Chủ tướng Hàn Trí Thọ của huyện Võ Thành là tâm phúc của Trương Kim Xưng, y khôi ngô tuấn tú, đầu to như cái đấu, cánh tay rắn chắc, có thể sử dụng được đại đao nặng sáu mươi cân.
Kỳ thật võ nghệ cao cường cũng không phải nguyên nhân Hàn Trí Thọ được thủ vệ huyện Võ Thành, trong huyện Võ Thành cất giữ một trăm nghìn thạch lương thực và vô số vũ khí vật tư, là mạch máu sinh mạng của Trương Kim Xưng, dùng người y tin tưởng nhất bảo vệ huyện Võ Thành, Trương Kim xưng mới có thể yên tâm.
Sự trung thành của Hàn Trí Thọ mới là nguyên nhân căn bản y được bổ nhiệm làm tướng quân bảo vệ huyện Võ Thành, nhưng Hàn Trí Thọ cũng có nhược điểm, chính là tính cách dễ nổi nóng, dễ bị kích động, cho nên nhiệm vụ Trương Kim Xưng giao cho y chính là đến chết cũng phải bảo vệ Võ Thành, nghiêm lệnh không cho y ra khỏi thành nghênh chiến.
Lúc này Hàn Trí Thọ đứng trên đầu thành, ngắm nhìn núi Phượng ở xa xa, y đã nhận tin tức Trương Kim Xưng dùng bồ câu gửi tới, một đội quân Tùy đang trên đường đến huyện Võ Thành, Trương Kim Xưng lệnh cho y canh phòng nghiêm ngặt tử thủ huyện Võ Thành, nếu huyện Võ Thành thất thủ, sẽ chặt đầu y.
Nhưng nếu mình bảo vệ được huyện Võ Thành thì sao? Trên thư không nhắc đến, khiến cho Hàn Trí Thọ có chút buồn bực, làm tốt là điều phải làm, làm không tốt sẽ bị trừng phạt, Đại vương cũng không tránh khỏi có chút không hợp tình hợp lý rồi.
Lúc này, mấy binh lính mang theo một trinh sát tuần tra lên lầu, chính là đội trưởng đội tuần tra giả bộ chết trốn thoát được, một thân binh tiến lên nói nhỏ với Hàn Trí Thọ vài câu, Hàn Trí Thọ đánh giá đội trưởng này một chút, lạnh lùng hỏi:
- Quân Tùy không giết chết ngươi?
Đội trưởng liền vội vàng tiến lên quỳ xuống:
- Khởi bẩm tướng quân, ty chức bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì giả chết mới tránh được một kiếp, ngoại trừ ty chức ra, hai người khác bị bắt đi, huynh đệ còn lại đều bỏ mình.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, quân địch có bao nhiêu người? Chủ tướng là ai? Bây giờ đã ở đâu rồi?
Hàn Trí Thọ không có hứng thú với việc gã chạy trốn như thế nào, y chỉ quan tâm tình hình cụ thể của quân Tùy thôi, đội trưởng nghẹn họng trân trối, gã nào có biết những điều này. Hàn Trí Thọ mặt trầm xuống, phất tay ra lệnh:
- Lôi xuống chém.
Đội trưởng sợ tới mức mất hồn mất vía, gã thế nào cũng không ngờ tới mình trốn về lại nhận được kết quả như vậy, gã gấp đến mức hô lớn:
- Tướng quân, ta biết chủ tướng quân địch là ai?
- Là ai?
Hàn Trí Thọ quay đầu nhìn gã một cái.
- Chính là Trương Tu Đà.
Hàn Trí Thọ ngây ngẩn cả người:
- Ngươi chắc chắn?
- Hồi bẩm tướng quân, ty chức nghe bọn họ nói đại soái thích ăn thịt nướng. Liền đem theo con lợn rừng ty chức đã nướng xong đi, nói là mang về để giúp đại soái bớt thèm.
Hàn Trí Thọ mày nhăn thành một đống, chẳng lẽ Trương Tu Đà tự mình suất quân đến tấn công huyện Võ Thành sao? Tấn công huyện Cao Đường chỉ là giả, tấn công huyện Võ Thành mới là mục tiêu chân chính của bọn họ? Nhất thời, Hàn Trí Thọ rối như tơ vò, cũng không biết nên làm thế nào.
***
Ở vùng quê rộng lớn ở quận Thanh Hà, hai vạn quân phản loạn dọc theo kênh Vĩnh Tế hăng hái đi về hướng huyện Võ Thành, đội quân này chính là viện quân do Trương Kim Xưng phái đi, do đại tướng Dương Công Khanh suất lĩnh.
Sau đợt mấy tháng trước ở huyện Thanh Hà thất bại trong việc chặn Trương Huyễn lại, Dương Công Khanh đã dần dần trở thành nhân vật số hai trong quân Trương Kim Xưng.
