Đến gần năm mới, huyện Ích Đô cũng vô vùng náo nhiệt tưng bừng, nơi nơi giăng đèn kết hoa, tiếng pháo không ngừng vang lên ở trong thành. Từng bầy con nít đắp nặn người tuyết trong đống tuyết, ném tuyết, tiếng cười non nớt từng đợt truyền về phía xa.
Từng hộ gia đình đều đang bận rộn dán thiếp trước cửa, chuẩn bị các loại vật phẩm cúng tế tổ tiên. Cả nhà cùng nhau ra trận, dọn dẹp phòng óc từ trong ra đến ngoài, dọn dẹp hoàn toàn dơ bẩn một năm ra khỏi nhà,
Buổi trưa ngày đó, thành bắc Ích Đô lái vào chậm chập một chiếc xe bò, con trâu kéo xe gầy trơ cả xương, thể lực già cả, người phu xe cũng là một lão già tóc trắng xoá. Ông ta giữ chặt xe bò quay đầu lại hỏi:
- Công tử, chúng ta phải đi nơi nào?
Rèm vải vén ra, trong xe là một gã văn sĩ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền dài, sóng mũi cao thẳng, lông mi vừa đen vừa dài, đôi mắt vô cùng sáng ngời có thần. Thần thể gã bậc trung, mặc một bộ nho bào màu xanh rất dày, đầu đội bình khăn, trong tay cầm một quyển sách, có vẻ hào hoa phong nhã.
Gã đánh giá một chút huyện thành, cười nói:
- Vài năm không có đến huyện Ích Đô, vẫn là bộ dạng cũ.
Lão già cũng cười nói:
- So với trước kia có thể cũ nát hơn nhiều, công tử, nếu không chúng ta nghe ngóng hỏi thăm một chút báo danh ở nơi nào?
Văn sĩ liên tiếp hỏi mấy người đi đường, đều lắc đầu không biết. Đang khi buồn bực, mặt sau truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, văn sĩ quay đầu, chỉ thấy ngoài thành chạy đến một đội kỵ binh, cầm đầu là một tên tướng lĩnh trẻ tuổi thân thể cao lớn, giáp đen nón bạc, uy phong lẫm liệt.
Sau khi vào thành, bọn họ thả ngựa chạy chậm, e sợ va chạm đến đám con nít đang chơi đùa ở trên dường cái.
Lúc này, vài đứa trốn ở sau cây ngoan đồng cười hì hì ném cầu tuyết đến, Một viên cầu tuyết đánh thẳng trên mũ giáp tướng lĩnh trẻ tuổi.
Vài tên kỵ binh giận dữ, đang muốn mắng chửi, tướng lĩnh trẻ tuổi lại cười khoát tay, xoay ngườ xuống ngựa, đi vòng qua một chân dẫm lên thân cây, tuyết động trên cây lập tức đổ xuống rào rào. Một bầy con nít kêu la sợ hãi chạy mất, tướng lĩnh trẻ tuổi bật cười lớn ha hả.
Vãn sĩ thấy gã tướng lĩnh trẻ tuổi này tính con nít chưa mất, có chút thú vị, liền chắp tay cười hỏi:
- Xin hỏi vị tướng quân này, nghe nói quận Bắc Hải đang chiêu mộ quan văn. Không biết là báo danh ở chỗ nào?
Gã tướng lĩnh trẻ tuổi này chính là Trương Huyễn, hắn từ quân doanh ngoài thành đến đây, chuẩn bị tìm Vi Vân Khởi bàn bạc chuyện khởi công xây dựng thuỷ lợi, lại gặp được văn sĩ hỏi đường. Trương Huyễn đánh giá một chút tên văn sĩ này, thấy hắn khí chất nho nhã, ánh mắt trong trẻo, cũng không giống người đọc sách bình thường.
Trương Huyễn đi lên phía trước nói:
- Quận nha và huyện nha cũng không có chiêu mộ quan văn. Công tử nói có phải là quân đội chiêu mộ quan văn phải không?
- Đúng là quân đội chiêu mộ, tôi chính là trước tới ứng mộ.
Trương Huyễn chỉ về phía trước nói:
- Báo danh ở quận nha, tuy nhiên ngày hôm qua đã hết hạn rồi, công tử tới chậm một bước.
Văn sĩ vẻ mặt thất vọng.
- Đã ngưng rồi sao?
Trương Huyễn thấy vẻ mặt văn sĩ thất vọng, liền cười hỏi:
- Nghe khẩu âm công tử, hẳn là người Tề quận bên kia phải không?
- Đúng vậy, tôi là từ huyện Chương Khâu sang, tuyết đọng trên đường không đi được, cho nên chậm trễ vài ngày. Ôi! Vẫn là đến chậm một bước.
Trương Huyễn đối với hắn lại có vài phần hảo cảm, liền cười nói:
- Công tử không ngại đi thử xem đi! Nếu như từ Tề quận sang, muộn một hai ngày cũng có thể giải thích. Vi trưởng sử là người rất hoà khí, hẳn có thể cho công tử một cơ hội.
