Đêm khuya, trên đầu thành huyện Võ Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, năm nghìn quân giặc toàn bộ lên thành, Hàn Trí Thọ đã có được tin tình báo, quân Tùy đã xuất hiện, chừng vạn người, y nhất định phải tỉnh táo đối phó với cuộc chiến công thành sắp diễn ra.
Hàn Trí Thọ lúc này đang đứng trên đầu thành bắc, nhìn chăm chú vào chỗ chân núi cách đó hai dặm, y có thể thấy rõ ràng bên đó ánh lửa lúc ẩn lúc hiện và rất nhiều lều lớn mới dựng lên.
Lúc này, một binh lính nhanh chóng chạy lên thành, đây là trinh sát tuần tra quân phản loạn phái đi, y có được tin tức quan trọng, y chạy đến dưới thành hô lớn:
- Cho ta lên thành, ta có tin tình báo quan trọng cần bẩm báo.
Một lúc sau, từ đầu thành có một cái giỏ bằng trúc hạ xuống, thám báo ngồi trong giỏ bằng trúc được kéo lên thành, Hàn Trí Thọ bước nhanh tới, quát hỏi:
- Phát hiện ra chuyện gì?
Thám báo vội vàng quỳ xuống:
- Khởi bẩm tướng quân, ty chức may mắn đã trà trộn được vào quân doanh của quân địch.
Hàn Trí Thọ mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:
- Quân Tùy đang làm gì?
- Bọn họ đang đốn củi làm thang công thành, có chừng hai nghìn người đang chế tạo, ty chức nhìn thấy có ít nhất ba mươi cái thang đã làm xong.
Hàn Trí Thọ hừ lạnh một tiếng, lại hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu quân?
- Tính theo số trại, thì ít nhất cũng phải có mười nghìn người trở lên.
Hàn Trí Thọ sắc mặt hơi đổi, một lúc lâu sau lại hỏi:
- Còn gì không?
- Ty chức còn nhìn thấy Trương Tu Đà đang đi tuần doanh, hình như là bị bệnh, thân binh của y khuyên y quay về nghỉ ngơi, nhưng y không chịu, cuối cùng bị thân binh cứng rắn đưa về.
Hàn Trí Thọ cũng có chút hứng thú, hóa ra Trương Tu Đà đổ bệnh, chuyện này đúng là ít nghe nói đến, tuy nhiên trời rét lạnh như vậy, nếu y bị bệnh cũng là chuyện bình thường.
- Còn có tin gì khác nữa không?
- Không còn nữa rồi, ty chức không dám ở lại lâu, nên lặng lẽ chạy ra ngoài.
Hàn Trí Thọ gật gật đầu, dặn dò:
- Dẫn y xuống nghỉ ngơi.
Trinh sát tuần tra được dẫn xuống, lúc này, một tướng lĩnh đi lên thấp giọng nói:
- Hình như quân Tùy phòng ngự có lỗ hổng, nếu chúng ta thả vào một mồi lửa, quân Tùy sẽ không đánh mà lui.
Hàn Trí Thọ cũng có chút dao động, y do dự một chút, cuối cùng khống chế được sự kích động trong lòng, lắc lắc đầu nói:
- Tình hình không rõ, chúng ta không thể mạo muội hành động, trước tiên cứ bảo vệ thành trì đã, tuy nhiên Trương Tu Đà đổ bệnh, đây cũng là một chuyện tốt.
Y lập tức ra lệnh cho tất cả binh lính:
- Phấn chấn lên, sau khi đánh bại quân Tùy ta sẽ thưởng cho.
***
Trong đại doanh của quân Tùy cũng đèn đuốc sáng trưng, từng cây từng cây đại thụ vân sam cao mấy chục trượng bị chặt ngã. Mấy nghìn người đang bận rộn vận chuyển đầu gỗ, chế tạo thang công thành. Nhiều đội binh lính tuần tra canh gác ở bốn phía đề phòng.
Trong một doanh trướng ở trung tâm, hai binh lính giỏi hóa trang đang một lần nữa giúp “Trương Tu Đà” tân trang lại thần sắc có bệnh, “Trương Tu Đà” này là người được Trương Huyễn chọn ra từ trong sáu nghìn binh lính. Bộ dáng hơi giống Trương Tu Đà, dáng người cũng không sai biệt lắm, hóa trang thêm một chút liền rất giống Trương Tu Đà.
- Hóa trang phải tinh tế một chút, ngày mai tuyệt đối không thể bị lộ tẩy.
Trương Huyễn dặn dò hai binh lính.
- Tướng quân yên tâm đi, ngày mai cho dù trời mưa cũng sẽ không bị lộ tẩy.
