Trong phòng, không biết Trương Huyễn đã khoanh tay đứng trước cửa sổ bao nhiêu lâu, nước mắt trên khóe mắt của hắn đã khô, bi thương trong mắt đã biến mất chỉ còn lại thù hận.
Hắn thật sự tự trách và dày vò áy náy, nếu không phải hắn cực lực muốn giữ lại đội quân này, bọn họ hẳn đã giải tán quay về làm ruộng, đoàn tụ với thê nhi, đúng là sai lầm của Trương Huyễn hắn, cách nghĩ ngông cuồng mới khiến cho bọn họ cuối cùng chết thảm ở trên cánh đồng huyện Thanh Hà.
Các tướng sĩ cùng hắn anh dũng chiến đấu trên chiến trường Cao Câu Ly, cuối cùng lại chết ở trong tay thổ phỉ, lưỡi đao giết chết bọn họ cũng có một phần của Trương Huyễn hắn, hắn kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cho mình là đúng, hắn không biết trời cao đất rộng, cuối cùng tạo thành ngụm rượu đắng mà hắn không thể nào uống nổi.
- Tướng quân.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Vi Vân Khởi:
- Không cần tự trách mình, đây là trách nhiệm của Phùng Hiếu Từ, không liên quan đến tướng quân.
Trương Huyễn khẽ lắc đầu:
- Ta không muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ có điều bây giờ không phải là lúc tự trách.
Hắn đột nhiên xoay người, bình tĩnh hỏi Vi Vân Khởi:
- Thông báo cho Bùi Hành Nghiễm chưa?
- Đã gửi thư đi rồi, chắc là y đang trên đường quay về.
Trương Huyễn khẽ gật đầu:
- Vi Trưởng sử, ta để lại năm trăm binh lính cho ngươi, quận Bắc Hải tạm thời phải nhờ vào ngươi rồi.
Vi Vân Khởi yên lặng gật đầu, Trương Huyễn nhặt nón trụ lên, bước nhanh về phía cửa lớn, đi tới cửa, hắn lại trầm giọng nói:
- Lúc ta không ở quận Bắc Hải, tất cả chính vụ đều thực hiện theo phương án đã định ra, Trưởng sử có thể quyết định không cần chờ ta quay về.
- Ta đã biết, tướng quân bảo trọng.
Trương Huyễn từ từ đội nón trụ lên đầu, ra khỏi viện, đi ra khỏi quận nha, trước bậc thang đã chuẩn bị sẵn chiến mã. Trương Huyễn trở mình lên ngựa, hai chân giục ngựa, chiến mã chạy đi, dưới sự bảo hộ của hơn mười kị binh, chạy về hướng đại doanh ngoài thành.
Một lúc lâu sau, Trương Huyễn mang theo 3500 binh lính rời khỏi đại doanh, rầm rộ đi về hướng quận Tề. Cùng lúc đó, một nghìn binh lính của quận Đông Lai do Bùi Hành Nghiễm dẫn đầu, cũng rời khỏi quận Đông Lai, đi về hướng quận Tề.
***
Quân Tùy thảm bại ở quận Thanh Hà khiến Hà Bắc và vùng Sơn Đông đều rơi vào nguy hiểm bị tấn công, không chỉ có Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt xưng thần với Trương Kim Xưng, mà ngay cả Trương Tu Đà luôn luôn cẩn trọng cũng biết tình hình nghiêm trọng, bất chấp chỉ thị của triều đình, bắt đầu khẩn cấp điều động quân đóng ở các quận Thanh Châu tập hợp về quận Tề.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, Trương Huyễn mang theo binh lính hai quận Bắc Hải và Đông Lai, tổng cộng bốn nghìn năm trăm người đã tới huyện Chúc A quận Tề. Huyện Chúc A phía bắc giáp Hoàng Hà, là huyện đầu tiên từ quận Thanh Hà qua sông vào quận Tề. Bởi vì đầu năm bốn quận tấn công Trương Kim xưng thảm bại, quân Phi Ưng cũng rút lui đến phía nam Hoàng Hà.
