Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 251 - Chương 210: Kế Hoạch Mạo Hiểm

Chương 210: Kế hoạch mạo hiểm
Chương 210: Kế hoạch mạo hiểm

Tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng chiếm cứ toàn bộ huyện Cao Đường, trong ngoài thành là vô số những tên giặc hoang dâm tàn bạo, mức độ bị dày xéo cũng tốt hơn quận Thanh Hà một chút, cho dù số lượng lớn nhân khẩu đã bỏ chạy đến quận Tề, nhưng so với huyện Thanh Hà bị dày xéo nhiều lần, huyện Cao Đường vẫn còn vài phần sức sống, quan nha quận Thanh Hà vì vậy dời đến huyện Cao Đường.

Nhưng từ khi tám vạn phản quân đến đây, huyện Cao Đường chỉ có hơn nghìn hộ gia đình lập tức rơi vào hoàn cảnh còn bi thảm hơn rơi vào địa ngực, nhà nào cũng có mấy chục quân phản loạn xông vào.

Trương Kim Xưng không lập quân kỷ, mặc cho quân giặc tùy ý làm bậy, tài sản bị chia cắt, lương thực bị cướp đi, nữ nhân bị lăng nhục, có chút phản kháng liền lập tức giết chết, mấy nghìn người trong huyện Cao Đường giống như rơi vào địa ngục.

Vương phủ tạm thời của Thanh Hà Vương Trương Kim Xưng thiết lập ở trong quận nha, cũng là huyện nha huyện Cao Đường cũ. Từ sau khi tiêu diệt hai vạn quân Tùy của Phùng Hiếu Từ, Trương Kim Xưng vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng, y bắt đầu phóng túng bản thân, ra lệnh cho thủ hạ dâng lên mười mấy thiếu nữ làm cung nữ, cùng y vui vẻ ngày đêm, thậm chí ngay cả thê nữ của Thái Thú cũng khó trốn khỏi ma chưởng của y.

Chạng vạng ngày hôm đó, Dương Tế vội vàng đi vào huyện nha, trực tiếp đi về hướng hậu đường, vừa đi tới cửa sân, mấy thân binh của Trương Kim Xưng ngăn cản y:

- Tiên sinh xin dừng bước.

Thủ lĩnh đám thân binh lắc lắc đầu:

- Bây giờ không thể vào.

Dương Tế sau khi nghe thấy trong hậu đường truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai và tiếng cười, y nhịn không được khẽ thở dài, đại quân của Trương Tu Đà ở bờ nam Hoàng Hà như hổ rình mồi, đại vương lại ở trong đây hưởng thụ hoan lạc, chẳng lẽ đại vương nghĩ Trương Tu Đà cũng giống như Phùng Hiếu Từ sao?

Dương Tế lòng nóng như lửa đốt, cố xông vào hai lần đều bị binh lính ngăn lại, y gấp đến mức hô lớn:

- Đại vương, quân Tùy đánh tới rồi.

Tiếng cười trong nội đường dừng lại, ngay sau đó nghe thấy tiếng bát đĩa bị ném vỡ và tiếng hét của mấy nữ nhân, chỉ nghe Trương Kim Xưng nổi giận mắng:

- Cút cho ta, tất cả cút hết cho ta.

Một lát sau, cửa mở, chỉ thấy Trương Kim Xưng cởi trần nửa người, trên người đầy mùi rượu vọt ra, nổi giận đùng đùng hỏi:

- Quân Tùy ở chỗ nào?

Dương Tế lấy tình báo ra, bình tĩnh nói:

- Đây là tin tức mới nhất trinh sát tuần tra gửi đến. Ngay ở phía bắc quân chúng ta, năm sáu nghìn quân Phi Ưng đã vượt qua Hoàng Hà.

