Tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng và quân đội của Phùng Hiếu Từ đã giằng co gần nửa tháng.
Từ sau khi Phùng Hiếu Từ phát động tấn công vào mùa thu, Trương Kim Xưng vẫn chưa khôi phục lại từ sau khi bị đánh đau áp dụng chiến thuật lảng tránh.
Y vừa đem hơn hai vạn quân chia ra, tự mình suất lĩnh quân tinh nhuệ bắc thượng, lại phái tâm phúc dẫn quân lao tới quận Hà Bắc cướp của, chiêu mộ quân trộm cướp ở quận Hà Bắc.
Đồng thời, Trương Kim Xưng phái người giả vờ đầu hàng Phùng Hiếu Từ, nói cho Phùng Hiếu Từ là thổ phỉ bởi vì ý kiến bất đồng mà xảy ra nội chiến, Trương Kim Xưng bị giết, thổ phỉ tự mình tan rã chạy trối chết.
Phùng Hiếu Từ suất quân vào Cao Kê Bạc, tiêu diệt mấy nghìn tàn quân ở trong Cao Kê Bạc, không để tâm đến đám quân phân tán chạy trốn ở các quận của Trương Kim Xưng, bắt đầu chỉnh đốn quân đội chuẩn bị tiếp tục bước tiêu diệt phỉ tiếp theo, chiến đao chỉ về phía Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức.
Trương Kim Xưng vì vậy mà giành được hai tháng quý giá nghỉ ngơi, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, y dùng máu nhuộm đỏ quận Triệu, quận Tương Quốc và quận Võ An, cưỡng ép bắt lấy tráng đinh, chiêu mộ thổ phỉ, thế lực nhanh chóng mở rộng, quân đội vốn chỉ hơn hai vạn đột nhiên tăng đến tám vạn người.
Trương Kim Xưng liền suất quân đánh về quận Thanh Hà, một lần nữa cướp lấy Cao Kê Bạc, cũng dẫn đại quân thẳng tiến về huyện Thanh Hà.
Phùng Hiếu Từ lúc này mới ý thức được là mình quá khinh địch, không diệt cỏ tận gốc, khiến cho Trương Kim Xưng có cơ hội mạnh lên lần nữa, trong lòng y vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ đành cố thủ huyện Thanh Hà đối chọi với đại quân Trương Kim Xưng.
***
Màn đêm vừa buông xuống, chim trong rừng cây vẫn líu ríu mà tranh cãi cực kỳ ồn ào.
Hơn một nghìn quân Tùy đi vào rừng, lập tức dọa cho một đám chim bay tứ tung, sợ hãi bay đi xa, vẫn may, quân phản loạn ở xa xa không chú ý đến sự khác thường chỗ rừng cây, có lẽ bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới quân Tùy sẽ đến chỗ này.
Đây là đội quân Phùng Hiếu Từ phái đi đoạt lương thực, sau khi đối chọi với phản quân nửa tháng, lương thực cho hai vạn quân Tùy đã sắp hết, lúc Phùng Hiếu Từ vô cùng lo lắng, không ngờ nhận được một tin tức.
Một đội tàu chở lương thực thả neo ở sông Vận Hà cách huyện Thanh Hà khoảng hai mươi dặm, Phùng Hiếu Từ lập tức phái đại tướng Trần Cương dẫn theo một nghìn binh lính men theo bờ sông Vận Hà bắc thượng, chuẩn bị tập kích cướp lấy đội thuyền chở lương thực này.
Đại quân của Trương Kim Xưng trú đóng ở bờ tây sông Vận Hà. Nhưng Trần Cương lại suất lĩnh quân Tùy đi dọc theo bờ đông, ở trong rừng cây đi gần hai mươi dặm, bọn họ rốt cục nhìn thấy đội tàu vận chuyển lương thực, khoảng chừng hơn trăm thuyền bỏ neo ở trong sông. Trên mỗi thuyền đều trùm vải, hình như nặng trịch đầy lương thực.
