Bất đắc dĩ, Trương Huyễn chỉ đành thở dài một tiếng.
- Ngươi nói đúng, ta phải đối mặt với sự thật. Trong quân ta trước mắt cần có năm tên tham quân, tiên sinh đi nói chuyện với Đằng gia đi!
Vi Vân Khởi suy nghĩ một chút nói:
- Kỳ thật ta lại có một kế hoạch điều hoà, số lượng năm người, hai người trong số đó cho thế gia Bắc Hải, ba người khác công khai chiêu mộ. Như vậy có thể chiếu cố thế gia bản quận, vừa có thể tuyển chọn con cháu ưu tú từ trong hàn môn, tướng quân cảm thấy thế nào?
Trương Huyễn gật đầu.
- Cái phương án này không tệ, cũng không nhất định phải ở quận Bắc Hải. Tề quận, quận cm cũng có thể, phóng phạm vi ra lớn hơn, thời gian dài hơn. Như vậy có thể chọn lựa càng linh động hơn.
- Cứ theo lời tướng quân, tôi đây phải đi chuẩn bị.
Vi Vân Khởi thi lễ, quay người muốn ly khai, Trương Huyễn bỗng nhiên gọi gã lại, cười nói:
- Vi ở Kinh Triệu nói không chừng có rất nhiều con cháu tài tuấn.
Vi Vân Khởi cười.
- Đa tạ tướng quân suy xét Vi tướng quân chúng tôi, nhưng bây giờ vẫn không phải lúc, về sau có cơ hội tôi nhất định sẽ đề cử.
Trương Huyễn ngược lại không biết, Vi Vân Khởi mặc dù xuất thân danh môn Vi thị ở Kinh Triệu, nhưng gã và gia tộc quan hệ không tốt. Hơn nữa quan hệ tồi tệ với gia chủ Vi Đoan, đã hai lần không cho phép gã tham dự tế tộc. Gã đi theo Trương Huyễn đến Sơn Đông cũng nhiều ít có liên quan với nguyên nhân này.
Vi Vân Khởi vội vàng rời đi, Trương Huyễn lại khoanh tay nhìn bên ngoài cửa sổ. Trên nền tuyết trong sân chẳng biết lúc nào lại tới một con bồ câu, sục xạo trên mặt đất tìm thức ăn, Trương Huyễn trông về phía bầu trời. Bầu trời mờ mịt lại bắt đầu trôi nổi hoa tuyết.
Thời gian dần dần tới hạ tuần tháng mười hai rồi, cách năm mới càng đến càng gần, không khí mừng năm mới các nơi ở Đại Tuỳ cũng bắt đầu nồng đậm hơn, mấy ngày nay Lạc Dương lại rơi một trận tuyết lớn, Lạc Thuỷ kết băng. Hai bên bờ sông liễu rủ biến thành cành quỳnh thân ngọc, Lạc Dương hoàn toàn biến thành thế giới băng tuyết.
Bởi vì gần đến năm mới, bọn quan viên triều đình cũng không còn bận rộn nữa, tất cả đều đắm chìm ở trong không khí nhàn tản chờ năm mới sắp đến.
Buổi chiều ngày nọ, Bùi Củ đi tới trước cửa ngự thư phòng, nới với một tiểu hoạn quan trước cửa:
- Thân thể Thánh thượng khoẻ chưa?
- Hoá ra là Bùi công!
Tiểu hoạn quan vội vàng thi lễ:
- Bệnh trong người Thánh thượng còn chưa khỏi hẳn, tạm thời vẫn chưa thể lên triều.
- Vậy Yến Vương điện hạ đâu?
- Điện hạ ở Ngự thư phòng thay thế Thánh thượng phê duyệt tấu chương, hôm nay đến lượt Bùi công phải không?
Bùi Củ gật đầu.
- Thay ra truyền báo một tiếng nhé! Hãy nói hôm nay do ta làm phụ tá.
- Bùi công chờ một chút!
Tiểu hoạn quan xoay người chạy đi vào bên trong Ngự thư phòng. Hơn một tháng nay Đại Tuỳ Hoàng đế Dương Quảng thụ hàn cảm nhẹ, ở hậu cung dưỡng bệnh. Triều chính giao cho Hoàng thái tôn Dương Đàm của ông ta. Một ít chính vụ vụn vặt thường ngày do Dương Đàm xử lý, nhưng chính vụ quân quốc quan trọng vẫn là cần phải bẩm báo Dương Quảng tự mình đến giải quyết.
