Phòng Huyền Linh vội vàng từ trong túi xách lấy ra lý lịch bản thân, đưa cho Vi Vân Khởi.
- Vi công mời xem!
Vi Vân Khởi xem một lượt lý lịch của gã, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Bất ngờ là tiến sĩ năm thứ mười sáu Khai Hoàng, còn là Vũ Kỵ Uý, làm qua huyện uý Thấp Thành. Lý lịch kinh nghiệm này không đơn giản a! Khó trách tướng quân rất xem trọng gã, sai mình cần phải nhận lấy người này.
- Với lý lịch kinh nghiệm của công tử đến hưởng sự chiêu mộ văn chức quân quan này, có phải nhân tài không đất dụng võ hay không?
Phòng Huyền Linh cúi thấp người nói:
- Loạn phỉ tàn sát bừa bãi quê nhà, Huyền Linh chỉ hận không thể ra trận giết giặc, nhập ngũ chỉ vì sớm ngày bình ổn trộm cướp, vì phụ lão quê nhà tận hết chút sức lực cỏn con.
- Thì ra là thế, vậy công tử tại sao không trực tiếp nhập ngũ ở Tề quận, lại phải đi vòng quận Bắc Hải?
Phòng Huyền Linh do dự một chút, kỳ thật gã là muốn nhập ngũ ở Tề quận, nhưng Giả Vụ Bản lại thuyết phục phụ thân của gã, sai gã đến quận Bắc Hải ứng mộ. Phòng Huyền Linh chính mình cũng không hề hoàn toàn hiểu được duyên cớ trong việc này.
- Đó là… nhất thời chưa có cơ hội ở Tề quận a!
Vi Vân Khởi cười, liền không có hỏi thêm gì nữa, hắn thu lấy lý lịch của Phòng Huyền Linh cười nói:
- Lần nà chúng tôi dự định chiêu mộ năm người tham quân. Tạm thời vẫn chưa có sự bổ nhiệm của triều đình, chỉ là thuộc mang tính chất phụ tá. Chỗ tốt là đãi ngộ rất hậu, hơn nữa có thể bất cứ lúc nào từ chức rời đi, công tử đồng ý tiếp nhận chức vụ như vậy sao?
Phòng Huyền Linh lẳng lặng gật đầu, điểm này Giả Nhuận Phủ đã nói qua với gã, gã cũng không phải để ý chức quan lắm. Nếu như gã để ý, gã cũng sẽ không từ bỏ Huyện uý Thấp Thành.
- Tôi chỉ là vì tham dự bình phỉ, vì phụ lão quê nhà tận hết sức, chức vụ không sao cả.
Vi Vân Khởi mặc dù là trước đó được Trương Huyễn cho biết, nhưng lý lịch Phòng Huyền Linh ngược lại so với mấy trăm tờ lý lịch sĩ tử trước đó đều phải vững vàng hơn nhiều. Nhân tài như vậy chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu được. Vi Vân Khởi đứng dậy cười nói:
- Vấn đề ở chỗ của ta không lớn, xin công tử theo ta đi gặp Trương tướng quân đi!
Phòng Huyền Linh mừng rõ, điều này có nghĩa là gã đã thông qua phỏng vấn của Vi Vân Khởi, chỉ là trong lòng gã có chút không yên. Vị Trương tướng quân này có phải là một gã đại tướng thô lỗ hay không?
Bọn họ xuyên qua chính đường, đi vào một phía khác trước một gian quan phòng tạm thời. Trước mắt quận Bắc Hải thuộc về một thể chế quân chính. Vương Vận Khiêm chỉ là Thái thú trên danh nghĩa. Quân chính đại quyền thực tế của quận Bắc Hải ngược lại nắm giữ chặt chẽ ở trong tay Trương Huyễn. Trương Huyễn cũng không kiêng dè, trực tiếp ở bên trong quận nha trang bị thêm một gian quan phòng tạm thời. Nhưng phần lớn thời gian hắn đều ở quân doanh, cách mỗi hai ba ngày mới có thể đến mộ lần, nghe báo cáo của Vi Vân Khởi và Vương Vận Khiêm.
Trương Huyễn ở bên trong quan phòng đang đợi chờ kết quả phỏng vấn của Vi Vân Khởi. Hắn tin tưởng Vi Vân Khởi rất nhanh sẽ dẫn Phòng Huyền Linh sang. Lúc này, binh sĩ trước cửa bẩm báo:
- Vi trưởng sử cầu kiến!
- Mời hắn vào!
Vi Vân Khởi bước nhanh vào, Trương Huyễn thấy chỉ có một mình hắn, liền cười hỏi:
- Vị Phòng công tử kia đâu?
- Ở bên ngoài chờ chút. Tôi trước nói với tướng quân hai câu.
- Trưởng sử mời nói!