Trương Kim Xưng lập tức bị hù dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng tỉnh cả rượu, gã vốn tưởng rằng Trương Tu Đà bố trí binh lực ở ven bờ Hoàng Hà là vì phòng ngừa gã tiếp tục đánh xuống quận Tề. Gã cho là trước khi có chỉ thị từ phía Lạc Dương, Trương Tu Đà không dám dẫn binh bắc thượng, lại không nghĩ nhanh như vậy đã có quân Tùy qua Hoàng Hà bắc thượng rồi.

Trương Kim Xưng lập tức bối rối, không thể không bỏ sự ngạo mạn xuống, chắp tay nói với Dương Tế:

- Tiên sinh xin mời vào nội đường thảo luận quân tình.

Dương Tế bây giờ chỉ có thể dựa vào Trương Kim Xưng, mặc dù trong lòng y không vui, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Trương Kim Xưng vào nội đường.

Nội đường vô cùng bừa bộn, hơn mười nữ tử trẻ tuổi đang bận rộn thu dọn chén đĩa trên bàn. Trương Kim Xưng không kiên nhẫn chờ đợi, giận dữ gầm lên một câu:

- Cút hết ra ngoài.

Hơn mười nữ tử sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài. Trương Kim Xưng một bước đá văng hai cái bàn lớn, kéo một chiếc ghế đệm đến. Lại mặc ngoại bào lên, tìm thấy bản đồ bị vứt vào trong góc.

- Bây giờ quân Tùy đang ở đâu?

Trương Kim Xưng trải rộng bản đồ ra ghế vội hỏi.

Dương Tế ngồi trên mặt đất trước bản đồ, chỉ xem chốc lát, chỉ vào một chỗ đồi núi ở phía bắc nói:

- Vùng này là Ô Lâm Cương, mấy nghìn quân Tùy chắc là qua sông ở chỗ này.

Trương Kim Xưng sau khi nhìn bản đồ một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, gã không nhịn được hít một ngụm khí lạnh:

- Chẳng lẽ quân Tùy muốn đánh nơi trú quân cũ của ta?

Dương Tế yên lặng gật đầu:

- Nên nói là, Trương Tu Đà đang bức Đại vương lui về phía sau.

Trương Kim Xưng khoanh tay đi vài bước, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Y muốn ta lui lại, ta sẽ lui lại sao? Ta có tám vạn đại quân thì sợ gì quân Tùy chia binh.

Trương Kim Xưng lập tức lệnh cho Dương Công Khanh mang theo hai vạn đại quân hỏa tốc chạy về phía bắc đón đánh quân Tùy, ngăn cản bọn họ tập kích nơi ở cũ của mình.

***

Trương Huyễn suất lĩnh sáu nghìn quân nhanh chóng vượt qua sông Hoàng Hà, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đi thẳng tới huyện Võ Thành quận Thanh Hà, huyện Võ Thành nằm sát Cao Kê Bạc, vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Trương Kim Xưng.

Bởi vì Cao Kê Bạc là một đầm lầy lớn rộng trăm dặm, vận chuyển không thuận tiện, huyện Võ Thành đã trở thành trọng địa hậu cần trong trận chiến lần này giữa Trương Kim Xưng và Phùng Hiếu Từ, dự trữ số lượng lớn lương thảo và vật tư, ngoài ra còn có năm nghìn quân bảo vệ huyện Võ Thành.

Trương Tu Đà chinh chiến sa trường đã lâu, kinh nghiệm rất phong phú, không phải loại tướng quân chỉ có lý luận suông như Phùng Hiếu Từ có thể so sánh, y lập tức liền phát hiện được nhược điểm của Trương Kim Xưng, đó chính là quân đội của gã rất khổng lồ, tám vạn đại quân, mỗi ngày cần tiêu hao hết bao nhiêu lương thực? Huyện Thanh Hà đã bị dày xéo nhiều lần căn bản không nuôi nổi nhiều người như vậy.