Dương Đàm cũng không ở Ngự thư phòng của Dương Quảng, mà là có một căn phòng nhỏ ở bên cạnh ngự thư phòng. Gã ở trong này đọc sách, và xử lý chính vụ hằng ngày. Xế chiều mỗi ngày đều sẽ có một tên trọng thần đến phụ giúp gã, hôm nay đến lượt Bùi Củ.
Trải qua gần một năm dốc lòng bồi dưỡng, Dương Đàm đã có bước tiến nhảy vọt về mặt xử lý chính vụ, dần dần đi đến thành thục, không hề hành động theo cảm tính dễ dàng giống như trước.
Dương Đàm đang phê duyệt báo cáo vụ thu cuối năm các quận cả nước đưa đến, có thu hoạch, có mất mùa, có gặp tai cần phải mở kho cứu tế. Liên tiếp mấy ngày, Dương Đàm đều đang xử lý việc này.
Lúc này, tiểu hoạn quan bẩm báo ở trước cửa.
- Điện hạ, Bùi công đến rồi!
Dương Đàm nhìn thoáng qua lịch sắp xếp hằng ngày bên cạnh, hôm nay là Bùi Củ đến phụ tá mình, gã gật đầu nói:
- Mời Bùi công vào đây!
Không bao lâu, Bùi Củ không chút vội vàng đi đến trước Ngự thư phòng. Khom người thi lễ nói:
- Lão thần Bùi Củ tham kiến Hoàng thái tôn điện hạ!
- Bùi thượng thư không cần đa lễ, mời ngồi!
Mỗi ngày đều sẽ có trọng thần đến phụ tá Dương Đàm, ngay cả Bùi Củ cũng là lần thứ ba đến phụ tá. Tất cả đều đã quen thuộc, Bùi Củ ngồi xuống một bên, tiều hoạn quan chạy đến dâng trà cho ông ta.
Bùi Củ nhấp một hớp trà nóng cười hỏi:
- Điện hạ hôm nay có bao nhiêu chính vụ? Những chỗ nào cần tự mình xử lý, những chỗ nào cần phải bẩm báo Thánh thượng, đã phân rõ ra chưa?
Giữa chính vụ hằng ngày và chính vụ quân quốc quan trọng cũng không có giới hạn tuyệt đối. Bình thường đều là do Dương Đàm tự mình đến giải quyết. Nếu như gã không thể đưa ra quyết định, thì phải thỉnh giáo phụ tá trọng thần của gã, sau đó lại do phụ tá trọng thần duyệt lại một lần chính vụ gã xử lý, không có vấn đề thì đưa xuống dưới thi hành.
Dương Đàm cười nói:
- Hôm này chủ yếu là một số báo cáo thỉnh cầu mở kho cứu lương, ta cảm thấy có chút không ổn, cần phải cân nhắc thêm một chút.
Dương Đàm lấy ra một phần báo cáo của quận Thượng Đảng đưa đến, nói:
- Tỷ như phần báo cáo của quận Thượng Đảng này, nói là các huyện bên trong quận gặp phải nạn châu chấu, tổn thất thảm trọng, khẩn cầu triều đình chấp thuận mở kho cứu trợ thiên tai.
- Nhưng ta lại tìm được báo cáo của quận Trường Bình kế bên, trên đó lại nói năm nay mưa thuận gió hoà, lương thực thu hoạch lướn. Ta đã thấy lạ rồi, hai quận kể sát với nhau, vì sao quân Thượng Đảng có nạn châu chấu, quận Trường Bình lại không có côn trùng không có thiền tai. Chẳng lẽ châu chấu còn phân quê quán hay sao?
Bùi Củ gật đầu cười nói:
- Điện hạ hoài nghi điều gì sao?
Dương Đàm lạnh lùng nói:
- Ta không thể nói quan viên quận Thượng Đảng là dối trên lừa dưới, dùng cớ cứu trợ thiên tai ở giữa kiếm lợi bỏ túi riêng. Nhưng nạn châu chấu không hợp với lẽ thường, cho nên tờ tấu quyền này ta không muốn phê chuẩn.
Bùi Củ vừa cười nói:
- Nhưng điện hạ không có nghĩ qua, một quận chiếm đất rộng lớn. Nếu như không phải toàn bộ quận Thượng Đảng gặp tai hoạ, mà chỉ là mấy quận ở giữa gặp thiên tai. Kỳ thật cũng ảnh hưởng không đến các quận bên cạnh.
Dương Đàm trầm tư không nói, Bùi Củ lại tiếp tục nói:
- Hơn nữa lão thần chính là người Hà Đông, thần biết rõ giữa quận Thượng Đảng và quận Trường Bình cách nhau Trung Điều Sơn, quả thật có khả năng châu chấu chỉ ở một quận phá hoại. Năm đó quận Thái Nguyên và quận Ly Thạch cũng phát sinh loại việc này. Quận Ly Thạch châu chấu thành dịch, nhưng quận Thái Nguyên lại bình an vô sự. Điện hạ, rất nhiều việc phải tận mắt nhìn thấy mới được.