- Đa tạ tướng quân chỉ điểm!
Văn sĩ chắp tay, nói với lão già:
- Lâm thúc, chúng ta đi quận nha.
- Công tử ngồi lên, chúng ta khởi bước!
Phu xe hét quát một tiếng, xe bò bắt đầu bước, dọc theo đường cái chậm rãi tiến lên.
Văn sĩ thấy Trương Huyễn đi song song với mình là đi về cùng một phía, lại không kìm nổi hỏi:
- Xin hỏi tướng quân, tôi nghe nói quân đội quận Bắc Hải chiêu mộ văn chức quan quân. Nếu như đều là Phi Ưng Quân, vì sao không phải tiến hành ở huyện Lịch Thành?
Trương Huyễn khẽ mỉm cười.
- Chuyện này nói thì dài dòng, tuy rằng quận Bắc Hải đóng quân cũng thuộc về Phi Ưng Quân, nhưng nó là phủ xây dựng độc lập, có thể tự làm chiêu mộ.
- Thì ra là thế!
Văn sĩ gật đầu.
- Tôi vừa mới từ bên ngoài trở về không bao lâu, đối với tình hình bên này quả thật không hiểu rõ lắm, cũng là người khác giới thiệu tôi đến quận Bắc Hải ứng mộ.
- Ồ! Xin hỏi công tử họ gì?
- Tại hạ quý danh họ Phòng.
Trương Huyễn cũng nghe Trương Tu Đà nói qua về thế gia danh môn ở Tề quận. Tỷ như gia tộc Giả thị ở huyện Lịch Thành, Giả Vụ Bản chính là nhân vật quan trọng của gia tộc Giả thị.
Còn có gia tộc Yến thị, gia tộc Phú thị, gia tộc Thuần Vu thị, những gia tộc này đều từng nổi tiếng lừng lẫy trong lịch sử. Mặt khác gia tộc Phòng thị ở huyện Chương Khâu cũng là thế gia vọng tộc Tề quận. Gia chủ Phòng Ngạn Khiêm chính là đại nho nổi danh một vùng Tề Lỗ. Vì làm qua Giám quân, người ta gọi là Phòng giám quan.
Trương Huyễn còn biết Phòng Ngạn Khiêm có đứa con trai, chính là Phòng Huyền Linh đỉnh đỉnh nổi danh trong lịch sử. Trương Huyễn nghe hắn họ Phòng, liền cười hỏi:
- Phòng giám quân huyện Chương Khâu, công thể quen biết không?
- Người tướng quân nói, chính là cha của tôi?
Trương Huyễn ghìm chặt ngựa, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào hắn:
- Ngươi chính là… Phòng Huyền Linh?
Tên văn sĩ này đúng là Phòng Huyền Linh, tuy rằng Huyền Linh là tên chữ của hắn, tên của hắn là Phòng Kiều, là người Tề quận huyện Chương Khâu. Từ nhỏ được khen ngợi thần đồng, mười tám tuổi được quan phủ địa phương đề cử vào kinh thành tham dự thi tuyển. Thi đậu tiến sĩ, trước sau được trao chức Vũ Kỵ Uý, Thấp Thành Uý. Về sau vì ông nội mất mà từ quân về quê. Lại đi các nơi cả nước du lịch, tìm thầy kết giao bạn bè. Nhoáng một cái đã trôi qua gần mười năm.
Lần này hắn là được bạn tốt cùng trường ngày xưa, đang nhậm chức Tư mã Phi Ưng Quân Giả Nhuận Phủ đề cử. Trước đến quận Bắc Hải ứng mộ, không ngờ trên đường tuyết đọng quá sau, đi đường gian nan, làm trễ nải vài ngày. Đuổi đến huyện Ích Đô không ngờ lại bỏ lỡ ngày hết hạn báo danh, chẳng qua trong ngực hắn có thư đề cử của Giả Nhuận Phủ, trongl òng cũng chưa có hoàn toàn tuyệt vọng.
- Tại hạ Phòng Kiều, tự Huyền Linh, tướng quân nghe nói qua tôi sao?
Trương Huyễn ôm quyền cười nói:
- Đại danh của công tử, ta đã nghe qua từ lâu, hạnh hội!
Phòng Huyền Linh rời quê hương đã lâu, rất nhiều người trẻ tuổi đều không quen biết hắn, không ngờ được một gã tướng lĩnh trẻ tuổi không ngờ nghe nói qua chính mình. Thật sự khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thư sướng. Phòng Huyền Linh cười hỏi:
- Xin hỏi quý tính tướng quân, chức quan như thế nào?
- Tại hạ họ Trương, chỉ là hạng người tầm thường vô danh, nói ra công tử cũng không biết. Vừa hay ta cũng là đi quận nha làm việc, hay là theo công tử cùng nhau đi nha!
- Vậy thì đa tạ rồi!
