Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:
- Chúng tôi công bố ra ngoài là rơi giếng mà chết, nhưng trên thực tế là say rượu rơi cầu tiêu mà chết. Bởi vì lúc ấy tôi còn ở trên đường từ Tề quận quay về quận Bắc Hải, chờ sau khi tôi trở về xác của hắn đã nhập liệm. Tôi nghe Vương quận thừa nói, lúc ấy thê tử Lương thái thú không cho phép khám nghiệm xác. Hai đứa con trai của hắn cũng không có dị nghị, cho nên việc này tôi không tra cứu sau hơn nữa, không biết Thôi sử quân lại nghe được tin tức gì không?
Trương Huyễn ý ở ngoài lời, ngay cả hai đứa con trai của kẻ kia cũng cho rằng không có vấn đề, ngươi lại có ý kiến gì không?
Thôi Hoán đương nhiên hiểu được ý tứ của Thôi Hoán, ông ta cười lạnh trong lòng một tiếng, lại tiếp tục nói:
- Nhưng thê tử Phùng thị Lương thái thú chính miệng nói cho ta biết. Khi nhập liệm sau gáy Lương thái thú có vết thương do kiếm. Điều này chứng minh hắn không phải bất ngờ trượt chân, mà là bị người thích sát. Trương tướng quân hiểu được ý của ta không?
- Như vậy thê tử của hắn lúc ấy như thế nào không nói với tôi chuyện này?
Trương Huyễn lông mày vo thành một nắm, hắn suy nghĩ một chút, liền quả quyết đứng lên nói:
- Một khi như vậy, thì đào mồ khám xác, tra xét rõ chân tướng cái chết của Lương thái thú!
Một câu nói này của Trương Huyễn dồn Thôi Hoán đến góc tường, người đã hạ táng, nhập thổ vi an, làm sao có thể đào ra lần nữa. Hơn nữa cho dù đào ra cũng tra không được bất luận manh mối gì, vết thương do kiếm mà thôi, có thể là ai thích sát? Cái gì cũng tra không được.
Thôi Hoán vội vàng khoát tay nói:
- Trương tướng quân xin bớt giận, ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ nói là Lương thái thú bị chết rất thảm rồi, lòng ta rất khó chịu.
Trương Huyễn lại từ từ ngồi xuống, trong lòng của hắn rất rõ ràng. Thôi Hoán mặc dù không có nói rõ, nhưng ông ta trên thực tế chính là đang ám chỉ Lương Trí là bị mình giết chết. Dù sao Trương Huyễn hắn là người được lợi lớn nhất, có việc không thể nói toẹt ra, nhưng song phương trong lòng đều biết rõ.
Nhưng biết thì thế nào, chẳng lẽ Trương Huyễn hắn sẽ thừa nhận là chính mình giết Lương Trí, chẳng lẽ Thôi Hoán lại có thể tìm được chứng cớ gì?
Trương Huyễn thản nhiên nói:
- Kỳ thật tôi cũng nghe được một số lời nhàn rỗi, nói Trương Huyễn tôi đây vì đoạt quyền mà xuống tay ám sát Lương thái thú, loại lời không căn cứ này tôi không để ý tới. Tôi tin tưởng triều đình sẽ làm ra phán quyết chính xác. Về phần báo cáo cái chết của Lương thái thú tôi đã phái người đưa cho triều đình, không lâu triều đình sẽ phái Thái thú mới đến dây. Khi đó lời đồn sẽ tự sụp đổ.
- Ta cũng nghe được một số tin đồn, nói Trương tướng quân là ngươi hưởng lợi nhiều nhất từ cái chết của Lương Trí.
Trương Huyễn cười lạnh.
- Tôi Trương Huyễn cũng không phải là người hưởng lợi, Thôi sử quân nên biết, tôi vừa mới đạt thành thoả hiệp với Lương thái thú. Lương thái thú đã chết rồi, tôi ngược lại là một trong những người bị hại lớn nhất.
Thôi Hoán nhất thời không lời nào để nói. Kỳ thật về mặt mức độ rất lớn ông ta cũng không phải là đau lòng cho Lương Trí, mà là Lương Trí vừa chết, thế lực lớn mạnh của Thôi thị ở Thanh Hà ở Thanh Châu đã bị nhổ xong. Triều đình phái Thái thú mới đến, tất nhiên là thuộc về thế lực một người khác ở triều đình. Thôi gia ông ta làm sao đây?
Thôi Hoán trầm tư rất lâu, chậm rãi nói:
- Ta muốn bàn bạc với Trương tướng quân một chút. Chúng ta đều không hy vọng triều đình phái Thái thú mới đến quận Bắc Hải. Xem thử có bất kỳ biện pháp nào để cử Thái thú mới tất cả mọi người chúng ta đều hài lòng hay không, tốt nhất là người tất ta đều quen thuộc.
Trong lòng Trương Huyễn không khỏi thầm mắng, quận Bắc Hải và Thôi thị ở Thanh Hà có quan hệ gì? Lương Trí chết rồi, Thôi gia còn muốn nhún tay vào đây, quả thật đúng là vô sỉ mặt dày rồi.