Dương Đàm thở dài.
- Vậy theo ý của Thượng thư, chuyện này nên xử lý thế nào đây?
- Điện hạ, loại báo cáo thiên tai này triều đình có lệ thường, nếu như tình hình khẩn cấp, có thể cho phép trước cứu trợ thiên tai, nhưng nhất định phải phái Ngự sử giám sát đi trước đánh giá. Giống như tình hình quận Thượng Đảng này thuộc về nạn châu chấu, không coi là quá khẩn cấp. Điện hạ có thể trước phái Ngự sử đi trước điều tra, sau đó dựa theo kết quả điều tra của Ngự sử quyết định là có nên mở kho phát lương thực hay không. Như vậy đối với quan phủ địa phương cũng là một loại giám sát.
Dương Đàm gật đầu.
- Ta hiểu rồi, ta đây liền chuyển phê chuẩn cho Ngự sử đài!
Dương Đàm nhấc bút son của ông nội, viết một hàng chữ ở phía dưới 'Chuyển cho Ngự sử đài phái người giám sát'.
Bùi Củ nhìn chăm chú vào bút sơn trong tay Dương Đàm, sau một lúc lâu lại chậm rãi nói:
- Lão thần nơi này còn có một bức thư bổ nhiệm, xin điện hạ xem qua!
Bùi Củ từ trong tay áo lấy ra một tấu quyển đưa cho Dương Đàm, Dương Đàm sửng sốt, tất cả tấu chương nên là Nội sử tỉnh đến chuyển cho mình, như thế nào một tờ này ở trong tay Bùi Củ?
Gã chần chừ một chút nhận lấy tấu quyển, là thư bổ nhiệm của Lại bộ. Phía trên đã có chỉ thị của Nội sử Thị lang Ngu Thế Cơ và môn hạ Thị trung Tô Uy phê chuẩn. Hoàn toàn phù hợp quy trình bình thường, chỉ là nó tại sao không hề dựa theo quy trình bình thường báo lên trên?
Dương Đàm mở tấu quyển ra xem kỹ một lượt, hoá ra là văn thư Lại bộ bổ nhiệm Quận thừa Vương Vận Khiêm làm Thái thú.
Dựa theo quyền lực triều đình phân công, quan chức dưới thất phẩm do Lại bộ trực tiếp quyết định bổ nhiệm miễn nhiệm. Quan chức từ thất phẩm cho đến dưới ngũ phẩm do Tướng quốc miễn nhiệm bổ nhiệm. Quan chức từ ngũ phẩm cho đến dưới tam phẩm do Tướng quốc sau khi xin chỉ thị của thiên tử bổ nhiệm và miễn nhiệm. Mà từ tam phẩm cho đến các chức quan lớn do thiên tử trực tiếp bổ nhiệm, không cần thông qua Tướng quốc.
Quận Bắc Hải thuộc loại trung quận, Thái thú là Tòng tứ phầm.
Cho nên Tướng quốc để tên báo với Thiên tử phê chuẩn. Nhưng trên văn thư Lại bộ ngược lại là do Bùi Củ đề tên, đương nhiên điều này cũng là miễn cưỡng nói rằng là được. Dù sao Bùi Củ cũng có tư cách Tướng quốc.
- Bùi thượng thư đây là ý gì?
Dương Đàm không hiểu hỏi.
Bùi Củ khẽ mỉm cười.
- Điện hạ, đây thật ra là thỉnh cầu của Trương Huyễn!
Dương Đàm ngẩn ra. Gã lại xem một lượt tấu quyến, lúc này mới nhớ tới Trương Huyễn đóng quân ở quận Bắc Hải, gã lúc này lại nghĩ đến một việc. Từ trong tủ tìm ra một tờ mật báo giám quân của Tiêu Hoài Nhượng.
Mật báo giám quân hẳn là trực tiếp chuyển cho Hoàng tổ phụ, nhưng tờ mật báo này bởi vì dính đến Trương Huyễn, cho nên Dương Đàm giữ ở bên mình. Trên mật báo nói Thái thú Bắc Hải Lương Trí chết không nguyên do, bị chết rất kỳ quái, đề nghị triều đình phái người điều tra.
Dương Đàm trầm ngâm một chút hỏi:
- Trương Huyễn là có ý gì?
Bùi Củ lấy ra một phong thư trình lên.
