Rời khỏi sông Cự Dương, Trương Huyễn mang theo mấy chục kỵ binh một đường chạy nhanh trong cánh đồng bát ngát, chạy về phía quân doanh ngoài hai mươi dặm.
Khi cách quân doanh vẫn còn chưa đến mười dặm, chỉ thấy trên một con đường nhỏ phía bắc quân doanh, đội ngũ như một con rồng dài trùng trùng điệp điệp chạy nhảy ở trên mặt tuyết. Trương Huyễn ghìm chặt chiến mã, đây là hai ngàn tân binh đang tiến hành huấn luyện tập trung luyện tập chạy dài bên ngoài.
Hai ngàn người trên thực tế cũng không phải tân binh, bọn chúng đều là phủ quân của quân phủ Bắc Hải, chỉ là bọn chúng chưa từng tiếp nhận qua huấn luyện chạy dài. Bởi vậy sau bảy tám ngày huấn huyện củng cố, người người mệt đến rã rời tay chân, bọn chúng hiển nhiên là vừa mới chạy dài trở về, mỗi người ai cũng thở hồng hộc, dưới chân như đổ chì.
- Còn có mười dặm, kiên trì đến cùng cho lão tử!
Trương Huyễn thật xa đã nghe Uất Trì Cung có chút gầm rú tục tằn, y không khỏi thấy buồn cười. Uất Trì Cung luôn đối với người ôn hoà khoan hậu, hắn lúc này không ngờ cũng có chút phong phạm của người hung ác.
Lúc này, Uất Trì Cung cũng nhìn thấy Trương Huyễn xa xa, hắn vội vàng hô to một tiếng.
- Nghỉ ngơi tại chỗ một né nhang.
Bọn binh sĩ rối rít ngồi xuống tại chỗ, Uất Trì Cung giục ngựa chạy về phía Trương Huyễn, chạy đến gần phía trước, chắp tay hành lễ nói:
- Uất Trì Cung tham kiến tướng quân!
Trương Huyễn cười gật đầu.
- Khổ cực rồi!
Y lại nhìn binh lính, cười nói:
- Bọn chúng huấn luyện như thế nào?
- Ngoại trừ chạy nhanh đường dài, mặt khác đều tốt lắm, đội ngũ chỉnh tề, huấn luyện có tố chất, đao pháp thương pháp đều có kinh nghiệm. Chính là thể lực không được, mỗi ngày chạy có năm mươi dặm, nguyên một đám than trời trách đất. Tuy nhiên hai ngày nay tốt hơn một chút, không giống hai ngày vừa mới bắt đầu nằm liệt cả ra đất.
- Có lính đào ngũ không?
Trương Huyễn lại hỏi.
Uất Trì Cung gật đầu.
- Có một vài, nhưng không nhiều, tổng cộng tên lính đào ngũ, cũng không phải người quận Bắc Hải. Trốn rồi không biết dược tung tích, đội ngũ chúng ta trên căn bản đều là người bản quận, cho nên bình thường cũng sẽ không làm lính đào ngũ.
Lúc này, Trương Huyễn chợt nhớ tới một chuyện, từ trong túi trên ngựa lấy ra một quyển trục. Cười đưa cho Uất Trì Cung.
- Đây là Bá Vương thương pháp của Đại soái, lts cũng là dùng lộ thương pháp này. Đại soái nói ngươi có thể học nó, trên đó còn có một số chú giải, đối vời có lẽ có chỗ dùng.
Từ mấy tháng trước Uất Trì Cung khi tỷ võ bại bởi bhn, hắn đã không còn niềm tin mù quáng vào sức mạnh, cũng khát vọng có thể có chỗ đột phá trên chiêu thức binh khí. Trương Huyễn từng dạy cho hắn một số Tử Dương kích pháp. Nhưng Uất Trì Cung ngộ tính hơi yếu, luyện không thành công Tử Dương kích pháp huyền bí phức tạp.
Ngược lại, Uất Trì Cung càng ưa thích dùng thương, Trương Huyễn liền từ chỗ của Trương Tu Đà có được Bá Vương thương pháp. Đây là thương pháp Trương Tu Đà tự nghĩ ra, linh hoạt, sắc bén. Dễ dàng bắt đầu hơn xa so với Tử Dương kích pháp, thích hợp với võ tướng trọng sức mạnh. La Sĩ Tín chính là thành danh nhờ nó.
Trương Tu Đà cũng rất tán thưởng sự dũng mãnh của Uất Trì Cung, đã đồng ý lời cầu xin của Trương Huyễn, đưa Bá Vương thương pháp cho Uất Trì Cung, cũng viết chú thích tỉ mỉ cho hắn.
Uất Trì Cung mừng rõ, vội vàng tiếp nhận Bá Vương thương pháp. Hắn mở quyển trục nhìn qua một lần, so với Tử Dương kích pháp huyền bí tối nghĩa, bộ thương pháp này ngắn gọn lưu loát. Hắn càng xem càng thích, đúng là hận không thể lập tức vè quân doanh luyện tập, hắn gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Đa tạ tướng quân rồi!