Trương Huyễn cười cười, xoay người ra khỏi lều, một Lữ Soái tiến lên bẩm báo:
- Tướng quân, thám báo của quân giặc đã ra khỏi doanh rồi.
Nửa canh giờ trước, thám báo quân Tùy phát hiện một trinh sát tuần tra của quân giặc có ý đồ tới gần đại doanh, Trương Huyễn quyết định tương kế tựu kế, để cho tên thám báo này trà trộn vào đại doanh, cũng nghiêm mật giám thị y, phòng ngừa y phóng hỏa đốt doanh trại.
- Tốt lắm, bây giờ bắt đầu tăng mạnh phòng ngự, không cho phép xảy ra bất cứ sơ hở nào.
- Tuân mệnh.
Lữ Soái thi lễ, bước nhanh rời đi.
Trương Huyễn lại nhìn bóng đêm, chân trời có một ông trăng khuyết, giữa bầu trời xanh đậm không một áng mây màu, trong vắt như một mặt gương màu xanh, từng ngôi sao giống như bảo thạch khảm trên gương.
- Đã sắp canh bốn rồi, tướng quân không nghỉ ngơi chút sao?
Phía sau truyền đến giọng nói của Uất Trì Cung.
- Tất cả mọi người đang bận rộn, ta sao có thể ngủ được?
Trương Huyễn lại hỏi:
- Bên Thẩm Quang đã có tin tức gì chưa?
- Vừa rồi Thẩm Giáo úy phái người báo lại, nói tiến triển rất thuận lợi, cấu tạo và tính chất của đất hoàn toàn giống như suy đoán lúc trước, mặt trên cứng rắn, phía dưới xốp.
Trương Huyễn ngồi ở trên một tảng đá lớn, Uất Trì Cung chần chừ một chút lại nói:
- Tướng quân thấy quân địch sẽ mắc lừa sao?
Trương Huyễn lắc lắc đầu:
- Ta không thể chắc chắn, phán đoán theo tính cách của chủ tướng quân địch, y sẽ mắc mưu, nhưng cũng sẽ có những tình huống xảy ra ngoài dự đoán, ví dụ như có người khuyên bảo y, hoặc là tự bản thân y chần chừ. Tóm lại, nếu có chút ngoài ý muốn nào xảy ra chúng ta đều sẽ thất bại, nhưng bất kể thế nào, chúng ta sẽ phải toàn lực ứng phó, từng chi tiết đều phải làm tốt.
- Ngày mai việc xông vào trận địa giao cho ta đi.
Uất Trì Cung khẩn thiết nói.
- Vết thương trúng tên của ngươi đã khỏi hoàn toàn chưa?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Ta sớm đã khỏi rồi, không tin tướng quân xem.
Uất Trì Cung đứng dậy đánh một quyền, uy lực như hổ, sức mạnh mười phần, Trương Huyễn mỉm cười.
- Được rồi, vậy ngày mai sẽ giao cho ngươi.
Lúc này, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng chuông, Trương Huyễn nhướn mày:
- Sao có thể có tiếng chuông?
- Tướng quân, bây giờ đã là năm mới rồi.
Trương Huyễn cả kinh, hắn lúc này mới nhớ ra, hóa ra trong lúc vô tình bọn họ đã sang một năm mới, Đại Nghiệp năm thứ mười một đến rồi.
Trương Huyễn không kìm nổi thở dài, trong lòng vô cùng áy náy, đêm giao thừa, không ngờ lại để binh lính ăn lương khô, Uất Trì Cung lấy một khối bánh từ trong ba lô ra, bẻ làm đôi, đưa cho Trương Huyễn một nửa.
- Đây là phong tục của quê hương ta, lúc sang năm mới nhất định phải ăn cái gì đó, thì năm đó mới không bị chịu đói.
Trương Huyễn nhận lấy bánh cắn một miếng, bánh còn cứng rắn hơn cả đá, hắn chậm rãi nhấm nuốt, cười nói:
- Phong tục của quê hương ta, giao thừa nhất định phải thức, đuổi âm u đón nắng mới, đêm nay không ngờ lại làm đúng theo phong tục.
- Mỗi nơi đều có một phong tục riêng, bình thường đều là ăn, đáng tiếc không có rượu.
Uất Trì Cung không kìm nổi liếm liếm môi.
Trương Huyễn cười vỗ vỗ bờ vai y:
- Đợi đại chiến chấm dứt, ta tìm cơ hội quay lại kinh thành với ngươi, đến Thiên Tự Các uống rượu nho, chúng ta uống không say không về, còn hôm nay thì thôi, có bánh ăn ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
- Tướng quân nói không sai, đêm nay chúng ta ăn bánh chúc mừng năm mới, chính là vì tương lai có thể thoải mái uống rượu ở Thiên Tự các.