Ở hai bên bờ sông đều có quân phản loạn. Nhưng bên bờ đông chỉ có vài trăm quân phản loạn, bọn chúng đốt hai đống lửa trại, đang vây quanh lửa trại uống rượu ăn thịt. Vài binh lính uống say còn đứng lên nhảy múa quanh đống lửa.
- Xung quanh chỗ này không có dân cư, chúng ta tìm mấy cô nương đến vui đùa chút đi.
Một tên lính cao giọng nói.
Một binh lính khác bĩu môi, khinh thường nói:
- Ngươi nằm mơ đi, tất cả những chỗ quân đội của đại vương đi qua, sao còn có thể có dân cư? Nghe nói quận Tề bên kia có kỹ viện, khi nào chiếm lấy quận Tề, chúng ta có thể đi dạo chút kỹ viện của huyện Lịch Thành.
- Ít nói nhảm.
Một gã Giáo Úy đi tới hung hăng đá hai tên lính một cước, mắng chửi:
- Đi ra bờ sông xem chút đi, đừng để cho người khác đánh lén thuyền lương thực của chúng ta.
Hai tên lính hùng hùng hổ hổ đi đến bờ sông, rùng mình một cái, ào ào bay đầy nước tiểu. Bọn họ vừa đi tiểu, vừa nhìn về phía bờ sông, bóng đêm thâm trầm, đã hoàn toàn không nhìn thấy bờ bên kia.
Lúc này, một binh lính dường như cảm giác được thuyền lương thực lay động, dụi dụi con mắt, không sai, thuyền vốn sát vào bên bờ sông sao lại rời khỏi bờ sông ra đến giữa sông rồi?
Y hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, xoay người rống to:
- Có người trộm thuyền.
Ngay đúng lúc y xoay người kêu lên, mấy mũi tên từ trên mặt nước phóng tới, vô cùng nhanh bắn trúng tim hai binh sĩ, phụt một tiếng, mũi tên xuyên qua thân thể bọn họ, hai tên lính kêu thảm một tiếng, ngã vào sông.
Bờ sông đột nhiên xảy ra chuyện khiến tất cả binh lính quân phản loạn đều sửng sốt, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về hướng bờ sông.
Ngay vào lúc tiếng kêu thảm thiết đó phát ra, trong rừng vang lên một tiếng mõ, mấy trăm mũi tên vụt ra từ trong rừng, xung quanh đống lửa lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, binh lính quân phản loạn loạn thành một bầy, không ít binh lính nhảy dựng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng xa xa, đợt tiễn thứ hai bắn ra, không ít người đang chạy trốn bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống.
Lúc này, một nghìn quân Tùy lao ra từ trong rừng rậm, quơ trường mâu và hoành đao đuổi giết binh lính quân phản loạn chạy trốn, hơn mười binh lính cùng nhau bắn tên, đã bắn chết Giáo Úy quân phản loạn gần chạy đến bờ sông, binh lính quân phản loạn hô to, liều mạng chạy trốn.
Quân Tùy giết rất vui vẻ, chạy đuổi theo đám quân phản loạn, nhưng lúc này chủ tướng Trần Cương phát hiện ra không đúng, tiếng kêu của quân phản loạn vang lên rung trời, nhưng ở bờ bên kia lại không có bất cứ động tĩnh nào.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên binh lính ở trên thuyền lương thực hô to:
- Tướng quân, trong thuyền không có lương thực, tất cả đều là cát.
Trần Cương lập tức hiểu được mình đã bị lừa, y hô lớn:
- Lập tức rút lui.
Nhưng đã muộn, trên thuyền lương thực vang lên tiếng kêu thảm thiết, hơn một nghìn quân phản loạn trốn ở trên thuyền xông ra, giết chết hai mươi mấy binh lính quân Tùy trên thuyền ném xuống nước.
Ngay sau đó, xung quanh sáng bừng, hơn vạn binh lính quân phản loạn đánh tới từ bốn phương tám hướng, bao vây một nghìn quân Tùy, cầm đầu là đại tướng Trương Kim Xưng, tay y cầm thiết thương lớn, quát to:
- Người đầu hàng sẽ miễn tội chết.
