Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 252 - Chương 211: Kế Hoạch Chiếm Lấy Võ Thành (1)

Chương 211: Kế hoạch chiếm lấy Võ Thành (1)
Chương 211: Kế hoạch chiếm lấy Võ Thành (1)

Khác với địa hình đồi núi chập chùng ở Sơn Đông, quận Thanh Hà đã gần như thuộc về bình nguyên lớn Hà Bắc, tuy rằng cũng có chút đồi núi, nhưng đều vô cùng thấp, phần lớn chỉ cao hơn mười trượng, nhưng diện tích lại không nhỏ, đỉnh núi bằng phẳng, bình nguyên nhô lên thành từng gò đất bằng phẳng, trải dài khắp khu rừng rậm rạp.

Bùi Hành Nghiễm đã tới huyện Võ Thành vài lần, vô cùng hiểu biết địa hình và tình trạng vùng này, y mang theo năm mươi kị binh chạy dọc theo đồi núi, khu rừng che lấp cho bọn họ, sáng sớm hôm sau, bọn họ đã tới bên ngoài huyện Võ Thành.

Bùi Hành Nghiễm thấy một ngọn núi cao ở nơi xa nhất, ngọn núi đó tên là núi Phượng, là ngọn núi cao hiếm thấy ở xung quanh huyện Võ Thành, sau lưng núi Phượng chính là huyện thành, y phất tay chặn kỵ binh đang chạy, chỉ về phía rừng:

- Đi vào trong rừng cây nghỉ ngơi.

Y lại dặn dò hai kị binh vài câu, hai kị binh ôm quyền thi lễ, tiếp tục giục ngựa chạy về hướng tiền phương, tinh binh còn lại đều xuống ngựa, dắt chiến mã đi vào rừng.

Rừng tùng phủ kín lá kim, đi ở phía trên rất mềm mại, có vẻ ấm áp khô ráo, binh lính đều tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, đi vội một ngày một đêm, bọn họ thực sự có chút mỏi mệt không chịu nổi.

Bùi Hành Nghiễm ngồi xếp bằng ở dưới một gốc cây tùng, để mã giáo ở trên cành cây bên cạnh, binh khí của Bùi Hành Nghiễm mặc dù là một đôi chùy bạc bát lăng hoa mai nặng 160 cân, nhưng y đồng thời cũng có một cái mã giáo, đây cũng là võ nghệ gia truyền của y.

Phụ thân Bùi Nhân Cơ của y cũng sử dụng một cây mã giáo, chỉ có điều mã giáo không thể hung mãnh sắc bén bằng đại chùy của Bùi Hành Nghiễm, nhưng trong những tình huống đặc biệt y cũng biết sử dụng mã giáo.

Ví dụ như hiện giờ, y dẫn kị binh đi gấp, nếu như mang một đôi đại chùy chiến mã nhất định không chịu nổi, mang mã giáo nhẹ nhàng thích hợp hơn.

Bùi Hành Nghiễm nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, y đã phái hai kỵ binh đi tìm đồn biên phòng hoặc trinh sát tuần tra của quân địch, năm mươi kỵ binh ở trong khu vực huyện Võ Thành, mục tiêu tìm kiếm thật sự quá lớn.

Ước chừng một lúc lâu sau, rừng tùng truyền đến tiếng vó ngựa, Bùi Hành Nghiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhảy dựng lên, binh lính bốn phía đều đứng lên, cảnh giác nhìn về phía ngoài rừng tùng. Lúc này, hai kị binh phái đi tìm giục ngựa chạy vào rừng tùng, mọi người nhẹ nhàng thở ra, lại đều tự ngồi xuống.

Hai người xoay người xuống ngựa, tiến lên quỳ một gối bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi phát hiện một trạm canh gác của quân địch.

Bùi Hành Nghiễm mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:

- Có bao nhiêu người? Ở đâu?

- Ngay ở phía đông chân núi, bọn họ tuần tra ở vùng đó, ước chừng có khoảng hai mươi người.

Bùi Hành Nghiễm trầm tư một lát. Núi Phượng hai phía đông tây đều có đường đi vào huyện Võ Thành, nếu phía đông có trinh sát tuần tra, như vậy phía tây cũng nhất định sẽ có, đội trinh sát tuần tra này hẳn phụ trách phạm vi hai mươi dặm ở phía đông, sẽ không đi xa.

Bùi Hành Nghiễm cúi đầu thét một tiếng ra lệnh, mọi người đều đứng lên, y dặn dò vài câu. Mọi người gật đầu, đứng dậy trở mình lên ngựa, quay đầu ngựa lại chạy về hướng đông chân núi Phượng.