Vi Vân Khởi cười nói:
- Cái tên Phòng Huyền Linh này quả thật không tệ, điều kiện ưu việt, lại xuất thân danh môn Tề quận. chỉ là năm người chúng ta đều đã chiêu được, và sắp xếp xong chức vụ. Tướng quân dự định dùng y như thế nào?
Trương Huyễn sớm có suy nghĩ, khẽ cười nói:
- Ta định dùng y làm Ký thất Than quân, Trưởng sử cảm thấy có thể chứ?
Ký thất tham quân thì ra là thư ký riêng. Chức vụ cực kỳ quan trọng, chủ quản quân phủ bình thường đều có thể thiết lập, phần lớn là dùng tâm phúc bổ nhiệm. Giống như Ký thất tham quân của Trương Tu Đà Tương Ninh chính là đồng hương của ông ta. Vi Vân Khởi cả kinh, thấp giọng nói:
- Tướng quân còn không biết tình hình của y đã bảo y làm Ký thất tham quân, có phải quá vội vàng một chút hay không? Tôi đề nghị trước tiên có thể sai y làm Chủ bộ. Đợi thời cơ chín muồi lại đề thăng y làm Ký thất tham quân. Tướng quân cho rằng như thế nào?
Trương Huyễn đường nhiên không nói được với Vi Vân Khởi y biết rõ tài năng của Phòng Huyền Linh trong lịch sử. Tuy nhiên Vi Vân Khởi nói vậy cũng có đạo lý, lập tức cất nhắc Phòng Huyền Linh rất cao, đối với hắn không có lợi. Mà chức vụ chủ bộ này không cao không thấp, vừa hay thích hợp Phòng Huyền Linh. Vi Vân Khởi không hổ kinh nghiệm phong phú, nắm lấy được chỗ thích hợp.
Trương Huyễn liền gật đầu.
- Vậy theo kế sách của Trưởng sử đi! Ta nói trước với y một chút.
Vi Vân Khởi thi lễ, lui xuống, hắn đi tới cửa cười nói với Phòng Huyền Linh:
- Công tử mời vào đi! Trương tướng quân trong phòng chờ mong, ta sẽ không đi vào.
- Đa tạ Vi công!
Phòng Huyền Linh ôm quyền thi lễ, thấp thỏm không yên đi vào quan phòng, thấy một gã tướng lĩnh thân thể cao lớn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, quay lưng về phía mình. Phòng Huyền Linh cảm thấy có chút quen mắt, gã không kịp suy tư, liền vội vàng tiến lên khom người thi lễ.
- Học sinh Phòng Kiều tham kiếm Trương tướng quân!
Trương Huyễn quay đầu lại cười:
- Phong công tử không cần khách khí như vậy?
Cái âm thanh này càng thêm quen tai, Phòng Huyền Linh ngẩng đầu, lập tức giật mình trợn mắt há mồm.
- Là ngươi!
Hoá ra Trương tướng quân này chính là tướng lĩnh trẻ tuổi kia chính mình gặp được trên đường, hoá ra y chính là Trương Huyễn.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười.
- Công tử rất kinh ngạc sao?
Phòng Huyền Linh không nén nổi cười.
- Tôi cho rằng chủ tướng quận Bắc Hải là gã đại hán thô lỗ hơn bốn mươi tuổi, lại thật không ngờ được có thể là tướng lĩnh trẻ tuổi như vậy.
- Công tử mời ngồi!
Trương Huyễn mời Phòng Huyền Linh ngồi xuống, lại cười hỏi:
- Công tử du lịch thiên hạ, dọc trên đường có gặp được trộm cướp quấy rầy không?
- Vẫn tốt! Loạn phỉ cũng chỉ là hai năm nay mới bùng phát, trước đây vẫn coi như thuận buồm xuôi gió, chẳng qua lần đó ở quận Thanh Hà lại gặp được Trương Kim Xưng vây thành, suýt nữa chết. Cuối cùng xen lẫn trong loạn dân chạy thoát ra ngoài.
- Trương Kim Xưng không ngờ càn rỡ như thế. Vậy Phùng Hiếu Từ ở đâu? Hắn ngồi xem mặc kệ sao?
Phòng Huyền Linh lắc đầu.
- Phùng Hiếu Từ sách lược không thoả đáng, quá mức ham chiến công. Một mực muốn toàn lực quyết chiến với Trương Kim Xưng, Nhưng Trương Kim Xưng ngược lại hoá chẵn ra lẻ, chia binh các quận Hà Bắc cướp bóc trưng binh. Thời gian ngắn ngủi mấy tháng, quân đội Trương Kim Xưng đã lớn mạnh đến tám vạn người, mà Phùng Hiếu Từ lúc này ngược lại không dám toàn lực quyết chiến cùng Trương Kim Xưng, chỉ có thể cự thủ huyện Thanh Hà. Nói thật, tôi không nhìn được Phùng Hiếu Từ, người này trước khinh địch sau sợ chiến, bảo thủ. Không phải là đối thủ của Trương Kim Xưng.
