Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 243 - Chương 202: Khảo Sát Bãi Sông

Chương 202: Khảo sát bãi sông
Chương 202: Khảo sát bãi sông

- Con tại làm sao có thể có loại suy nghĩ này?

Vương Đàm cười hỏi.

- Lương Trí vừa chết, Trương Huyễn đã toàn diện tiếp quản quyền lực quận Bắc Hải. Buổi sáng hắn gọi Triệu huyện lệnh và con đi tham dự bàn bạc việc trong quận, đã xác định rõ tạm thời do Vi Vân Khởi đến làm chủ chỉ đạo việc trong quận, sai chúng con trợ giúp.

- Như vậy cũng không tệ nha! Ít nhất sau khi Vi Vân Khởi rút khỏi, con chính là Thái thú rồi, vì sao con còn mặt mày nhăn nhó như vậy?

Vương Vận Khiêm thở dài nói:

- Hài nhi là lo lắng triều đình bên kia, triều đình sớm hay muộn sẽ biết rõ Lương Trí đã chết. Bọn họ nhất định sẽ phái thêm một Thái thú mới đến đây, như vậy hài nhi vẫn là hai bàn tay trắng. Hơn nữa chỉ là thuộc cấp của Trương Tu Đà, mấu chốt vẫn phải xem Trương Tu Đà nghĩ như thế nào?

Vương Đàm ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Trương Huyễn còn làm cái gì nữa?

- Hắn mới rồi còn ra lệnh thêm ba thành bổng lộc cho quan lại trung tầng quận Bắc Hải. Nói các quan viên rất nghèo khổ, coi sóc nhà lại coi sóc dân không dễ dàng. Bọn quan viên không ai không cảm kích ân đức, Lương Trí lập tức liền bị tất cả quên lãng.

- Xem ra người này không đơn giản! Trước đó mới vừa cùng Lương Trí hoà giải, sau lưng liền giết chết ông ta. Như vậy ai cũng sẽ không nghi ngờ là hắn đã ra tay, lại cùng lúc lôi kéo quan viên trung tầng trở xuống. Cho dù là Trương Tu Đà cũng không có loại thủ đoạn này, hơn nữa Vi Vân Khởi lại có thể là phụ tá của hắn.

Vương Đàm đa mưu túc trí hơn so với con trai, ông ta lập tức thấy được chỗ mấu chốt của vấn đề. Trương Huyễn có thể dùng Vi Vân Khởi làm phụ tá, bối cảnh của hắn tất nhiên không đơn giản.

Vương Đàm ngẫm nghĩ nói thêm với con trai:

- Ta cảm giác Trương Huyễn người này sẽ không mặc người ta vừa đấm vừa xoa, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận triều đình phái Thái thú mới đến. Cho nên khả năng lớn nhất chính là trợ giúp con làm Thái thú, đây mới là dụng ý thật sự của hắn. Con càng toàn lực phối hợp với hắn, chấp hành mệnh lệnh của hắn, hắn lại càng sẽ nghĩ cách giúp đỡ con làm Thái thú. Cho nên hắn làm như thế nào con đừng để ý, con chỉ để ý chấp hành mệnh lệnh của hắn là được, hiểu được ý của người làm cha này không?

- Nếu như hắn thất bại thì sao?

Vương Đàm cười lạnh một tiếng.

- Hắn thất bại, con có tổn thất gì nữa không?

Vương Vận Khiêm bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẫn là phụ thân cao minh. Một câu nói đã cởi bỏ hết u buồn trong lòng của gã, trong lòng của gã xúc động.

- Đa tạ phụ thân cởi bỏ nghi ngờ cho con.

Vương Đàm lại vuốt râu cười nói:

- Cha ở trong triều đình còn có mấy người cùng làm quan khi xưa, tuy rằng lời đã nói không lên trên được, nhưng tin tức cũng rất thông. Cha giúp con hỏi thăm một chút, Trương Huyễn này rốt cuộc là bối cảnh gì?

***

Cái gọi là ra trận nổi tiếng, không chỉ có đối với kẻ địch, có đôi khi còn là đối với chính mình. Đối với Thái thú Bắc Hải Lương Trí, tuy rằng trước đó Trương Huyễn hận không thể một đao giết chết ông ta, nhưng xét thấy uy vọng và bối cảnh thế gia của Lương Trí ở Bắc Hải, Trương Huyễn cuối cùng vẫn lựa chọn phương thức thoả hiệp, buông bỏ quyền hạn đối với quận Bắc Hải, mà đổi lấy quyền trị an của hai ngàn binh sĩ với quận Bắc Hải.