***
Từ lúc Trần Cương dẫn một ngàn quân đi đoạt thuyền lương thực của quân giặc, chủ tướng Phùng Hiếu Từ ở trong thành đứng ngồi không yên, thấy lương thực còn lại chỉ có thể duy trì được ba ngày, nếu không có lương thực nữa, lòng quân sẽ tan rã.
Tuy rằng Phùng Hiếu Từ có ý từ bỏ huyện Thanh Hà lui lại giữ Liêu thành, nhưng dù sao y cũng đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết xây dựng huyện Thanh Hà, một lần sửa chữa tường thành, đào sông bảo vệ thành, còn khơi thông đường sông vận chuyển lương thực, những con thuyền có thể thông qua đường sông trực tiếp vận chuyển lương thực vào trong thành.
Hơn nữa từ bỏ huyện Thanh Hà cũng có nghĩa là bọn họ chỉ có thể lui giữ bờ tây sông Vận Hà, y cũng không thể ăn nói với triều đình và Thánh Thượng.
Phùng Hiếu Từ liền phái mấy đội do thám đi ra ngoài thành tìm hiểu, cũng không nhận được tin tình báo đại đội quân phản loạn xuất doanh, đại doanh quân phản loạn vô cùng yên tĩnh, điều này khiến cho y hơi yên tâm một chút.
Canh ba, Phùng Hiếu Từ vừa mới ngủ, liền bị một tràng tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, có binh lính ở bên ngoài bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Trần tướng quân đã trở lại, lái một đội thuyền lương thực lớn.
Phùng Hiếu Từ mừng rỡ, vội vàng mặc áo giáp vào liền chạy về hướng bắc thành, y chạy lên thành nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy trong sông Vận Hà đèn đuốc sáng trưng, mười mấy binh lính tay cầm đuốc đứng trên một chiếc thuyền lớn, đứng đầu đúng là thiên tướng Trần Cương, ở phía sau y còn là rất nhiều thuyền, chừng trên trăm thuyền.
Trần Cương nhìn thấy Phùng Hiếu Từ, y đang định mở miệng, một thanh đao lạnh như băng đã dừng ngay chỗ sau tim y, một người đứng sau lạnh lùng nói:
- Nếu dám giở trò, một đao giết chết ngươi.
Trần Cương vì bảo toàn tính mạng mà suốt ruột, y cao giọng hô lớn:
- Đại tướng quân, ty chức thắng lợi trở về, toàn bộ đều là thuyền lương thực, có hơn vạn thạch lương thực.
Nói xong, y lệnh cho binh lính kéo vải dầu lên, binh lính trên thành lập tức hô to, chỉ nhìn thấy dưới ánh lửa, trên thuyền đều là những bao tải dày, binh lính chém ra mấy cái bao tải, bên trong đều là ngô, lóe ra màu vàng óng ánh của lương thực, mấy chiếc thuyền lớn phía sau đều tràn đầy lương thực, binh lính trên thành vô cùng kích động.
Trong lòng Phùng Hiếu Từ âm thầm vui mừng, hai vạn thạch lương thực, y có thể kiên trì thêm mấy tháng nữa rồi, y thậm chí không kịp hỏi tình hình quân phản loạn, lập tức hạ lệnh:
- Mở cửa thành.
Lưới sắt trên cửa thành ken két mở ra, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn phủ vải nhanh chóng đi vào bên trong thành, đến lúc chỉ còn hơn mười thuyền lương thực, đội tàu bỗng nhiên ngừng lại, Phùng Hiếu Từ nhướn mày, lại thò người ra ngoài hô to:
- Sao còn không vào thành, ở đó làm cái gì?
Đúng lúc này, một binh lính bỗng nhiên chỉ về phía cách đó không xa hô to:
- Đại tướng quân, có quân địch.
Chỉ thấy trong bóng đêm xuất hiện binh lính đông nghịt, tiếng vó ngựa vang lên, một đại tướng suất lính đại quân đông nghìn nghịt đánh về hướng cửa thành, Phùng Hiếu Từ chấn động, hô liên tục:
- Nhanh đóng cửa thành dưới nước, đóng cửa thành dưới nước.