Trương Huyễn cười nói tiếp:
- Đại soái còn nói, ngươi tự mình luyện trước. Nếu như có chỗ nào không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể đi Tề quận tìm ông ta, ông ta sẽ chỉ điểm ngươi thật tốt.
- Tôi đây hiểu rõ, tướng quân, tôi phải đi trước một bước rồi.
Uất Trì Cung lòng nóng như lửa đốt, thi lễ thúc ngựa liền đi, Trương Huyễn vội vàng cao giọng hỏi:
- Lão Uý, ngươi phái người đi đón vợ con chưa?
- Đa tạ tướng quân quan tâm, ty chức đã sớm phái người đi, đoán chừng không lâu nữa sẽ tới.
Uất Trì Cung quay đầu lại thi lễ, thúc ngựa đã chạy đi về phía đỗi ngũ xa xa, chỉ nghe hắn rống to.
- Nghỉ ngơi xong rồi, hết thảy đứng lên tiếp tục chạy nhanh, về doanh ăn cơm trưa!
Bọn binh lính nghĩ đến được ăn cơm trưa, đồng loạt đứng dậy, ra sức chạy về phía quân doanh mơ hồ có thể thấy được xa xa. Trương Huyễn cười lắc đầu, ngược lại, y vẫn là ưa thích Uất Trì Cung ôn hoà trầm ổn kia, Uất Trì Cung quản giáo hung ác kia, y hơi không quen thuộc lắm.
Lúc này, từ bên kia huyện thành chạy đến một tên binh thám báo, chạy tới trước mặt Trương Huyễn ôm quyền nói:
- Tướng quân, Vi trưởng sử có việc gấp tìm tướng quân. Mời tướng quân có thể đi một chuyến đến quận nha hay không?
Trương Huyễn gật đầu, hô với bọn kỵ binh:
- Đi huyện thành!
Trương Huyễn quay đầu ngựa dẫn theo mọi người chạy về phía huyện thành xa xa.
Không bao lâu, Trương Huyễn vào huyện thành Ích Đô, đi thẳng đến trước quận nha, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi lên bậc thanh. Ngước nhìn phía trước đã thấy Vi Vân Khởi vội vã đi ra, Trương Huyễn cười nói:
- Việc gấp gì phải tìm ta?
Vi Vân Khởi tiến lên thấp giọng nói:
- Gia chủ Thôi thị ở Thanh Hà đến đây, xin gặp tướng quân.
Trương Huyễn gật đầu, y biết rõ Thôi Hoàn sớm hay muộn sẽ tìm đến mình. Lương Trí chết kỳ quặc, Thôi gia không thể không nghe không hỏi. Chỉ là bây giờ mới đến, phải muộn hơn so với phỏng đoán của y. Trương Huyễn xoay người xuống ngựa đi vào phía bên trong quận nha.
Đi vào nội đường, chỉ thấy quận thừa Vương Vận Khiên đang nói chuyện với hai người đàn ông trung niên, một người trong đó Trương Huyễn quen biết, là gia chủ Đằng thị ở Bắc Hải Đằng Huyền. Người còn lại ước chừng ngoài năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo rạng rỡ, râu đen dưới hàm dài chừng nửa xích, đây hẳn chính là gia chủ Thôi thị ở Thanh Hà Thôi Hoán rồi.
Thôi Hoán từng đảm nhiệm Thái thường Thiếu thanh ở triều đình, hiện nhận chức Thái thú quận Bột Hải. Bởi vì đầu sỏ Trương Kim Xưng ở Thanh Hà tàn bạo tàn sát bừa bão, phần lớn tộc nhân của Thôi thị ở Thanh Hà đều dời đi quận Bột Hải. Chỉ có rất ít tộc nhân lưu ở quận Thanh Hà.
Đằng Huyền thấy Trương Huyễn đi vào sân, vội vàng nói với Thôi Hoán:
- Gã tướng lĩnh trẻ tuổi kia chính là Trương tướng quân.
Thôi Hoán gật đầu, ông ta kỳ thật thấy qua Trương Huyễn, trên thọ yến Lư thị ở Trác quận. Chỉ là quá nhiều người ngay lúc đó, Trương Huyễn không có chú ý đến ông ta.
Thôi Hoán tận mắt nhìn thấy Thiên tử ngự phong Trương Huyễn, cũng biết rõ bối cảnh xuất thân của y ở Yến Vương Phủ, cho nên Thôi Hoán mới để cho con trai Thôi Nguyên Hàn chạy đến nói cho Lương Trí biết, muốn hợp tác với Trương Huyễn, không cần trở mặt.
Nhưng ông ta như thế này cũng không ngờ được Lương Trí bất thình lình chết kỳ quặc. Mặc dù nguyên nhân cái chết không rõ, nhưng Lương Trí là môn sinh Thôi thị ở Thanh Hà, cũng thuộc về thế lực Thôi thị ở Thanh Hà. Bất kể như thế nào, Thôi Hoán sẽ không thờ ơ.