***
Trời dần dần sáng, mặt trời của Đại Nghiệp năm thứ mười một từ từ mọc lên từ phía đông, ánh mặt trời màu vàng trải đầy dãy núi, vùng quê và thành trì. Lúc này hai mươi mấy kị binh bảo vệ Trương Tu Đà đi ra từ đại doanh dưới chân núi, chậm rãi đi về hướng huyện Võ Thành, sớm đã có thám báo của quân phản loạn phát hiện ra chuyện này, lập tức chạy về thành bẩm báo.
Trương Huyễn đứng trước đại doanh, nhìn chăm chú vào đội kỵ binh đi xa, hắn quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Toàn quân nghe lệnh, chuẩn bị xuất kích.
Sáu nghìn quân Tùy xếp thành hàng, khôi giáp tươi sáng, ánh đao lóe sáng, trường mâu như rừng, đằng đằng sát khí xếp hàng trước cửa đại doanh, chờ đợi mệnh lệnh xuất kích của chủ tướng.
Trên đầu thành bắc huyện Võ thành, Hàn Trí Thọ bọc chăn lông ngủ trên đầu thành, y bị binh lính đánh thức trong lúc ngủ say:
- Tướng quân, tướng quân.
- Chuyện gì?
Hàn Trí Thọ mơ mơ màng màng mở to mắt.
- Vừa rồi, trạm gác báo lại, phát hiện ra một đội kị binh quân Tùy đang chạy về hướng huyện Võ Thành, người đi đầu có chút giống Trương Tu Đà.
Hàn Trí Thọ lập tức đứng lên, bước nhanh lên đầu thành, cẩn thận nhìn về hướng bắc, một lát sau, y quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh đang đi về hướng thành trì, dường như chỉ là đi xem xét địa hình và thành trì, Hàn Trí Thọ bắt đầu hưng phấn, y cũng mơ hồ nhận ra người đi đầu có điểm giống Trương Tu Đà.
Không bao lâu sau, đội kị binh đã đi vào khoảng cách cách thành trì hai trăm bước, Hàn Trí Thọ ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm người dẫn đầu quân Tùy, y có thể khẳng định, người nọ chính là chủ soái Trương Tu Đà của quân Tùy, sắc mặt không tốt lắm, xem ra bệnh chưa lành, quan trọng hơn là, Trương Tu Đà không mang binh khí, chỉ mang theo một chiến đao.
Hàn Trí Thọ trong lòng dâng lên một cảm giác muốn lập công, nếu y có thể giết chết hoặc bắt sống Trương Tu Đà, đây là chiến công hiển hách thế nào đây?
Trương Kim xưng dẫn đại quân đánh bại Phùng Hiếu Từ, cũng giết hơn một vạn quân Tùy, khiến Hà Bắc khiếp sợ, nhưng Hàn Trí Thọ lại bị vây ở trong huyện Võ Thành, tất cả vinh quang và chiến công đều không liên quan đến y, trong lòng y sớm đã có bất bình. Nhưng nếu như y có thể giết chết Trương Tu Đà, Hàn Trí Thọ y chắc chắn có thể danh chấn thiên hạ, khi đó, y cũng có thể đứng ngang hàng với Trương Kim Xưng rồi, thậm chí y cũng có thể tự lập một đội quân xưng Vương.
Ở thời đại Ngụy Tấn Tùy Đường, danh vọng là thứ quan trọng nhất, thế gia theo đuổi danh vọng, vì vậy gọi là vọng tộc, sĩ tử theo đuổi thanh danh, cho nên gọi là danh sĩ, đại tướng trong quân cũng theo đuổi danh vọng, gọi là danh tướng, phản tặc khát vọng danh vọng, có danh vọng sẽ có người đi theo, sẽ tạo thành đội ngũ, có thể tự xưng Vương.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Hàn Trí Thọ và Trương Kim Xưng không phải là võ công, mà là uy danh của bọn họ kém nhau quá xa, ai ai ở Hà Bắc đều biết đến Trương Kim Xưng, nhưng chưa ai từng nghe nói đến Hàn Trí Thọ, cho nên Trương Kim Xưng mới có thể tự phong là Thanh Hà Vương, mà y chỉ có thể làm tiểu đệ.
Nhưng nếu như Hàn Trí Thọ y có thể giết chết Trương Tu Đà, vậy uy danh của y sẽ ở trên Trương Kim Xưng, Hàn Trí Thọ hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Hàn Trí Thọ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Tu Đà ở cách đó không xa.