Điều này cũng có liên quan đến năm nghìn lính tinh nhuệ của mình, quân đội của Trương Kim Xưng tuy nhiều, nhưng binh lính tinh nhuệ không nhiều, chỉ có hơn hai vạn năm nghìn người, trong đó Dương Công Khanh có tận năm nghìn người. Thực lực chính là ở đó, Trương Kim Xưng cũng không thể không trọng dụng Dương Công Khanh.
Về vấn đề xử lý quân Phùng Hiếu Từ đầu hàng như thế nào, ý kiến của Dương Công Khanh và Trương Kim Xưng cũng không đồng nhất, Dương Công Khanh phản đối xử tử hơn một vạn quân Tùy, y cho rằng như vậy sẽ khiến triều Tùy quay lại trả thù. Sẽ khiến bọn họ trở thành cái đinh trong mắt triều đình nhà Tùy, bất lợi cho việc phát triển lâu dài của bọn họ.
Nhưng Trương Kim Xưng bị thắng lợi che mờ đầu óc, một lòng muốn lập uy với Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, liền kiên quyết giữ ý kiến của mình, giết chết mười nghìn binh lính quân Tùy đầu hàng. Điều này khiến cho Dương Công Khanh vô cùng bất mãn, đồng thời cũng có chút khiếp sợ rồi, không ngoài sở liệu của y, mới qua vài ngày, Trương Tu Đà liền tập kết binh lực phát động tiến công đánh quận Thanh Hà.
Càng khiến cho Dương Công Khanh dao động chính là, Trương Kim Xưng nhanh chóng trầm luân vào việc hoang dâm sa đọa, trước đó còn có mấy phần dã tâm làm chuyện đại sự, nhưng bây giờ không ngờ cả ngày ở cùng với mười mấy nữ nhân, đến tận lúc đại quân của Trương Tu Đà đánh tới gã mới hốt hoảng đánh lại.
Dương Công Khanh đã không còn coi trọng Trương Kim Xưng, bắt đầu có ý tự bảo vệ mình, lần này Trương Kim Xưng phái y dẫn hai vạn quân đi trợ giúp huyện Võ Thành, liền giúp Dương Công Khanh phát hiện ra một cơ hội ngàn năm có một, nếu như mình có thể chiếm lĩnh huyện Võ Thành, cướp lấy lương thảo vật tư huyện Võ Thành, y liền có khả năng để tự lên làm vương.
- Không được phép nghỉ ngơi, tăng tốc cho ta.
Dương Công Khanh lớn tiếng ra lệnh, y bây giờ đang đua cuộc đua tốc độ với quân Tùy, nhất định phải chiếm được huyện Võ Thành trước quân Tùy.
Cho dù Dương Công Khanh lòng nóng như lửa đốt, nhưng ngoại trừ năm nghìn quân tinh nhuệ của y ra, quân còn lại phần lớn là đám ô hợp, làm sao có thể chịu được chuyện hành quân đường xa cường độ cao, rất nhiều người càng đi càng chậm, đội ngũ cũng càng ngày càng dài, từ lúc ban đầu là hai dặm liền biến thành hơn mười dặm, binh lính mỏi mệt không chịu nổi, tiếng oán thán khắp nơi.
Ngay trong cánh rừng ở phía bắc huyện Thanh Hà, La Sĩ Tín mang theo một nghìn binh lính đến sớm hơn quân đội của Dương Công Khanh một bước, binh lính đều vô cùng mỏi mệt, ngồi xuống dưới đất nghỉ ngơi uống nước, dần dần khôi phục thể lực, La Sĩ Tín thì đứng trên một cây đại thụ nhìn con đường ở phía xa xa.
Quân phản loạn hành quân dọc theo bờ tây kênh Vĩnh Tế, như vậy bọn chúng nhất định phải đi qua con đường này. Lúc này trong lòng La Sĩ Tín vô cùng hưng phấn, đánh Từ Viên Lãng y bị nhốt trên núi, đánh Tả Hiếu Hữu y cũng không được độc lập xuất chiến, vẫn khiến cho y canh cánh trong lòng, hôm nay rốt cục đã có được cơ hội một mình xuất chiến.
Đương nhiên La Sĩ Tín cũng không ngu xuẩn, y chỉ có một nghìn quân, mà đối phương lại có tận hai vạn quân, nếu bị đối phương bao vây, toàn quân của y chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, y cũng biết mình chỉ có thể đánh quấy nhiễu, giữ chân đối phương lại.
- Tướng quân, bọn chúng đến rồi.
Lính gác trên đỉnh cây cao giọng nhắc nhở La Sĩ Tín ở phía dưới, La Sĩ Tín cũng nhìn thấy, ở trên con đường phía xa xa cách đó mười dặm xuất hiện một dải dài xám xịt, ở trên con đường không có một bóng người đặc biệt rõ ràng.
La Sĩ Tín lập tức hét lớn:
- Quân đội tập kết.
