trên mô đất nhìn càng thêm rõ ràng hơn.
Mạch máu trong não Hàn Trí Thọ rốt cục sắp nổ tung, y rốt cục không áp chế được dục vọng muốn lập công, hét lớn một tiếng nói:
- Mở cửa thành, đánh ra ngoài, bắt sống Trương Tu Đà.
Một thiên tướng kinh hãi, vội vàng nói:
- Đại vương không cho phép mở cửa thành.
Hàn Trí Thọ hung hăng quất lên mặt y, mắng to:
- Ngu xuẩn, quân Tùy ở nơi nào?
Y xoay người chạy xuống dưới thành:
- Mở cửa thành.
Cửa thành chậm rãi mở ra, cầu treo cũng chầm chậm buông xuống, Hàn Trí Thọ quơ đại đao, giục ngựa xông ra khỏi cửa thành, suất lĩnh mấy trăm binh lính chạy về hướng Trương Tu Đà ở cách đó không xa.
Lúc này, Trương Tu Đà phát hiện Hàn Trí Thọ đánh ra, y vội vàng chạy xuống khỏi mô đất, trở mình lên ngựa chạy về hướng đông bắc, Hàn Trí Thọ sao có thể buông tha cho y, giục ngựa chạy như điên, binh lính ở phía sau cũng hăng hái chạy theo.
Hai mươi mấy kị binh lại không chạy trốn theo Trương Tu Đà, một trong số đó chính là Bùi Hành Nghiễm, y thấy cửa thành mở rộng, lập tức lấy ra hai thanh đại chùy từ phía sau gò đất, bọn họ đã giấu ở đó từ tối hôm qua.
Trong kế sách của Trương Huyễn, quan trọng nhất chính là mở cửa thị trấn Võ Thành. Cơ hội trôi qua, cho dù Bùi Hành Nghiễm dẫn kị binh thẳng hướng cửa thành cũng không kịp. Đúng lúc này, mặt đất cách cửa thành hai mươi mấy bước bỗng nhiên nứt ra, từ dưới đất vô số binh lính quân Tùy chui ra, Thẩm Quang là người đầu tiên lao ra, chạy về hướng cửa thành.
Khoảng cách quá ngắn, tất cả binh lính trên thành đều không kịp phản ứng, Thẩm Quang đã mang theo nhóm mấy trăm binh lính đầu tiên xông vào cửa thành. Ngay sau đó Uất Trì Cung từ trong động đất lao ra, y suất lĩnh nhóm hơn hai trăm binh lính thứ hai chạy về hướng cửa thành.
Đồng thời trong lúc này, trong rừng cây phía xa xa vang lên tiếng kèn trầm thấp, “Ô...” từng tiếng kèn vang lên quanh quẩn khắp nơi, Bùi Hành Nghiễm cũng hô to một tiếng, dẫn kỵ binh chạy về hướng đông bắc, nhiệm vụ của y không phải vào thành, mà là chặn chủ tướng quân địch định rút lui trở về.
Lúc này, trên thành dưới thành đại loạn, tất cả quân phản loạn đều bị tình huống đột biến này khiến cho giật mình trợn mắt há hốc mồm. Chờ đến lúc bọn họ kịp phản ứng, hai đội quân Tùy tinh nhuệ nhất đã vào trong thành.
- Mau đóng cửa thành.
Thiên tướng trên đầu thành vội đến mức dậm chân hô to.
Cầu treo cục cục được kéo lên, nhưng cửa thành lại không đóng lại được, đã bị binh lính quân Tùy dùng khối sắt chặn vào chỗ khe cửa, Thẩm Quang suất lĩnh trăm binh lính quân Tùy đã khống chế được cửa thành, chiến đấu kịch liệt với quân phản loạn không ngừng đánh tới, nhưng cướp đoạt cầu treo là nhiệm vụ của Uất Trì Cung.
Chốt cầu treo được đặt ở trong thành, bị hai mươi mấy quân phản loạn khống chế, lúc này, Uất Trì Cung đã suất lĩnh hai trăm binh lính đánh lên đầu thành.
Uất Trì Cung vẫn xông pha chiến đấu vô cùng anh dũng, dùng vi đà côn, đại côn nặng trăm cân múa, đánh cho quân phản loạn gãy xương đứt gân, đầu vỡ toang, một đám quân phản loạn bị đánh bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảnh.