Mà sau khi Trương Huyễn biết được bối cảnh của Lương Trí ở Bột Hải Hội, hắn đã tìm được lý do mình nên giết Lương Trí, liền không chút do dự xuống tay. Mặc dù hắn cũng biết rõ giết Lương Trí sẽ có hậu quả nhất định, tỷ như một cánh cửa thế gia kia hắn đúng là sẽ có phiền toái.

Tuy nhiên khi hắn không thể nhìn trước ngó sau, hắn chỉ có thể suy xét cân bằng lợi ích, so với việc đắc tội với Thôi thị ở Thanh Hà, Bột Hải Hội thâm nhập tiến vào quận Bắc Hải mang đến cho hắn ảnh hưởng không có lợi lớn hơn.

Lúc xế chiều, Trương Huyễn và mười mấy kỵ binh xuất hiện ở ven bờ sông Cự Dương về phía đông huyện Ích Đô, sông Cự Dương là một con sông lớn chảy từ phía nam đến phía bắc ngang qua quận Bắc Hải. Khởi nguồn ở Hiện Sơn quận Lang Gia, chảy vào Bột Hải ở hướng bắc, là một con sông quan trọng của quận Bắc Hải.

Trương Huyễn đứng ở trên một sườn núi thấp bé, ngắm nhìn sông Cự Dương như một viên ngọc, nước sông kết băng, xa xa còn có thể nhìn thấy mười mấy guồng nước cao lớn, giống như bánh xe đu quay đời sau đứng sừng sững ở bên bờ.

Nhưng sự chú ý của Trương Huyễn cũng không phải là bản thân sông Cự Dương, mà là bãi sông Cự Dương, lòng sông Cự Dương rộng chừng hai mươi trượng, hai bên có đồng cỏ trên sườn dốc rộng mấy mươi trượng, theo đó nữa chính là rừng cây rộng gần một dặm, sau lưng rừng cây lại là ruộng tốt đồng vắng mênh mông vô bờ, bị tuyết trắng xoá bao trùm. Từng nhánh kênh rạch dài hẹp thông với sông Cự Dương, thông qua guồng nước dẫn nước sông vào trong kênh rạch.

- Mảnh đồng cỏ này rất tốt, không biết kéo dài bao xa?

Trương Huyễn chỉ vào đồng cỏ trên sườn dốc hai bên sông cười hỏi huyện lệnh Triệu Thục.

Triệu Thục ngẫm nghĩ rồi nói:

- Tôi mấy năm trước dọc theo bờ sông đi qua sông Cự Dương một lần, tôi nhớ rõ bắt đầu từ thượng du đã có đồng cỏ bãi sông rồi, mãi cho đến khi đổ vào cửa biển, ước chừng dài hơn hai trăm dặm.

- Con sông khác cũng có đồng cỏ bãi sông như vậy sao?

Trương Huyễn lại hỏi.

- Có cái có bãi sông, nhưng có sông cũng không có, đều là đá lửa, tuy nhiên bãi sông lớn nhất là Tế Thuỷ, hai bên có bãi sông rộng chừng một dặm, trên bãi sông trải dài đồng cỏ, rất hùng vĩ.

Triệu Thục không rõ Trương Huyễn tại làm sao cảm thấy hứng thú đối với bãi sông, vội thấp giọng hỏi:

- Tướng quân là muốn suy nghĩ đóng quân ở ven sông sao?

Trương Huyễn không có trả lời ông ta, cười lại hỏi:

- Bãi bùn ven bờ rộng bao nhiêu?

Phía bắc của quận Bắc Hải chính là Bột Hải, bởi vậy mà có tên đó, Vương Đàm chỉ hơi sửng sốt, liền lắc đầu cười nói:

- Tướng quân nếu muốn xem bãi bùn, vậy thì không nên xem xét bãi sông rồi. Bãi bùn dọc biển rộng những hơn mười mấy dặm, từ quận Bắc Hải đến quận Đông Lai. Muốn bao nhiêu đất thì có bấy nhiêu đất, tuy nhiên đều là đất nhiễm phèn, trồng không được hoa màu, nhiều nhất có thể sinh trưởng vài cọng cỏ.