Trên thực tế, Trương Huyễn căn bản không có viết báo cáo cho triều đình, cũng không tới lượt Trương Huyễn hắn viết báo cáo, muốn viết cũng là quận thừa Vương Vân Khiêm đến viết. Ít nhất cũng kéo dài đến sang năm, sự tình gì cũng sau khi vận chuyển bình thường, Trương Huyễn mới có thể để cho Vương Vân Khiêm viết một tờ báo cáo về.
Thôi Hoán đương nhiên cũng biết điểm này, Trương Huyễn không có khả năng viết báo cáo cho triều đình, về tình về lý đều nói không đến được, hắn chỉ là nói vậy để mà nói thôi.
Thôi Hoán lại nói:
- quận Bắc Hải cách triều đình đường xá xa xôi, trên đường lại có trộm cướp hoàng hành. Báo cáo căn bản đưa không đến được triều đình. Quận khác ta không biết, nhưng ít ra quận Thanh Hà và quận Bột Hải đã có hai năm chưa hề liên hệ với triều đình. Trên thực tế triều đình cũng không để ý tình hình quan phủ địa phương. Không bằng tự chúng ta tự mình đề cử một Thái thú tạm thay thế, duy trì yên ổn địa phương, tướng quân cho rằng như thế nào?
Đây mới là mục đích chân chính tth lần đầu tiên này đến huyện Ích Đô, quận Bắc Hải vẫn là phạm vi thế lực Thôi thị ở Thanh Hà.
Bây giờ tuy rằng Lương Trí chết rồi, nhưng ông ta không cam lòng mất đi khống chế đối với quận Bắc Hải. Cho nên ông ta muốn tìm một người song phương đều có thể tiếp nhận đến tạm thay Thái thú, để Thôi gia không đến nỗi hoàn toàn mất đi khống chế đối với quận Bắc Hải.
Trương Huyễn đã hiểu được ý tứ của Thôi Hoán. Hắn giấu diếm giọng điệu hỏi:
- Không biết Thôi sứ quân cảm thấy ai tương đối thích hợp?
Thôi Hoán cười.
- Trương tướng quân cảm thấy Đằng Huyền như thế nào, hắn từng làm qua huyện lệnh Lâm Truy, đức cao vọng trọng ở quận Bắc Hải. Nếu như hắn chịu ra mặt, không chỉ những có thể duy trì trật tự quận Bắc Hải, khiến người tâm phục khẩu phục, hơn nữa triều đình phía kia cho dù biết cũng không lời nào có thể nói. Dù sao thế gia ra mặt để giữ gìn trật tự địa phương là lệ thường.
Nếu như là đổi lại người khác, Trương Huyễn sớm đã mấy đấm đánh bay Thôi Hoán ra, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy. Hắn còn cho rằng Thôi Hoán sẽ cất nhắc Vương Vận Khiêm, không ngờ được Thôi Hoán bất ngờ cất nhắc Đằng Huyền. Dù thế nào cũng không đến lượt Đằng Huyền đảm đương chức Thái thú.
Hơn nữa Thôi Hoán này rất giảo hoạt, ông ta nhắc tên Đằng Huyền, một khi triều đình truy cứu xuống, cũng là mình đến chịu trách nhiệm, ngược lại không có một chút quan hệ với Thái thú quận Bột Hải ông ta.
Trương Huyễn cũng không cho ông ta mặt mũi nữa, nói thẳng với ông ta:
- Chuyện này ta đã xin chỉ thị qua Đại soái, ý Đại soái là chiếu theo lệ thường của triều đình làm việc, để cho quận thừa tạm thay chức Thái thú. Mặt khác giấu diếm triều đình chỉ sợ cũng làm không được. Dù sao Giám quân Tiêu Hoài Nhượng ở Tề quận, cho dù chúng ta không nói. Loại việc lớn này Tiêu Hoài Nhượng cũng nhất định sẽ báo cáo, tôi vẫn là quyết định nhắc nhở Vương quận thừa mau chóng báo cáo triều đình.
Vẻ mặt Thôi Hoán thất vọng, ông ta dùng cái chết Lương Trí không cần truy cứu làm điều kiện để đổi lấy sự nhượng bộ của Trương Huyễn. Không ngờ Trương Huyễn bất ngờ nhắc tên Vương Vận Khiêm. Vương Vận Khiêm là một người không có chủ kiến, rõ ràng là Trương Huyễn tự mình muốn khống chế quận Bắc Hải.
Sắc mặt của Thôi Hoán từ thất vọng biến thành sắc giận, ông ta âm trầm khuôn mặt hết sức không hài lòng nói:
- Cái chết của Lương Trí, cứ như vậy bỏ mặt sao?
Lúc này, Trương Huyễn đã không muốn cùng ông ta nói tiếp nữa, hắn lấy ra thư của Cao Tuệ cho hắn, đặt thật mạnh lên mặt bàn.