Như vậy, bảo vệ hậu cần liền biến thành nhược điểm trí mạng của Trương Kim Xưng, chỉ cần phá hủy hậu cần của quân phản loạn, đại quân của Trương Kim Xưng tất nhiên sẽ xảy ra hỗn loạn nghiêm trọng, đánh bại bọn chúng chỉ dễ như trở bàn tay.

Trương Tu Đà lệnh cho quân của Trương Huyễn là kỳ binh, y thì suất lĩnh quân Tùy chủ lực tiến sát huyện Cao Đường, làm chệch hướng đường lui của đại quân Trương Kim Xưng, tạo cơ hội cho Trương Huyễn.

Lúc này Tần Quỳnh đã mang theo sáu ngàn quân đội vây quanh phía tây huyện Cao Đường, bọn họ là một đội kỳ binh khác, chuẩn bị phối hợp phát động tiến công với quân chủ lực của Trương Tu Đà bất cứ lúc nào.

Trong đại trướng, Trương Tu Đà nhìn bản đồ suy nghĩ đường hành quân của Trương Huyễn, y có chút lo lắng về quân coi giữ của huyện Võ Thành. Huyện Võ Thành là Vương thành của Trương Kim Xưng, được xây dựng cải tạo vô cùng kiên cố, năm nghìn người bảo vệ tòa thành này, Trương Huyễn tấn công có thể lấy được thành không?

Đây là điều Trương Tu Đà lo lắng duy nhất, nếu Trương Huyễn không chiếm được huyện Võ Thành, việc quân của Trương Kim Xưng đúng lúc quay về, kế hoạch mạo hiểm này của y liền hoàn toàn mất hiệu lực, chỉ có thể rút quân về quận Tề.

Đúng lúc này, một thân binh chạy tới cửa trướng, quỳ gối bẩm báo:

- Khởi bẩm đại soái, thám báo của chúng ta phát hiện một đội quân hai vạn người rời khỏi huyện Cao Đường, vội vàng đi về hướng bắc.

Tin tình báo này nằm trong dự liệu của Trương Tu Đà, đây tất nhiên là quân đội Trương Kim Xưng phái đi giúp huyện Võ Thành rồi, y lập tức ra lệnh:

- Nhanh chóng gọi La Sĩ Tín tới gặp ta.

Một lúc sau, La Sĩ Tín vội vàng đi vào, y khom người thi lễ:

- Ty chức tham kiến đại soái.

Trương Tu Đà nói với y:

- Đã có hai vạn quân phản loạn quay về trợ giúp huyện Võ Thành, ta cho ngươi một nghìn quân, cố gắng quấy rầy quân địch, kéo dài thời gian hành quân của bọn họ, tranh thủ thời gian cho Trương Huyễn, ngươi có làm được không?

La Sĩ Tín lập tức quì một gối xuống:

- Ty chức tuyệt đối sẽ không khiến đại soái thất vọng.

Trương Tu Đà gật gật đầu:

- Chọn ra một nghìn quân tinh nhuệ từ bộ hạ của ngươi, mang theo lương khô cho ba ngày, lập tức xuất phát.

- Tuân mệnh.

La Sĩ Tín thi lễ, đứng dậy vội vàng đi, trong lòng Trương Tu Đà cũng có chút lo lắng, dù sao La Sĩ Tín cũng chỉ có một nghìn quân, chưa chắc có thể ngăn cản hai vạn viện quân của quân địch, nhưng y cũng không còn cách nào khác, y chỉ có mười nghìn quân chủ lực, không thể nào phân cho La Sĩ Tín nhiều quân hơn nữa, chỉ mong rằng Trương Huyễn có thể mang đến cho mình niềm vui bất ngờ.

***

Trong màn đêm đen kịt, Trương Huyễn mang theo sáu nghìn quân đội khó khăn hành quân về hướng tây bắc, mặt đất bị tuyết dày bao phủ, khiến cho bọn họ hành quân vô cùng khó khăn.