Trương Tu Đà đem trọng điểm phòng ngự đặt ở huyện Chúc A, không chỉ cho một nghìn binh lính trú đóng ở đây, hơn nữa còn cho xây cao tường thành lên, cũng khơi thông hệ thống sông đào bảo vệ thành, khiến cho thành huyện Chúc A trở thành một tòa thành kiên cố.
Cầu treo từ từ hạ xuống, quân đội của Trương Huyễn bắt đầu xếp hàng vào thành. Huyện Chúc A rộng khoảng mười hai lý, là một huyện tầm trung, nhưng mà nhân khẩu trong huyện đều đã rời đến huyện Lịch Thành, trong thành chỉ còn hơn ba trăm gia đình, chỗ đất trống còn lại đều để làm quân doanh, trên đầu thành đứng đầy binh lính, bên trong thành đã có hơn vạn người.
Chiến mã của Trương Huyễn vừa tiến vào thị trấn, phía đối diện có một đội kỵ binh chạy tới, người cầm đầu chính là đại soái Trương Tu Đà, Trương Huyễn vội vàng giục ngựa thi lễ:
- Tham kiến đại soái.
Tâm trạng của Trương Tu Đà rất trầm trọng, phất tay một cái nói:
- Không cần đa lễ, quân đội đều đã đến rồi sao?
- Ta để lại năm trăm người phòng thủ huyện Ích Đô, bốn nghìn năm trăm người còn lại thì mang đến toàn bộ, bao gồm cả kị binh.
Trương Tu Đà thở dài:
- Vậy bây giờ ngoại trừ quân Cao Mật của Giả Vụ Bản, các quân đội khác đều đã tới, còn có quân của Phí Thanh Nô đêm nay sẽ tới.
- Đại soái, từ quận Thanh Hà trốn về được bao nhiêu người?
Trương Huyễn thấp giọng hỏi.
- Nhóm đầu tiên trốn về được khoảng ba nghìn người, sau đó thì dần dần trốn về được hơn nghìn người, bây giờ có chừng bốn nghìn ba trăm người, cao nhất là Giáo Úy. Ai, trận chiến này tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Trương Huyễn vẻ mặt ảm đạm, yên lặng gật đầu, Trương Tu Đà vỗ vỗ cánh tay hắn, an ủi nói:
- Đừng buồn, suy cho cùng thì tiêu diệt Trương Kim Xưng mới là việc chúng ta nên làm, trước đến quân doanh, chúng ta thương lượng sách lược ứng đối.
Trương Huyễn dặn dò Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm vài câu, lúc này mới quay đầu ngựa lại đi theo Trương Tu Đà về quân doanh, bọn họ đi vào lều lớn, thấy Tần Quỳnh, La Sĩ Tín và Vưu Tuấn Đạt cũng đã tới, ba người cùng nhau đứng lên, Trương Tu Đà phất tay:
- Mọi người ngồi đi.
Mấy người ngồi trên chiếu, Trương Tu Đà mới chậm rãi nói:
- Quận Thanh Hà thảm bại, ta đã phái người về kinh báo cáo khẩn cấp rồi, căn cứ vào tin tình báo mới nhất ta nhận được, đại quân Trương Kim Xưng cũng không lui về Cao Kê Bạc, mà trú đóng ở huyện Cao Đường, cách Hoàng Hà chưa đến trăm dặm, bây giờ Hoàng Hà kết băng, bọn họ qua sông rất dễ dàng, với sự gian xảo của Trương Kim Xưng, chúng ta phải đề phòng gã tập kích ban đêm.
- Phùng Hiếu Từ vì sao thất bại, đại soái có điều tra được không?
Trương Huyễn hỏi.