- Tôi chỉ là nể mặt Thôi thái thú, mới muốn chuyện lớn hoá nhỏ. Nếu như Thôi thái thú nhất định muốn truy cứu nguyên nhân cái chết của Lương Trí, vậy tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật. Tôi cho rằng Lương Trí là sợ tội tự sát, hoặc là có người muốn giết hắn diệt khẩu, Thôi thái thú nhìn phong thư này thì sẽ biết rõ.
Nói xong, Trương Huyễn xoay người nghênh ngang rời đi, Thôi Hoán nghi hoặc nhặt bức thư lên, chậm rãi mở ra đọc một lượt. Ông ta tức thì mặt giận dữ, Lương Trí cái tên đáng chết này, không ngờ dám phản bội mình đầu phục bhh, chết không có gì đáng tiếc!
Thôi Hoán sau một lúc lâu mới cảm thán thở dài, xem bộ dạng này Thôi gia thật phải mất đi khống chế đối với quận Bắc Hải rồi.
Thôi Hoán không hề lưu lại thêm nữa ở huyện Ích Đô, sau khi rời khỏi quận nhan trực tiếp quay trở về quận Bột Hải. Trương Huyễn vẫn lửa giận khó tan như trước, đứng ở trước cửa sổ ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn mấy con chim sẻ kiếm ăn trong sân.
Lúc này, Vi Vân Khởi chậm rãi đi đến sau lưng hắn, thấp giọng hỏi:
- Thôi Hoán nổi giận đùng đùng mà đi, tướng quân và ông ta trở mặt sao?
Trương Huyễn gật đầu.
- Ông ta đề nghị cho Đằng Huyền làm Thái thú, bị ta chính miệng từ chối, dù thế nào cũng không tới phiên Đằng Huyền. Ông ta còn muốn tiếp tục khống chế quận Bắc Hải, làm đại mộng xuân thu* của ông ta.
(đại mộng xuân thu: xuân thu ở đây chính là thời đại Xuân Thu của Trung Quốc. Ý chỉ giấc mộng xưng hùng một vùng)
Vi Vân Khởi cười nói:
- Kỳ thật Đằng Huyền cũng không có bết bát như vậy, con người cũng không tệ lắm. Đương nhiên không phải để cho hắn làm Thái thú, ý của ty chức là nói, người này đáng giá tranh thủ, cũng có thể tranh thủ.
Trương Huyễn không nói gì, Vi Vân Khởi vừa tiếp tục nói:
- Đằng Huyền cũng không muốn làm tay sai của Thôi Hoán, chỉ là thực lực của hắn quá yếu, vẫn luôn bị Lương Trí lợi dụng, lại không có được chỗ tốt gì, khiến cho hắn không thể không dựa vào Thôi thị ở Thanh Hà. Nhưng bất kể như thế nào, hắn là địa đầu xà của quận Bắc Hải. Nếu như tướng quân muốn đứng vẫn gót chân ở quận Bắc Hải, vẫn phải hết sức tranh thủ Đằng Huyền, khiến hắn thoát ly khỏi sự khống chế của Thôi thị ở Thanh Hà.
Sắc mặt của Trương Huyễn dần dà hoà hoãn một chút, hắn trầm giọng nói:
- Tiên sinh có ý kiến gì không?
Vi Vân Khởi cười nói:
- Tôi cảm thấy có thể chiêu mộ một số văn chức quan quân ở quận Bắc Hải, bổ sung vào quân đội. Vừa may chúng ta cũng cần thiết, hãy từ trong mấy đại thế gia chọn lựa con cháu dòng chính, càng có thể khiến thế gia Bắc Hải và chúng ta đứng trên một con đường.
- Nhưng cứ như vậy, tương lai sẽ to đuôi khó vẫy a!
Trương Huyễn thở dài nhè nhẹ một cái.
Vi Vân Khởi đã trầm mặc một lát.
- Ty chức hiểu được lo lắng của tướng quân, nhưng rất nhiều lúc chúng ta cần phải đối mặt với hiện thực, tướng quân mong muốn có chỗ phát triển, cần phải có được sự ủng hộ của danh môn thế gia. Nếu như giống tướng quân không có bối cảnh danh môn như vậy, là rất khó ngẩng đầu ở Đại Tuỳ, tựa như Đại soái, tuy rằng rất lợi hại. Ngược lại thuỷ chung không chiếm được sự thừa nhận cửa triều đình và địa phương, nguyên nhân cũng là bởi vì ông ta không có bối cảnh thân thế.
Trương Huyễn không thể không thừa nhận Vi Vân Khởi nói được điểm trọng yếu. Sở dĩ Trương Tu Đà không được chào đón ở triều đìng và địa phương, kỳ thật cũng không phải ông ta làm người không được, nguyên nhân căn bản vẫn là nguyên nhân xuất thân của ông ta.
Ở thời đại Đại Tuỳ này, người không có bối cảnh thế gia rất khó lăn lộn ngẩng đầu. Nếu như hắn giống Trương Tu Đà tự khoe khoang thanh cao, không chịu cùng thế gia kết giao, cuối cùng hắn chính là Trương Tu Đà thứ hai.