Chỗ nào cũng có thể thấy được những thôn trang đổ nát thê lương và ruộng đầy cỏ mọc tươi tốt, bọn họ đã đi hơn sáu mươi dặm rồi, vẫn không nhìn thấy một gia đình, khắp nơi đều là cảnh tượng thê lương rách nát.

Trong lòng người nào cũng tràn đầy đau đớn và phẫn nộ, quận Thanh Hà bị Trương Kim Xưng chà đạp đến mức nhân khẩu không còn bất cứ ai, hoàn toàn biến thành đồng hoang ngàn dặm, mất hết dấu vết tồn tại của con người. Bọn chúng không chỉ giết người như ngóe, hơn nữa không tự sản xuất, ở Hà Bắc sống bằng việc cướp bóc, sau khi cướp lương thực, để lại cho người bị hại là nạn đói và tai nạn, tàn phá nghiêm trọng sức sống của khu Hà Bắc.

Lúc này, Bùi Hành Nghiễm giục ngựa đuổi theo Trương Huyễn, thấp giọng đề nghị:

- Tướng quân, nếu muốn giết quân địch mà không xảy ra bất cứ điều ngoài ý muốn nào, cứ như này đi đến thì không được, nhất định sẽ bị thám báo của bọn họ phát hiện, ty chức nguyện ý dẫn năm trăm người đi đường nhỏ đi trước, đến cửa thành huyện Võ Thành trước một bước, tướng quân thấy thế nào?

Trương Huyễn hơi mỉm cười hỏi:

- Ngươi cho rằng Trương Kim Xưng và huyện Võ Thành liên lạc như thế nào?

Bùi Hành Nghiễm ngẩn ra, lập tức hiểu được, Trương Kim Xưng và huyện Võ Thành tất nhiên là liên hệ bằng bồ câu hoặc chim ưng, chỉ cần bọn họ phát hiện quân Tùy bắc thượng, nhất định sẽ thông báo cho huyện Võ Thành đầu tiên.

Bùi Hành Nghiễm gãi đầu nói:

- Nhưng chúng ta cũng không có vũ khí công thành, tấn công huyện Võ Thành kiểu gì bây giờ?

Vấn đề này Trương Huyễn vẫn luôn suy nghĩ, hắn trầm ngâm một lát hỏi:

- Bùi tướng quân có hiểu rõ huyện Võ Thành không?

- Ta từng đi qua vài lần, nhưng chưa vào thị trấn bao giờ, chỉ ở bên ngoài trinh sát tuần tra, tường thành đều được sửa lại, đại khái giống như huyện Chúc A, thành trì cao lớn chắc chắn, hào nước cũng rất rộng, tuy nhiên bây giờ là mùa đông giá rét, sông đào bảo vệ thành có thể không cần nghĩ đến, nhưng muốn công thành không phải dễ dàng, tướng quân có ý gì không?

Trương Huyễn cười lắc đầu:

- Thật ra ta không có bất cứ ý tưởng nào, chỉ có thể đợi sau khi đến huyện Võ Thành rồi tính tiếp, nói không chừng trong lúc nguy cấp sẽ có cách.

Nói đến đây, Trương Huyễn cười nói:

- Nếu Nguyên Khánh tương đối quen thuộc vùng này, ta muốn bắt vài tên địch đến hỏi vài chuyện, chuyện này liền giao cho ngươI đi.

- Ty chức hiểu rõ, lập tức xuất phát.

- Còn có một chuyện ngươi phải chú ý.

Trương Huyễn hạ giọng nói vài câu với Bùi Hành Nghiễm, tuy rằng Bùi Hành Nghiễm hơi hoang mang, nhưng y vẫn không chút do dự nhận quân lệnh.

- Ty chức tuân lệnh.

Bùi Hành Nghiễm thi lễ, vung tay lệnh cho kỵ binh phía sau:

- Đi theo ta.

Năm mươi kỵ binh trong đội ngũ chạy đi, theo Bùi Hành Nghiễm chạy về hướng tây bắc.

Bình Luận (0)
Comment