Uất Trì Cung là người đầu tiên xông lên đầu thành, mấy trăm tên quân phản loạn mãnh liệt đánh về chỗ y, Uất Trì Cung hét lớn một tiếng, côn đánh về hướng đám quân địch, hơn hai trăm binh lính quân Tùy cũng đánh về hướng đầu thành.
***
Hàn Trí Thọ đuổi tới thành đông, nhưng lúc này, Hàn Trí Thọ bắt đầu nghi ngờ, Trương Tu Đà này chạy trối chết, vô cùng sợ hãi, không có chút khí độ của Thống soái quân Tùy nào cả, mà đám thân binh còn mặc kệ y, dù thế nào cũng không có khả năng, Hàn Trí Thọ trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, y chậm rãi ghì chặt chiến mã lại.
Đúng lúc này, trên đầu thành truyền đến tiếng kêu to của binh lính:
- Tướng quân, mau quay về thành.
Phía sau bỗng nhiên nổi lên tiếng trống, Hàn Trí Thọ vừa quay đầu lại, chỉ thấy từ hướng đông bắc trong rừng cây có vô số binh lính quân Tùy đánh ra, cầm đầu là đại tướng tay cầm một cái phương thiên kích kỳ dị, giục chiến mã như một ngọn lửa chạy về hướng y, Hàn Trí Thọ cả kinh, y lập tức ý thức được mình bị lừa rồi.
Hàn Trí Thọ trong lòng vô cùng hối hận, quay đầu ngựa lại chạy về hướng cửa thành. Giống như tất cả các huyện nhỏ, huyện Võ Thành chỉ có hai cái cửa thành, hiện tại y ngoại trừ cửa nam thì không còn đường để trốn, mấy trăm binh lính thủ hạ của y cũng theo y chạy trốn về hướng nam.
Nhưng chỉ chạy đi mấy trăm bước, liền bị Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh hai mươi mấy kị binh ngăn cản. Bùi Hành Nghiễm cũng nhìn thấy Trương Huyễn đang chạy tới từ phía xa xa, y lòng nóng như lửa đốt, hét lớn một tiếng, giục ngựa xông tới, chỉ nghe thấy “Ông” một tiếng, đại chùy đánh về hướng Hàn Trí Thọ.
Đại chùy mãnh liệt đánh tới, Hàn Trí Thọ không trốn kịp, chỉ đành nâng đao đỡ lấy, chỉ nghe thấy một tiếng chói tai, đao bị đại chùy đánh gãy, Hàn Trí Thọ cả người lẫn ngựa ngã trên mặt đất, đầu bị đánh vỡ, không kịp kêu lên một tiếng chết thảm tại chỗ.
Binh lính còn lại thấy chủ tướng bỏ mình, sợ tới mức chạy tán loạn, bị hai mươi mấy kị binh quân Tùy đuổi giết. Lúc này, Trương Huyễn suất lĩnh đại quân chủ lực đánh tới, hắn ghìm chặt chiến mã, Bùi Hành Nghiễm tiến lên ôm quyền nói:
- Ty chức dùng lực quá mạnh, mặt tướng địch đã hoàn toàn thay đổi, ta cũng không biết y là ai?
Trương Huyễn liếc mắt nhìn tử thi một cái, cười nói:
- Hỏi một chút quân phản loạn là được, tình hình ở cửa thành thế nào rồi?
- Uất Trì tướng quân và Thẩm Giáo úy đã đánh vào, tình hình bây giờ ty chức cũng không rõ.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ngươi có thể dẫn quân của ta đi chặn phía cửa bắc, ta đi cửa nam tiếp ứng.
- Tuân lệnh.
Bùi Hành Nghiễm hô to một tiếng với binh lính:
- Quân Đông Lai đi theo ta.
Một nghìn binh lính tách ra khỏi đội ngũ, đi theo Bùi Hành Nghiễm đánh về hướng cửa bắc, Trương Huyễn thì suất lĩnh đại quân còn lại đánh về hướng cửa nam.
Trên đầu thành đánh nhau vô cùng quyết liệt, phó tướng Tống Xương Lăng của quân phản loạn suất lĩnh ba nghìn binh lính liều chết đánh tới, ý đồ đoạt lại cửa thành, Thẩm Quang suất lĩnh năm trăm thủ hạ đánh nhau kịch liệt với hơn một nghìn quân phản loạn.