Phòng Huyền Linh về quê vẫn chưa đến một tháng, đối với tình hình Thanh Châu cũng chưa biết. Tuy rằng hắn nghe nói qua Trương Huyễn, nhưng hắ lại không biết Trương Huyễn là một gã tướng lĩnh rất trẻ tuổi, vẫn cho rằng tuổi xấp xỉ bằng với Trương Tu Đà. Cho nên hắn như thế nào cũng không ngờ được gã tướng lĩnh trẻ tuổi trước mắt này vẫn còn cũng trẻ con vui chơi chính là chủ tướng Trương Huyễn ở Bắc Hải.
Trương Huyễn đã có suy nghĩ, sợ rằng Phòng Huyền Linh bị cự tuyệt, hắn thấp giọng dặn một tên thân binh vài câu. Thân binh gật đầu, rẽ đường nhỉ chạy trước đến quận nha.
Không bao lâu, xe bò đã đến quận nha, Phòng Huyền Linh nhảy xuống xe bò, dặn dò lão gia nhân ở bên ngoài chờ, liền nhanh chân đi lên bậc thang.
Lúc này Vi Vân Khởi đã có được thông báo cất nhắc trước đó của Trương Huyễn, đi trước một bước đến ngoài cửa chính. Hắn nhìn thoáng qua thấy Trương Huyễn.
Chỉ thấy Trương Huyễn lặng lẽ chỉ văn sĩ đi lên bậc thang. Vi Vân Khởi liền lòng dạ hiểu ngay, đi lên trước cười hỏi:
- Vị công tử này có chuyện gì sao?
Phòng Huyền Linh ôm quyền nói:
- Tại hạ là từ Tề quận sang tham gia ứng mộ quân đội, xin hỏi có thể báo danh ở nơi này không?
Vvl khẽ mỉm cười.
- Thật sự đúng dịp, việc này vừa hay là do ta chủ quản. Công tử nếu như đến ứng mộ, xin mời theo ta vào đi thôi!
Phòng Huyền Linh mừng rỡ, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, ở ngay cửa lớn gặp được chủ quan chiêu mộ. Trong lòng của gã tuy rằng cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng dù sao đây không phải chuyện gì xấu. Ý niệm kỳ quái chỉ là nhoáng qua ở trong đầu, gã quay đầu lại ôm quyền hướng về phía Trương Huyễn cảm tạ. Trương Huyễn cười gật đầu.
- Chúc Phòng huynh may mắn!
Trương Huyễn khoanh tay nhìn bóng dáng Phòng Huyền Linh biến mất ở bên trong quan nha, tầm tình có một loại niềm vui không ngờ được. hắn chỉ là muốn bổ sung một số văn chức quân quan, lại thật không ngờ được đưa tới Phòng Huyền Linh. Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Phòng Huyền Linh là người Tề quận huyện Chương Khâu, chính minh chiêu mộ gã đến dưới trướng cũng là hợp tình hợp lý.
Phòng Huyền Linh đi theo Vi Vân Khởi vào quận nha, gã cười hỏi:
- Tiên sinh chính là Vi công a!
- Công tử quen biết ta sao?
Vi Vân Khởi cười hỏi.
Tôi mặc dù chưa hề gặp qua Vi công, nhưng tôi đã lâu ngưỡng mộ sự tích của Vi công, Huyền Linh ba kiếp mới có may mắn này!
Vi Vân Khởi mười năm trước uy danh hiển hách, trong triều không ai không biết. Phòng Huyền Linh tuy rằng cũng làm qua tiểu quan, nhưng so với Vi Vân Khởi, tư lịch của gã vẫn còn kém quá xa.
Nhưng thật ra phụ thân Phòng Huyền Linh Phòng Ngạn Khiêm cũng đã làm qua mấy năm Giám sát Ngự sử, sớm hơn hai năm so với Vi Vân Khởi. Vi Vân Khởi đương nhiên cũng biết Phong Ngạn Khiêm. Chỉ là chưa phỏng vấn mà bắt đầu ôn chuyện cũ, không khỏi có chút không hợp quy cũ.
Hai người đi vào quan phòng, Vi Vân Khởi mời gã ngồi xuống, lại sai Tòng sự dâng trà lên, hắn lấy ra một chồng hồ sơ thật dày nói:
- Lần chiêu mộ văn chức quan quân này, người ứng mộ có hơn mấy trăm người. Từ Sơn Đông xuất ra tài tuấn, quả nhiên danh bất hư truyền a!
Phòng Huyền Linh nghe nói có mấy trăm người ứng mộ, trong lòng hơi có chút khẩn trương, gã do dự một chút, hay là lấy ra thư của Giả Nhuận Phủ đề cử, có nhiều còn hơn là bị thiếu. Gã nếu như quá mức khiêm tốn, chỉ sợ cơ hội cũng không có.
- Đây là thư Giả tư mã đưa cho Vi công, xin Vi công xem qua!
- Hoá ra công tử có thủ của Giả tư mã, vì sao không nói sớm?
Vi Vân Khởi tiếp nhận thư, nhìn sơ sơ một lượt. Trong thư Giả Nhuận Phủ khen ngợi Phòng Huyền Linh rất lớn một lượt, Vi Vân Khởi lại cười hỏi:
- Công tử có thể cho xem lý lịch?