Trương Huyễn gật đầu, Phòng Huyền Linh nói rất đúng. Bây giờ Hoàng Hà kết băng, Phùng Hiếu Từ hoàn toàn có thể mời Trương Tu Đà hội chiến quận Thanh Hà. Hai quân hợp chiến Trương Kim Xưng, hoàn thể có thể hoàn toàn đánh bại hắn.
Nhưng Phùng Hiếu Từ ngược lại thuỷ chung không có tin tức. Nói cho cùng, hắn là không muốn quận đội của Trương Tu Đà tiến vào phạm vi thế lực của mình. Bởi vậy có thể thấy được ánh mắt người này vẫn là tương đối hẹp hòi.
- Công tử cho rằng Trương Kim Xưng và Tôn Tuyên Nhã, người nào uy hiếp lớn hơn đối với Thanh Châu?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Vậy khẳng định là Trương Kim Xưng, từ trước khi Phùng Hiếu Từ chưa đến quân Thanh Châu, quân giặc Trương Kim Xưng và Phi Ưng Quân đã giao chiến nhiều lần, cả hai biết người biết ta. Tuy nhiên ngay lúc này một vùng Thanh Châu quân giặc quá nhiều, khiến hậu phương Phi Ưng Quân không ổn, cho nên không thể bắc tiến quy mô. Bây giờ Trương Kim Xưng và quân đội Phùng Hiếu Từ đang giằng co, Phi Ưng Quân vì sao không nắm lấy thời cơ này trước đánh Tôn Tuyên Nhã, hoàn toàn giải trừ nỗi lo về sau này?
Trương Huyễn trầm tư chốc lát nói:
- Tôn Tuyên Nhã có hơn mười vạn quân đội, công tử cảm thấy nên đánh như thế nào?
Phòng Huyền Linh suy nghĩ một chút nói:
- Nếu như phân ra khu vực trên văn hoá xư sở, quận Lang Gia và quận Thanh Châu có chỗ ngăn cách, chúng càng tiếp cận vùng Từ Châu, loại sai biệt khu vực này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch khuếch trương của Tôn Tuyên Nhã, bọn chúng càng dễ dàng khuếch trương về phía nam. Cho nên áp lực Dương Nghĩa Thần ở Từ Châu sẽ càng lớn, nhưng Dương Nghĩa Thần lại bị Đông Hải Lý Tử Thông kiềm chế, không thể khuynh binh bắc tiến. Nếu như Phi Ưng Quân muốn đánh Tôn Tuyên Nhã, tôi ngược lại đề nghị có thể liên thủ với Dương Nghĩa Thần, tin tưởng ông ta sẽ rất bằng lòng hợp tác cùng tướng quân.
Trương Huyễn âm thầm khen ngợi, hắn kỳ thật đang xuất đề kiểm tra Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh tuy rằng vẫn là một kẻ thư sinh, nhưng gã ý nghĩ liên hợp tác chiến vô cùng tốt, cùng với suy nghĩ của hắn không mưu mà hợp.
Trương Huyễn liền vui vẻ cười nói:
- Nếu như Phòng công tử không chê, hãy tạm làm Chủ bộ trong quân của ta, chúng ta đồng tâm hiệp lực, chung sức diệt phỉ Sơn Đông Hà Bắc!
Phòng Huyền Linh quá đỗi vui mừng, đứng dậy thi lễ.
- Huyền Linh nguyện dốc sức vì tướng quân!
Phòng Huyền Linh theo Vi Vân Khởi đi trở lại, Trương Huyễn ngồi một mình ở trong phòng, vẫn đang trở lại chỗ kiến nghị vừa rồi của Phòng Huyền Linh. Lợi dụng cơ hội Trương Kim Xưng và Phùng Hiếu Từ giằng co, liên hợp với Dương Nghĩa Thần ở Từ Châu, tiêu diệt chiếm cứ Tôn Tuyên Nhã quận Lang Gia.
Đay đúng là kế sách rất tốt, tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã, không chỉ có thể có được lượng lớn lương thực bổ sung, cũng có thể nối Thanh Châu và Từ Châu thành một mảnh, khiến Dương Nghĩa Thần đã không còn lo lắng phía sau, có thể toàn lực nhắm vào Đông Hải Lý Tử Thông.
Trương Huyễn trầm tư thật lâu, cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc với Trương Tu Đà một chút, xem thử Trương Tu Đà là thái độ gì? y trải rộng một tờ giấy, nhấc bút viết một phong thư khẩn cho Trương Tu Đà.
Nhưng kế hoạch cũng không bằng biến hoá, tin còn chưa có đưa đến trong tay Trương Tu Đà. Tình hình quận Thanh Hà đã xảy ra biến cố kịch liệt. Buổi chiều cùng ngày, một gã kỵ binh truyền tin mang theo thư khẩn của Trương Tu Đà chạy đến quận Bắc Hải.