- Điện hạ, đây là mật thư Trương Huyễn đưa cho điện hạ. Uỷ thác lão thần chuyển giao, điện hạ xem hết sẽ hiểu.
Dương Đàm mở thư ra, là Trương Huyễn tự tay viết cho gã, trong thư nói Thái thú Lương Trí bí mật gia nhập Bột Hải Hội, tuyển quân mua ngựa, chế tạo binh khí, tích cực chuẩn bị tảo phản. Uy hiếp nghiêm trọng an toàn Thanh Châu, bản thân không cách nào mới diệt trừ người này, lại khẩn cầu gã phê chuẩn Quận thừa Vương Vận Khiêm thăng lên làm Thái thú Bắc Hải.
Dương Đàm rốt cuộc hiểu được ý tứ tờ tấu quyển này của Bùi Củ. Kỳ thật chính là thỉnh cầu của Trương Huyễn. Bùi Củ đã thông qua ân tình khiến cho Ngu Thế Cơ và Tô Uy đồng ý, một bước cuối cùng chính là do chính mình phê chuẩn.
Hơn nữa tờ tấu chương này giữa quan trọng và không quan trọng, có thể đệ trình Hoàng tổ phụ, cũng có thể không cần đệ trình, trực tiếp do gã phê chuẩn.
Dương Đàm trầm tư thật lâu nói:
- Tự ý giết Thái thú là tội lớn, Bùi công một điểm cũng không cảm thấy nên nói vài câu với Trương Huyễn sao?
Bùi Củ không chút vội vã nói:
- Điện hạ, đây là phép tắc hư thật rồi, quan phủ địa phương đầu nhập vào Vũ Xuyên Phủ hoặc là đầu nhập vào Bột Hải Hội, thậm chí đầu nhập vào loạn phỉ. Phương diện này không cách nào biết được núp bao nhiểu trong triều đình, nếu như thật do triều đình đến truy cứu tội trạng của Lương Trí. Vậy chỉ là khiến rất nhiều Thái thú từ trong tối dựa theo đó biến thành đầu nhập thẳng, hoàn toàn xé toang thể diện triều đình. Dưới tình hình như vậy, âm thầm diệt trừ Thái thú phản bội vẫn có thể xem là một loại kế sách trung hoà. Nếu như nhất định nói Trương Huyễn không ổn, vậy chính là vấn đề trước giết sau báo, vi thần là cho rằng như vậy.
Dương Đàm sau một lúc mới lặng lẽ nói
- Nếu như Bùi công cũng nói như vậy, vậy tự tiện diệt trừ Lương Trí ta sẽ không truy cứu. Nhưng Trương Huyễn tại làm sao hy vọng bổ nhiệm tên Vương Vận Khiêm này làm Thái thú?
Bùi Củ đã cảm giác được sự không hài lòng trong giọng nói của Dương Đàm, nhưng ông ta lúc này đã đâm lao phải theo lao. Chỉ đành kiên trì nói:
- Điện hạ, Trương Tu Đà tiêu diệt phỉ gian nan, cũng là bởi vì quan phủ địa phương cản tay quá nhiều. Trương Huyễn nghĩ ắt có thấu hiểu rất rõ, y muốn làm chút chuyện, nhất định phải có được sự ủng hộ của quan phủ địa phương. Cho nên y hy vọng có một Thái thú phói hợp ăn ý với y. Tên Vương Vận Khiêm này hẳn chính là như vậy, hơn nữa bbh thâm nhập quá sâu đối với Thanh Châu. Trương Huyễn chỉ sợ triều đình lại bổ nhiệm một tên Thái thú bị Bột Hải Hội khống chế. Lão thần có thể lý giải nỗi khổ riêng của y.
Lúc này Dương Đàm đã không phải Yến Vương trẻ tuổi một năm trước kia kích động khí phách kia. thời gian một năm nay gã biến đổi rất nhiều, gã bây giờ ngồi ở trên địa vị Giám quốc Hoàng thái tôn, suy xét xã tắc Đại Tuỳ được càng nhiều, đã không phải ân oán cá nhân.
Dương Đàm trầm mặc thật lâu, rốt cuộc chậm rãi nói:
- Ngươi nói cho Trương Huyễn, xét về phần lập công ở Bắc Hải và Cao Câu Ly, ta cuối cùng dung túng cho y một lần nữa, lần sau y đừng khiến ta khó xử lần nữa.
Gã nhấc bút sơn phê trên bức thư bổ nhiệm một chữ 'chuẩn'. Chính thức làm chủ đồng ý bổ nhiệm Thái thú quận Bắc Hải.
Trong lòng Bùi Củ âm thầm thở dài, Dương Đàm đã trưởng thành rồi.