Núi Phượng là tên chính thức, dân chúng địa phương thường gọi nó là núi Kê Đầu, bởi vì ngọn núi giống đầu gà nên gọi như vậy, huyện Võ Thành nằm ở phía bắc núi Phượng.

Đúng như suy đoán của Trương Huyễn, Trương Kim Xưng sau khi biết có quân Tùy qua Hà Bắc bắc thượng, lập tức gửi tin cho quân coi giữ huyện Võ Thành, dặn bọn chúng tăng mạnh đề phòng, phòng ngừa quân địch đánh lén công thành, chủ tướng huyện Võ Thành Hàn Trí Thọ lập tức phái mấy đội thăm dò ra trạm canh gác tìm hiểu tin tức của quân Tùy, trạm canh gác mà Bùi Hành Nghiễm tìm thấy chính là một trong số đó.

Trong trạm canh gác có khoảng hai mươi người, toàn bộ đều là bộ binh, bọn họ phụ trách tuần tra đường đi phía đông núi Phượng, giữa trưa, hai mươi binh lính quân phản loạn tập hợp ở bên cạnh một dòng suối nhỏ ăn cơm, bọn họ săn được một con lợn rừng, mọi người vô cùng vui vẻ, ở cạnh dòng suối nhỏ châm lửa nướng thịt.

Nhưng ở trong rừng rậm cách đó hơn mười bước, năm mươi kị binh quân Tùy lặng lẽ đến gần bọn họ, Bùi Hành Nghiễm cẩn thận kiểm lại nhân số, vừa đủ hai mươi người, trường mâu của bọn chúng vứt lung tung lộn xộn một bên, căn bản không nhận ra có nguy hiểm, Bùi Hành Nghiễm chỉ về hướng hai bên, thuộc hạ hiểu ý, đi vòng ra bao vây.

Lợn rừng được nướng mùi thịt thơm phức bay ra, tất cả quân phản loạn đều bị hấp dẫn, người nào cũng rút dao găm ra, thèm nhỏ dãi, vội vàng không đợi đội trưởng ra lệnh đã bắt đầu ăn.

Đội trưởng quân phản loạn là một đại hán đã ba mươi mấy tuổi, y không chút hoang mang cắt đi miếng thịt ngon nhất phía sau lưng lợn rừng, y cắt chỗ thịt ngon nhất đi rồi, mới để cho thủ hạ bắt đầu ăn.

Đúng lúc này, mấy mũi tên từ trong rừng cây bắn ra, vài binh lính quân phản loạn cách binh khí gần nhất bị tên bắn trúng, kêu thảm ngã xuống đất, biến cố đến quá đột ngột khiến đám quân phản loạn đều sợ tới mức ngây dại, chỉ thấy trong rừng có vô số kỵ binh lao ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía bọn họ.

- Có quân địch.

Chủ tướng quân phản loạn quát to một tiếng, ném dao găm xuống chạy về hướng đống trường mâu, nhưng chỉ chạy được vài bước, liền gặp phải Bùi Hành Nghiễm ở phía đối diện, Bùi Hành Nghiễm sớm đã nhìn người này, y chạy qua, vỏ đao không nặng không nhẹ đập vào đầu đội trưởng quân phản loạn, sức mạnh khống chế vô cùng tốt, đội trưởng quân phản loạn kêu thảm một tiếng, bị đập hôn mê bất tỉnh luôn.

Lúc này kị binh quân Tùy đại khai sát giới, hai mươi trinh sát tuần tra chỉ có hai binh lính bảo toàn tính mạng, còn lại giết hết.

Bùi Nguyên Khánh giục ngựa đi đến bên cạnh con heo nướng, cười nói với đám lính:

- Đại soái thích nhất ăn món nướng thôn quê, con lợn rừng này nướng rất ngon, chúng ta mang về cho đại soái.

Tất cả mọi người mỉm cười, lấy con lợn rừng nướng, quay đầu chạy về hướng nam, bóng dáng dần dần biến mất.

Đợi mọi người đi xa, đội trưởng bị Bùi Hành Nghiễm đánh ngất mới từ từ bò dậy, y vừa rồi giả chết mới tránh thoát bị kị binh quân Tùy giết chết, y thấy kị binh quân Tùy đi xa, vội vàng chạy về hướng thị trấn.

***

Chạng vạng tối, Bùi Hành Nghiễm mang theo kị binh về tới chỗ quân đội của Trương Huyễn, y đi tới trước mặt Trương Huyễn ôm quyền nói:

- Ty chức không phụ mệnh lệnh, đã bắt được hai trinh sát tuần tra.

- Bùi tướng quân khổ cực rồi.

Trương Huyễn khen y một câu, lập tức ra lệnh:

- Dẫn trinh sát tuần tra của quân phản loạn lên đây.