Một nghìn binh lính đều đứng dậy xếp thành hàng, bọn họ ở trong rừng sâu, cách đường khoảng ba bốn dặm, cho dù có trạm gác thăm dò của quân địch ở phía trước cũng sẽ không đụng phải bọn họ.
Quân giặc càng ngày càng gần, đội ngũ cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng, đây là một đội quân dài như một con rắn, quân đội phía trước đi rất nhanh, nhưng quân đội ở phía sau lại càng bước càng mệt mỏi, dường như là sắp đi không nổi.
La Sĩ Tín lập tức có kế sách ứng chiến, y không đánh quân đội ở phía trước, mà công kích quân địch ở đằng sau.
Sau một lúc lâu, La Sĩ Tín khoát tay chặn lại, suất lĩnh một nghìn binh lính chạy gấp ra khỏi rừng cây, lúc này quân chủ lực của Dương Công Khanh đã đi qua, trung quân và hậu quân không hề chú ý đến tình hình ở rừng cây ven đường, một nghìn binh lính quân Tùy đang mai phục ở chỗ cách đường khoảng sáu mươi bước.
Binh lính quân Tùy đều giơ cung lên, nhắm ngay vào một đội quân trên đường, một Giáo Úy tiến lên thấp giọng nói với La Sĩ Tín:
- Tướng quân, quân địch mệt mỏi, không bằng tấn công một trận.
La Sĩ Tín sau khi trầm tư một lúc lâu, gọi bốn Giáo Úy thủ hạ tới, thấp giọng nói với bọn họ:
- Sau hai đợt bắn tiễn ta dẫn ba đội quân tấn công, đội quân thứ tư ở trong rừng gióng trống khua chiêng, tạo thanh thế, đánh một phát liền chạy, không được hiếu chiến.
Mọi người gật gật đầu, đều quay về, lại qua một lúc lâu sau, La Sĩ Tín thấy thời cơ đã đến, hét lớn một tiếng:
- Bắn.
Tiếng mõ trong rừng cây chợt vang lên, một nghìn mũi tên bắn ra cùng một lúc, tên dày đặc bắn về phía quân phản loạn trên đường, mấy nghìn quân phản loạn sớm đã mệt không chịu nổi, đột nhiên có tên bắn tới, lập tức ngã xuống như rạ, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía, quân phản loạn đại loạn.
Ngay sau đó, đợt tên thứ hai của quân Tùy bắn tới, lại thêm một mảnh người ngã ngựa đổ, Lã Sĩ Tín xoay người đi lên, múa thiết thương hét lớn một tiếng:
- Giết cho ta.
- Giết a!
Hơn bảy trăm năm mươi binh lính quân Tùy vọt ra, đánh về phía quân địch đang hỗn loạn, trong rừng cây trống khua như sấm, cờ tung bay, tiếng kêu rung trời, dường như còn vô số binh lính đang mai phục.
Dương Công Khanh ở phía trước nghe nói trung quân bị phục kích, không khỏi chấn động, quát hô:
- Quay lại giết cho ta.
Y suất lĩnh mấy nghìn binh lính quân tinh nhuệ đánh về phía sau, đợi đến khi Dương Công Khanh đến chỗ bị phục kích, binh lính quân Tùy phục kích bọn họ đã nhanh chóng rút lui khỏi, chỉ thấy trên đường đều là xác chết, binh lính bị thương nằm la liệt, nhìn sơ qua, ít nhất tổn thất hơn hai nghìn người.
Dương Công Khanh trong lòng hối hận, lớn tiếng hỏi:
- Có bao nhiêu quân Tùy?
Một thiên tướng bẩm báo:
- Có khoảng hơn hai nghìn người đánh ra, trong rừng còn có mấy nghìn người, ty chức đoán chừng ít nhất cũng phải có năm nghìn người.
Dương Công Khanh cả kinh, nếu như đối phương có năm nghìn người, như vậy bọn họ dùng cách tằm ăn dâu để đánh, từ từ phục kích quân đội của mình, chờ đến khi đến huyện Võ Thành, quân đội của y còn có thể còn lại được bao nhiêu?
Lúc này thám báo ở trạm canh gác quay về bẩm báo:
- Tướng quân, chúng ta phát hiện tung tích quân địch, ở ngay chỗ cách chúng ta mấy dặm, ước chừng có mấy nghìn người.
Dương Công Khanh không dám sơ suất lần nữa, lệnh cho binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, khôi phục thể lực, y lại phái người đi đến trạm canh gác thăm dò tình hình quân địch, tận đến khi cách đó ba mươi dặm không còn bóng dáng quân Tùy, lúc này y mới hạ lệnh quân đội tiếp tục hành quân, y không thể không thả chậm tốc độ hành quân, nén ép đội ngũ thành một dặm, từ từ đi, chậm rãi hướng về huyện Võ Thành.