Nhưng chỗ cửa thành bị đội tàu chắn mất rồi, lưới sắt không đóng xuống được, đúng lúc này, bên trong thành bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, Phùng Hiếu Từ quay đầu lại nhìn, thấy trong thuyền lương thực vô số phản quân đánh ra, chỉ nghe một binh lính hô to:
- Trần tướng quân tạo phản.
Phùng Hiếu Từ trong đầu đùng một tiếng, y bỗng nhiên hiểu được, thuyền lương thực căn bản chỉ là một cái bẫy, Trần Cương đi cướp thuyền lương thực đã xảy ra biến cố, bọn họ hẳn là bị quân phản loạn bắt được toàn bộ.
Trần Cương đầu hàng cùng quân phản loạn đến lừa vào thành, Phùng Hiếu Từ liền lui về phía sau vài bước, vô lực ngồi trên đầu thành, trong lòng hiểu rõ, huyện Thanh Hà xong rồi, quân đội của y cũng xong rồi.
Phùng Hiếu Từ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trở mình lên ngựa, tay cầm đại đao chạy xuống dưới thành, y muốn đích thân giết chết tên tướng phản tặc kia, tiết mối hận trong lòng.
Lúc này, đội tàu vận chuyển lương thực trở thành một cây cầu thiên nhiên, vô số quân phản loạn theo đường thuyền đánh vào trong thành.
Phùng Hiếu Từ vừa mới lao xuống tường thành, lại gặp ngay chủ tướng quân phản loạn, Thanh Hà Vương Trương Kim Xưng, Trương Kim Xưng cười lạnh một tiếng, thương đâm về phía Phùng Hiếu Từ.
Phùng Hiếu Từ vung đao nghênh đón, hai người đánh nhau kịch liệt.
Lúc này bên trong thành đã biến thành biển lửa, dân chúng khóc cha gọi mẹ, kêu rên khắp nơi, quân doanh cũng bị quân phản loạn mai phục trong thành đốt, mấy trăm doanh trướng bị lửa hừng hừng thiêu đốt, hai vạn quân Tùy đang ngủ bừng tỉnh, đều chạy ra khỏi đại doanh, bọn họ đại đa số tay không tấc sắt, có binh lính thậm chí còn không đi giày, bị quân phản loạn giết chết hết.
Binh lính quân Tùy rốt cục tan vỡ, liều lĩnh chạy trối chết ra khỏi cửa thành, nhưng tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng đã bày thiên la địa võng xung quanh quận Thanh Hà.
Phùng Hiếu Từ và Trương Kim Xưng đại chiến mười mấy hiệp, Phùng Hiếu Từ thấy tình thế không ổn, giả vờ ra chiêu, thúc ngựa bỏ trốn, Trương Kim Xưng sao có thể để cho y chạy trốn, gã hét lớn một tiếng, giục ngựa đuổi theo Phùng Hiếu Từ, một thương đâm xuyên qua tim Phùng Hiếu Từ.
Phùng Hiếu Từ hét to một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Trận chiến này hai vạn quân Tùy chỉ trốn được mấy nghìn người, ba nghìn người bị giết trong lúc hỗn chiến, hơn vạn người đầu hàng, nhưng Trương Kim Xưng cũng không để lại bất cứ ai, hạ lệnh giết hết toàn bộ quân Tùy đầu hàng.
Gió lạnh thấu xương, tà dương như máu, máu tươi nhuộm đỏ cánh đồng bát ngát ngoài thị trấn Thanh Hà, vô số thi thể của quân Tùy nằm rải rác, từng bầy quạ đen bay đầy trời, cạc cạc kêu to, một gốc cây già nua buông thõng những cành cây đã chết khô của nó.
Hai vạn quân Tùy đi theo Lai Hộ Nhi chinh chiến ở Cao Câu Ly, cuối cùng lại gần như toàn quân bị giết ở quận Thanh Hà, lúc này, cách năm mới chỉ còn tám ngày.