Mà trên đầu thành lại càng chiến đấu ác liệt hơn, Uất Trì Cung và hơn hai trăm thủ hạ của y gặp phải sự tiến công của hơn hai nghìn quân phản loạn, song phương tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, trên đầu thành thi thể chồng chất, máu chảy thành sông, thủ hạ của Uất Trì Cung chết gần nửa, nhưng bọn họ vẫn đứng vững trước sự tấn công của mấy nghìn quân phản loạn.
Trong thành lâu, hơn mười binh lính quân Tùy đánh bại quân phản loạn, cướp được đầu mối cầu treo, bọn họ ra sức đẩy bàn tời, cầu treo thật lớn bắt đầu kèn kẹt hạ xuống, hào nước trước thành không có nước nhưng lại đầy cọc nhọn, chỉ có thể dựa vào cầu treo trên hào bảo vệ thành mới có thể đánh vào thành.
Theo tiếng kèn kẹt, cầu treo rốt cục ầm ầm rơi xuống đất, binh lính vung đao chém đứt bàn tời, khiến bàn tời mất đi hiệu lực, cầu treo không thể kéo lên được nữa, bọn họ cũng ra khỏi thành lầu chiến đấu với quân địch.
Song phương đã chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng, binh lính quân Tùy đều hét to liều mạng, bọn họ cả người đều là máu, vẫn như cũ đánh nhau với quân địch.
Đúng lúc này, dưới thành truyền đến tiếng kèn vang dội, giống như một tiếng gào thét lạnh thấu xương ập tới, binh lính quân Tùy sĩ khí đại chấn, Uất Trì Cung hét lớn một tiếng, một côn đánh bay phó tướng Tống Xương Lăng xuống thành, lòng quân của quân phản loạn dao động, bọn họ đều lui lại phía sau, không ít quân giặc quay đầu bỏ chạy về hướng bắc thành.
Chỗ cửa thành, Trương Huyễn đi đầu, suất lĩnh đại quân đánh vào huyện Võ Thành, quân giặc trong thành rốt cục sụp đổ toàn bộ, chen chúc bỏ chạy về hướng thành bắc, nhưng ngoài thành bắc đã bị Bùi Hành Nghiễm suất quân ngăn chặn, quân phản loạn không còn chỗ để trốn.
Lúc này, bên trong thành năm nghìn đại quân đánh tới, quân phản loạn cùng đường đều quỳ xuống đầu hàng, lại bị binh lính quân Tùy đầy thù hận không chút lưu tình giết chết.
Sau khi Trương Huyễn truyền lệnh dừng chiến đấu, năm nghìn quân phản loạn thủ thành chỉ còn không tới hai nghìn người, quân phản loạn toàn bộ chết dưới đao của quân Tùy.
***
Quân Tùy nhanh chóng tiếp quản huyện Võ Thành, Trương Huyễn bước vào kho hàng dưới sự bảo vệ của mười mấy binh lính, hai gã quản kho hàng nơm nớp lo sợ đi tới quỳ xuống:
- Tham kiến Trương tướng quân.
- Đứng lên đi.
Trương Huyễn lập tức đi vào kho lương lớn nhất, chỉ thấy lương thực bên trong chất đầy từng túi từng túi một, giống như một tòa núi nhỏ:
- Trong này có bao nhiêu lương thực?
Trương Huyễn quay đầu lại hỏi.
Một nhân viên thu chi vội vàng tiến lên khom người nói:
- Khởi bẩm tướng quân, trong này có chín nghìn bốn trăm thạch lương thực.
- Tổng cộng có bao nhiêu?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Tổng cộng là chín vạn hai nghìn thạch, cỏ khô năm vạn gánh.
Trương Huyễn bỗng nghĩ đến cái gì đó, liền vội vàng hỏi:
- Trong thành có chiến mã của Trương Kim Xưng không?
- Có, có ba trăm hai mươi con.
Trương Huyễn lập tức vô cùng vui mừng, hắn vốn tưởng rằng Trương Kim Xưng mang toàn bộ chiến mã đi, lại không ngờ rằng trong thành vẫn còn hơn ba trăm con, đây quả là thu hoạch ngoài ý muốn, hắn vội vàng nói:
- Đưa ta đi xem.
Đúng lúc này, một binh lính chạy gấp tới quỳ một gối bẩm báo:
- Bẩm tướng quân, Trần Giáo úy truyền cấp báo tới, ngoài ba mươi dặm phát hiện một số lượng lớn quân phản loạn, ước chừng khoảng hai vạn người, đang đánh về hướng này.