Trương Tu Đà gật gật đầu:
- Lần này Phùng Hiếu Từ thất bại, ta đã hỏi đám tàn quân, ngay cả ta cũng không thể không bội phục sự giảo hoạt của Trương Kim xưng, gã biết Phùng Hiếu Từ sắp hết lương thực, liền cố ý cho một đội thuyền lương thực đến, kết quả Phùng Hiếu Từ phái người đi đánh lén thuyền lương thực, toàn quân bị tiêu diệt, Trương Kim xưng lại phái người giả làm quân Tùy cướp lương quay về, lừa mở cửa thành.
Không đợi Trương Tu Đà nói xong, La Sĩ Tín hung hăng đánh một quyền, không kìm nổi tán dương:
- Quả nhiên cao minh.
Trương Tu Đà trừng mắt nhìn y:
- Ngươi nói cái gì?
La Sĩ Tín sợ tới mức cúi đầu, không dám lắm mồm nữa, Tần Quỳnh ở một bên cười nói:
- Đại soái không nên tức giận, Trương Kim Xưng này quả nhiên có chút bản lĩnh, nếu không hiểu rõ gã, làm không tốt chúng ta cũng sẽ trúng kế của gã.
Trương Tu Đà lại liếc nhìn Trương Huyễn:
- Ngươi cũng cho rằng như vậy?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Mấy tháng trước ta từng giao thủ với gã, gã dùng đám ô hợp công thành, ý đồ dẫn ta khỏi thành, may mắn không mắc mưu, Tần tướng quân nói không sai, chúng ta không thể khinh địch, sau đó phải biết người biết ta thì mới được.
Trương Tu Đà đồng ý với ý kiến của mọi người, lại nói tiếp:
- Đây chỉ là một chuyện, còn một chuyện khác nữa, ta lo lắng chúng ta bắc thượng thì quận Tề và Thanh Châu trống không, Tôn Tuyên Nhã sẽ nhân cơ hội bắc thượng càn quét, khiến chúng ta tiến thoái lưỡng nan, sắp xếp phòng ngự thế nào cũng là một chuyện không thể phớt lờ, mọi người bàn luận một chút.
Trương Huyễn lập tức nghĩ tới phương án của Phòng Huyền Linh, hắn cười cười nói:
- Đại soái có thể liên hệ với Dương Nghĩa Thần, nhờ y gây áp lực với Tôn Tuyên Nhã, khiến cho Tôn Tuyên Nhã không thể bắc thượng.
Trương Tu Đà gật gật đầu:
- Đây thực ra cũng là ý định của ta, nếu mọi người đã đồng ý, vậy việc này không nên chậm trễ, ta đây lập tức viết thư cho Dương Nghĩa Thần, mời y xuất binh hiệp trợ.
- Đại soái chờ một chút.
Trương Huyễn chặn ngang ý nghĩ của Trương Tu Đà, Trương Tu Đà khẽ cau mày:
- Còn có chuyện gì?
- Còn có Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, thậm chí còn có quân Ngõa Cương, đại soái không nghĩ đến sự uy hiếp của bọn họ sao?
Trương Tu Đà trầm ngâm một chút nói:
- Cao Sĩ Đạt có mối thù giết vợ với Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức cũng thế, y chính là bị Trương Kim xưng đuổi khỏi Cao Kê Bạc, toàn bộ thân tín và bộ hạ bị giết, cho dù bây giờ hai người cúi đầu xưng thần với gã cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu quân Tùy tấn công Trương Kim Xưng, ta tin rằng bọn họ sẽ vui vẻ đứng một bên xem, tuyệt đối sẽ không xuất binh hỗ trợ Trương Kim Xưng.
- Về phần quân Ngõa Cương, nghe nói bọn họ gần đây gặp chút phiền toái, khả năng xuất binh không lớn, hơn nữa ta bố trí mấy trăm trinh sát tuần tra ở huyện Phạm và huyện Thọ Trương quận Tế Bắc, nghiêm mật giám sát động tĩnh của quân Ngõa Cương, cho dù xảy ra chuyện, chúng ta cũng sẽ kịp thời nhận được tin tức.