Trương Huyễn gật đầu, lúc này mới giải thích cho gã:

- Kỳ thật ta xem bãi sông và bãi biển, chính là xem xét trồng cỏ nuôi gia súc, lợi dụng chúng mọc lên, tương lai gia súc quận Bắc Hải nhiều hơn, có thể bán được các nơi ở Trung Nguyên, thành nguồn thu nhập lớn nhất của quận Bắc Hải.

- Chủ ý này hay lắm!

Triệu Thục kích động vỗ hai tay vào nhau, vội vàng nói:

- Trước kia huyện Ích Đô cũng có người trồng cỏ nuôi dê trên bãi sông, đáng tiếc Vương Bạc tấn công quận Bắc Hải, đoạt đi hết tất cả dê rồi, người nuôi dê cũng không biết tung tích.

Trương Huyễn lập tức có hứng thú.

- Đất trồng cỏ nuôi dê có còn ở đấy hay không?

- Hẳn là vẫn còn, tôi từng đi qua, chính ở Trịnh trang ngoài mười dặm phía trước.

- Đi! Xem thử đi.

Trương Huyễn giục ngựa chạy xuống sườn đồi, huyện lệnh Triệu Thục và mười mấy tên tuỳ tùng đi theo hắn dọc bãi sông bao phủ bởi tuyết trắng thúc ngựa chạy nhanh về phía bắc.

Sau một khắc đồng hồ, phía trước không xa xuất hiện một khu rừng bạch dương, Triệu Thục chỉ vào rừng bạch dương hô:

- Bên kia rừng bạch dương chính là Trịnh trang rồi.

Kỳ thật không cần đi rừng bạch dương, Trương Huyễn lúc này đã phát hiện đồng cỏ trên bãi sông, hoàn toàn không giống với cỏ dại phía trước. Mặc dù là mùa đông, tuyết trắng bao phủ bãi sông, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồng cỏ từ từng mảng đất đai chưa có bao phủ bởi tuyết trắng.

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, phủi sạch một mảng nhỏ tuyết đọng, lộ ra cỏ xanh chưa hoàn toàn héo khô phía dưới. Trương Huyễn liếc mắt liền nhận ra, đây là một loại cỏ nuôi gia súc do người trồng trọt, không phải cỏ dại bình thường. Lúc này, chiến mã của hắn duỗi dài cổ, cúi đầu gặm nuốt cỏ xanh dưới tuyết.

Trương Huyễn có chút nén không được hưng phấn trong lòng, nếu như không có được cỏ linh lăng còn non, hắn cũng có vật thay thế. Hắn vén tay che trông về hướng xa xa, mảnh đồng cỏ này ước chừng dài hơn mười mấy dặm.

Lúc này, có binh lính chỉ bờ sông đối diện không xa hô:

- Tướng quân, có dê!

Trương Huyễn cũng nhìn thấy, chỉ là một lão già đuổi mười mấy con dê đang chuẩn bị rời đi, ông ta cũng trông thấy kỵ binh bên này, có chút sợ hãi, Trương Huyễn lập tức ra lệnh nói:

- Đi dẫn người chăn dê tới đây, đừng làm ông ta kinh hãi.

Bọn kỵ binh thúc ngựa chạy đi, không bao lâu, đã dẫn lão già chăn dê tới, lão già sợ tới mức cả người run rẩy, phủ phục trên mặt đất dập đầu.

- Quân gia, van cầu các người bỏ qua cho dê của ta đi!

Trương Huyễn cười nói:

- Vị lão trưởng này, ta không cần dê của ông, ta chỉ muốn hỏi ông thử, mảnh đồng cỏ chăn dê này là của ai trồng?

Lão già nghe đối phương nói không cần dê của ông ta, ông ta hồn vía có chút ổn định, bỗng nhiên lại nhận ra huyện lệnh bên cạnh, vội vàng nói:

- Hồi bẩm quân gia, hồi bẩm huyện lão gia, mảnh đồng cỏ này là tôi và huynh trưởng trồng. Huynh trưởng hai năm trước bị loạn phỉ giết chết, tôi đây đành phải vụng trộm nuôi hơn mười con dê mưu sinh.