Lúc này, Trương Huyễn đi vào đến, Vương Vận Khiêm vội vàng thay Trương Huyễn giới thiệu nói:
- Tướng quân, vị này chính là Thôi thái thú quận Bột Hải, gia chủ Thôi thị ở Thanh Hà.
Thôi thị ở Thanh Hà xếp hàng thứ hai ở trong bảy thế gia lớn, gần với Thôi thị ở Bác Lăng, thanh danh hiển hách. Trương Huyễn chắp tay hành lễ nói:
- Hoá ra là Thôi quận sử, Trương Huyễn thất kính rồi.
Thôi Hoán sớm đã đứng dậy, ông ta đáp lễ khẽ mỉm cười.
- Trương tướng quân quá khách khí, hôm nay ta tới đường đột, quấy rầy tướng quận rồi.
- Quấy rầy chưa dám nói đến, Sử quân mời ngồi a!
Năm người phân chủ khách ngồi xuống, Trương Huyễn và Thôi Hoán ngồi ở ghế đầu, Vi Vân Khởi, Vi Vận Khiêm và Đằng Huyền ngồi theo ở hai bên. Đằng Huyền tuy rằng cũng là đứng đầu thế gia ở quận Bắc Hải, nhưng bất kể tài lực, thế lực hay là danh vọng đều còn xa không với tới được Thôi thị ở Thanh Hà.
Thê tử của gã chẳng qua là con gái vợ lẽ của Thôi gian, ông ta đã cảm thấy mình trèo cao rồi. Bởi vậy trước mặt Thôi Hoán, gã có vẻ vô cùng nhỏ bé, tự ti.
Hai tên tuỳ tùng tiến vào dâng trà cho mọi người, Thôi Hoán cười nói với Trương Huyễn:
- Ta ở Lư phủ Trác quận gặp qua Trương tướng quân, vẫn còn chưa đến một năm, phong thái Trương tướng quân hơn xa lúc ấy a!
Thôi Hoán mặc dù là nói khách khí, nhưng cũng là lời nói thật. Lúc đó Trương Huyễn mới từ thảo nguyên trở về, một thân một mình, mà bây giờ y nhiều lần lập chiến công, đã thăng làm Hùng võ Lang tướng, dưới tay dẫn theo mấy ngàn quân mã, khí chất thống soái trên thân y thể hiện rõ ràng ra ngoài.
Trương Huyễn ngại ngần cười nói:
- Hoá ra Thôi sử quân lúc ấy cũng ở Lư phủ, lúc ấy quá nhiều người, tôi không có chú ý tới sử quân, kính xin sử quân thứ cho tôi tội thất lễ.
- Trương tướng quân không cần tự trách, lúc ấy Thánh thượng cũng có mặt. Trong lòng mọi người đều rất loạn, Trương tướng quân không thấy được ta rất bình thường, hơn nữa ta cũng không có tỏ vẻ chúc mừng Trương tướng quân, người thất lễ là ta mới đúng.
Hai người nói vài câu khách khí, Trương Huyễn liếc mắt ra hiệu cho Vi Vân Khởi. Vi Vân Khởi hiểu ý, đứng dậy cười nói với Đằng Huyền và Vương Vận Khiêm:
- Vừa hay ta có chút việc muốn cùng hai vị bàn bạc một chút, chúng ta đi phòng bên cạnh nói chuyện đi!
Hai người cũng biết ý đứng dậy cáo từ, ba người rời khỏi nội đường, trong nội đường chỉ còn lại hai người Trương Huyễn và Thôi Hoán.
Thôi Hoán uống một ngụm trà, lúc này mới không chút vội vàng nói:
- Mục đích chủ yếu hôm nay ta đến huyện Ích Đô là để cúng tế Lương thái thú. Nói như vậy Trương tướng quân cũng biết rõ, Lương thái thú là môn sinh của Thôi thị ở Thanh Hà, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, hắn lúc tám tuổi chúng tôi bắt đầu miễn phí cấp cho hắn đọc sách ở thư viện, cũng theo đó mỗi tháng trợ cấp tiền lương cho gia đinh hắn. Mãi cho đến hắn hai mươi tuổi, Thôi gia hao tổn tâm huyết rất lớn ở trên người hắn, sớm đã xem hắn là một thành viên của gia tộc. Nhưng hắn bây giờ lại chết không biết không rõ, thật tại làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Trương Huyễn cũng thản nhiên nói:
- Lương thái thú còn trẻ khoẻ mà chết sớm. Tôi cũng rất buồn bã, hắn qua đời đối với quận hb cũng là một tổn thất rất lớn. Tuy nhiên tôi không cho rằng đó là không biết không rõ.
Thôi Hoán nhìn chăm chú Trương Huyễn một lát, lại nói:
- Nếu như tướng quân cho rằng nguyên nhân hắn chết, vậy hắn rốt cuộc là chết như thế nào, tướng quân có thể nói cho ta biết chân tướng không?