Trương Huyễn thấy Trương Tu Đà đã sắp xếp ổn thỏa, liền hỏi:
- Vậy trận chiến này chúng ta phải đánh thế nào?
Trương Tu Đà liếc mắt nhìn mọi người một cái, chậm rãi nói:
- Ta sở dĩ không để ý đến ý kiến của triều đình tự mình tự tiện xuất binh, là vì ta phát hiện ra một nhược điểm trí mạng của Trương Kim Xưng, nếu chúng ta có thể bắt lấy cơ hội này, là có thể đánh tan đại quân của Trương Kim Xưng, nếu không nắm bắt được, chúng ta chỉ có thể rút quân về quận Tề, toàn lực phòng ngự Trương Kim Xưng tiến công đánh quận Tề.
Lời nói của Trương Tu Đà khiến mọi người hăng hái, Vưu Tuấn Đạt quơ nắm đấm nói:
- Đại soái, đại soái nói đi.
Trương Tu Đà gật gật đầu:
- Trận chiến này ta tính chia làm ba đường.
***
Hoàng Hà chảy từ phía tây đến, chảy qua Trung Nguyên, vào mảnh đất đồi núi Sơn Đông, lòng sông cũng trở nên rộng hơn, sông Hoàng Hà nằm ở giữa quận Tề và quận Thanh Hà rộng khoảng hơn mười dặm.
Bình thường mặt sông đục ngàu, nước sông chảy xiết, nhưng sau khi vào mùa đông, nước sông bắt đầu kết băng, lòng sông rộng hơn mười dặm trở thành một mặt băng, không chỉ có người, đến cả ngựa cũng có thể đi, cho dù là xe ngựa đầy hàng cũng có thể thuận lợi đi trên mặt băng Hoàng Hà.
Nhưng mặt băng trên sông Hoàng Hà cũng không phải có thể đi tùy ý, bởi vì mặt băng rộng chừng hơn mười dặm, vô cùng lạnh, người thường thân thể suy nhược không chịu được khí lạnh trên mặt băng, thường sẽ bị đông lạnh ngã trên mặt băng, cho dù là người thân thể khỏe mạnh, nếu như không chuẩn bị đầy đủ, cho dù ra khỏi được mặt băng cũng sẽ bệnh nặng.
Cho nên muốn đi lại trên mặt băng phải chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên chân và phía dưới phải dùng da lông cẩn thận bao lấy, mặc thêm quần áo vô cùng dày, chân và bụng chiến mã cũng phải dùng vải bao vây mấy tầng, đồ quân nhu thì mượn đồ trượt tuyết đến để vận chuyển, cho nên bất kể là quân phản loạn muốn xuôi nam tấn công quận Tề, hay là quân Tùy muốn bắc thượng thu phục quận Thanh Hà, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đêm đến, quân đội của Trương Huyễn ở bên sông Hoàng Hà tích cực chuẩn bị trước khi qua sông, quân đội của hắn đi đường thứ ba, qua sông ở phía bắc quận Thanh Hà, đi qua cắt đứt đường lui của quân đội Trương Kim Xưng, Trương Tu Đà cấp cho Trương Huyễn 1500 bại quân của Phùng Hiếu Từ, khiến quân đội của hắn lên đến sáu nghìn người.
Mà Tần Quỳnh thì cũng dẫn theo sáu nghìn quân qua sông từ phía nam quận Thanh Hà, bảo vệ cho quân chủ lực qua sông, Trương Tu Đà thì dẫn theo mười nghìn quân chủ lực qua sông đến huyện Chúc A, đón đánh đại quân của Trương Kim Xưng.
Ba đội quân chỉ cách nhau có ba mươi dặm, có thể hỗ trợ cho nhau, giúp cho quân đội của bọn họ không đến mức bị Trương Kim Xưng tiêu diệt từng bộ phận.