Trương Huyễn nhổ một cây cỏ hỏi:

- Đây là cỏ gì, có thể nuôi ngựa không?

- Đây là cỏ đậu tằm, hay còn gọi là cây đậu dại, nhánh cỏ và lá có thể nuôi ngựa. Kỳ thật nuôi cái gì cũng có thể, dê, trâu, lừa, heo, thỏ đều có thể nuôi.

Triệu Thục bên cạnh vỗ cái trán nói:

- Hoá ra nó chính là cây đậu dại. Ta nhớ rồi, nó thật ra là một loại thuốc, bên kia quận Đông Lai loại cây đậu dại này rất nhiều, là lương thực cứu đói trong những năm đói kém. Chỉ là không có nghĩ được nó còn có thể làm cỏ nuôi gia súc.

Trương Huyễn biết rõ loại cây đậu dại này kỳ thật chính là hạt giống, hắn cười nói với lão già:

- Vậy trong nhà của ông hẳn vẫn còn không ít loại cây đậu dại này phải không?

Lão già mặt đỏ lên, cúi đầu không dám lên tiếng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:

- Là có rất nhiều, đều là lương thực của tôi. Dựa vào nó sống sót đó!

- Như vậy đi! Ta dùng lúa mì đổi với ông, một cân đổi một cân, như thế nào?

Lão già cả người run lên, ông ta ngẩng đầu lên không dám tin.

- Quân gia không phải nói đùa chứ!

- Ta không phải người hay nói giỡn, ta cũng cần loại hạt giống cỏ này nuôi ngựa. Ta không đoạt lương thực của ông, còn dùng lương thực đổi với ông. Dê ông nuôi ta cũng có thể dùng giá ở chợ mua hết, cải thiện bữa ăn cho binh sĩ của ta.

Lão già nén không được xúc động trong lòng nói:

- Cây đậu dại tôi có rất nhiều, cũng có thể trồng cỏ, không chỉ có nhà tôi, tôi biết rõ nhà người khác cũng có. Nếu như tướng quân không chê, tôi có thể giúp tướng quân trồng cỏ, trồng khắp cả bãi sông loại cây đậu dại này.

Không chỉ Trương Huyễn cảm thấy hứng thú, Triệu Thục cũng cảm thấy hứng thú, nếu như trên khắp bờ sông quận Bắc Hải trồng loại cây đậu dại này, cho dù là năm đói kém, mọi người cũng có thể có lương thực cứu đói, không đến mức chết đói. Hơn nữa còn có thể làm cỏ nuôi gia súc, có thể gọi là một công đôi việc.

Ông ta vội vàng nói với Trương Huyễn:

- Tướng quân, chuyện này giao cho tôi đi làm nhé! Tôi trước thu thập hạt giống, triệu tập người đến, vào mùa xuân sau có thể bắt đầu gieo trồng.

Trương Huyễn dẫn huyện lệnh Triệu Thục cùng nhau đi ra ngoài, kỳ thật chính là muốn giao việc này cho ông ta. Quân đội nào có nghị lực trồng cỏ, vẫn là giao cho địa phương đến làm tốt nhất.

Hắn liền gật đầu cười nói:

- Kỳ thật ý của ta không phải vỏn vẹn là nuôi ngựa, còn có thể nuôi trâu, nuôi dê. Ta cảm thấy đây là biện pháp tốt để quận Bắc Hải khôi phục nguyên khí. Mấu chốt là phải có hành động, muốn tìm được phương hướng, chuyện này ta phải nhờ cậy huyện lệnh rồi. Đợi ta có được hạt giống của cỏ linh lăng còn non, lại gieo trồng quy mô trên bãi bùn ven biển, ta tin rằng chỉ cần thời gian mấy năm quận Bắc Hải sẽ thay đổi hình dạng.

Trong lòng Triệu Thục cảm thán, Trương Huyễn nói rất đúng, mấu chốt phải có hành động, muốn tìm được hướng đi, lợi dụng bãi sông quận Bắc Hải, ưu thế nhiều bãi biển, khiến quận Bắc Hải thành đô thành lớn chăn nuôi gia súc, đây quả thật là một hướng đi tốt lắm. Ông ta mơ hồ cảm giác, Trương Huyễn này là một tướng lĩnh trẻ tuổi rất có triển vọng.

Bình Luận (0)
Comment