Hai tên binh lính tuần tra bị dẫn lên, hai người quỳ trên mặt đất dập đầu nói:

- Tướng quân tha mạng, tiểu nhân cái gì cũng nói.

Trương Huyễn đi đến trước mặt hai người, trầm giọng hỏi :

- Ta muốn biết, tướng quân canh phòng huyện Võ Thành tên là gì? Người ở đâu? Võ nghệ thế nào? Nói rõ ràng cho ta.

***

Trong màn đêm, quân đội của Trương Huyễn đã tới Đông Lộc núi Phượng, lúc này, quân giặc vẫn chưa phát hiện ra trinh sát tuần tra đã bị quân Tùy tiêu diệt, Trương Huyễn đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía Võ Thành huyện ở dưới chân núi đằng xa.

Thị trấn lớn gần như huyện Chúc A, bọn họ nhìn xuống từ trên cao, có thể thấy rõ ràng tình hình trong huyện thành, gần như tất cả nhà dân đều bị dỡ bỏ, san thành mặt đất bằng phẳng, thị trấn chia thành hai, một bên là mấy chục kho hàng lớn, dùng gạch đá xây thành, bên kia còn có mấy quân doanh chỉnh tề.

Cho dù là ban đêm, nhưng có ánh trăng sáng chiếu rọi, vẫn có thể nhìn thấy quân coi giữ dày đặc trên đầu thành, bọn họ hiển nhiên đã biết được tin tức quân Tùy định đột kích, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, nếu cường công, không nói đến việc tổn thất vô cùng nghiêm trọng, còn chưa hẳn đã công được.

Càng nghiêm trọng hơn chính là, phía đông tường thành bị nước đông thành băng, dưới ánh trăng lóe sáng, trừ phi dùng thang có móc sắt công thành, nếu không quả thực rất trơn, bất cứ vũ khí nào đều không bám vào được tường thành.

Suy cho cùng, cường công không được, dùng binh thì phải dùng mưu, hắn nhất định phải dùng mưu mới có thể đánh hạ được thị trấn này. Trương Huyễn xuống khỏi tảng đá, lại đến chỗ sườn đất bên cạnh, rút đao chém một bụi gai cỏ khô, Trương Huyễn cẩn thận xem xét thổ nhưỡng ở vùng này, hắn thoáng suy nghĩ.

Lúc này, Uất Trì Cung và Thẩm Quang đi tới, Uất Trì Cung nói:

- Tướng quân, chúng ta có thể dùng cách của người Ba Tư công thành, không cần vũ khí công thành.

- Người Ba Tư công thành như nào?

Trương Huyễn có chút kích động hỏi.

- Ta từng nghe Lý tiên sinh nói, người Ba Tư chỉ dùng gậy dài bám thành, dùng cách chạy trốn công thành, đơn giản hữu hiệu.

Trương Huyễn cũng biết cách công thành này, giống như nhảy sào, tuy nhiên cách này chỉ thích hợp với kiểu đánh bất ngờ, kẻ thù không có chút phòng bị nào mới có thể thành công, nếu không ngay trước mặt quân địch xông vào thành, sẽ bị tên bắn chết, không được.

Trương Huyễn lắc đầu cười nói:

- Cách này có thể dành để phòng bị, nhưng bây giờ không thích hợp, chắc các ngươi cũng đã thấy tầng băng rồi, quân địch thật sự chuẩn bị chu toàn.

Thẩm Quang bên cạnh khom người nói:

- Tướng quân, sự hiểm yếu của thành trì này còn kém hơn rất nhiều so với Liêu Đông, tường thành chỉ dùng gạch xanh xây, kiên cố nhất cũng chẳng qua chỉ là dùng gạo để thay cho gạch, ty chức chỉ cần dùng hai mươi thanh dao găm là có thể tay không lên thành, xin tướng quân chấp nhận.

Trương Huyễn cũng biết thời gian của bọn họ không còn nhiều, Trương Kim xưng nhất định sẽ phái viện quân tới đây, chậm nhất là trưa mai hoặc chiều mai là tới, bọn họ nhất định phải đánh hạ thành Võ An trước sáng mai, quan trọng hơn là lương thực của bọn họ không chống đỡ được bao lâu, nếu ngày mai công thành không được, bọn họ phải rút về.

Nghĩ vậy, Trương Huyễn cười nói với Uất Trì Cung và Thẩm Quang:

- Nếu như muốn để lại một con đường sống, ta cũng có một kế sách, tuy rằng không nhất định có thể dùng được, nhưng cũng đáng thử một lần, phương án của hai ngươi chờ kế sách của ta thất bại rồi nói sau.

Bình Luận (0)
Comment