Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 242 - Chương 201: Bắc Hải Tân Chính

Chương 201: Bắc Hải tân chính
Chương 201: Bắc Hải tân chính

Vương Vận Khiêm thấp giọng nói:

- Ty chức đã nhìn qua thi thể của Lương Thái Thú. Phần gáy ông ta có một chỗ bị thương bởi kiếm. Đó mới là vết thương chí mạng. Chắc phu nhân cũng nhìn thấy, nàng muốn triều đình cử người đến điều tra, nhưng hai đứa con của nàng không đồng ý.

- Vì sao?

Trương Huyễn không hiểu hỏi.

Vương Vận Khiêm nhìn xung quanh, giảm thấp thanh âm nói:

- Đầu năm trước kho lúa huyện Lâm Truy bị cháy, hơn một ngàn thạch lương thực bị thiêu hủy. Lương Thái Thú báo lên là do giặc cỏ Trường Bạch Sơn cướp bóc sau đó phóng hỏa thiêu hủy. Sau khi kho lương bị cháy, rất nhiều huyện dân đến kho lương đoạt lương thực, kết quả phát hiện trong kho một chút lương thực cũng không có. Hơn nữa người đốt kho lương cũng bị người ta nhận ra, tướng quân cũng biết y, chính là Phùng Tiểu Điền.

- Hóa ra là gã, như vậy lương thực mất tích có liên quan đến Lương Thái Thú rồi.

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng.

- Đúng vậy!

Vương Vận Khiêm thở dài, đơn giản nói thẳng:

- Chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, số lương thực đó đã bị Lương Thái Thú bán trao tay rồi. Mặt khác, Lương Thái Thú và Vương Bạc Trường Bạch Sơn có quan hệ ngầm, rất nhiều người cũng biết.

- Xem ra chuyện xưa của ông ta rất nhiều.

Trương Huyễn tiếp tục cười lạnh nói:

- Cho nên hai đứa con của Lương Trí mới hy vọng dàn xếp ổn thỏa.

Vương Vận Khiêm cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của Trương Huyễn, cười nói:

- Ty chức cũng đã khuyên phu nhân, à ấy cũng tỏ vẻ không cần làm phức tạp lên. Sớm đưa Thái Thú nhập thổ vi an.

Đây là chỗ thông minh của Vương Vận Khiêm. Lương Trí vừa chết, làm một quận chi thừa, Vương Vận Khiêm khẩn trương hơn so với bất kỳ ai, ông ta đương nhiên không hi vọng triều đình lại phái một Thái Thú mới đến.

Nhưng ông ta biết mâu thuẫn giữa Trương Huyễn và Lương Trí. Nếu như mình muốn ngồi lên vị trí Thái Thú này, ông ta nhất định phải đứng bên Trương Huyễn.

Trương Huyễn nghe Vương Vận Khiêm bày tỏ thái độ, liền cười nói với Vương Vận Khiêm:

- Ta sẽ nhường cho Vi Trưởng sử trong quân thay ta xử lý sự vụ quận Bắc Hải, thỉnh cầu Vương Quận Thừa phụ tá cho tốt. Chúng ta tạm thời không cấp thêm phiền toái cho triều đình.

Vương Vận Khiêm mừng rỡ, liền vội vàng khom người thi lễ:

- Ta sẽ theo tướng quân đến cùng.

Lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:

- Tướng quân, Vi Trưởng sử đến.

Trương Huyễn gật gật đầu, nói với Vương Vận Khiêm:

- Ta muốn thảo luận với Vi trưởng sử một chút về việc an bài quận Bắc Hải sau này, quận thừa cũng tham gia đi!

Vương Vận Khiêm vội gật đầu:

- Ty chức nghe tướng quân an bài!

***

Trong quận nha, năm người Trương Huyễn, Vi Vân Khởi, Lưu Lăng cùng với Quận Thừa Vương Vận Khiêm, Huyện lệnh Ích Đô Triệu Thục ngồi cùng một chỗ thương lượng an bài sau này của quận Bắc Hải.

Trương Huyễn chậm rãi nói với bốn người:

- Lương Thái Thú bất hạnh bỏ mình, cố nhiên làm người ta tiếc nuối, nhưng quan nha Bắc Hải vẫn phải tiếp tục hoạt động. Các loại mâu thuẫn và vấn đề còn phải tiếp tục giải quyết, chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Trước tiên Vương Quận Thừa nói một chút đi! Trước mắt quận Bắc Hải có việc gì cấp thiết không?

Vương Vận Khiêm vội vàng đứng lên nói:

- Khởi bẩm Trương tướng quân, Bắc Hải quận trước mắt có ba sự kiện cấp bách nhất. Một là dời nhân khẩu huyện Ích Đô và huyện Lâm Truy ra ngoài. Nhân khẩu của quận Bắc Hải đều tập trung ở hai huyện này, huyện thành đã không chịu nổi rồi. Nhất định phải nhanh chóng sơ tán.

Trương Huyễn lại hỏi:

- Việc thứ hai là gì?

- Việc thứ hai chính là vấn đề đất đai. Sau khi trải qua chiến loạn, phần lớn đất đai ở quận Bắc Hải trở nên hoang vu. Nên phân phối số đất đai ấy thế nào, liên quan đến vụ xuân sang năm. Trên thực tế chúng ta chỉ có hai tháng để xử lý.

Vương Vận Khiêm nhìn thoáng qua Trương Huyễn, thấy Trương Huyễn không nói gì, lại cẩn thận tiếp tục nói:

- Việc thứ ba chính là vấn đề lương thực. Chúng ta hơi tốt hơn một chút so với quận Cao Mật và quận Đông Lai, nhưng cũng không khá hơn là mấy. Chúng ta có mấy chục vạn nhân khẩu, rất nhiều gia đình không có lương thực dư, chỉ có thể duy trì đến mùa xuân sang năm. Thời điểm dễ gây đói kém năm tới, nguy cơ lương thực nhất định sẽ xuất hiện.

- Trước mắt trong tay quan phủ còn có hai vạn thạch lương thực tồn kho. Cho dù quan phủ dùng toàn bộ hai vạn thạch lương thực để chẩn tai, cũng chỉ có thể duy trì một tháng. Sau đó nạn đói nhất định sẽ bùng nổ, nói không chừng người của quận Cao Mật và quận Lang Gia cũng sẽ chạy đến số lượng lớn. Khi đó vấn đề sẽ càng nghiêm trọng.

Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:

- Tùy theo nặng nhẹ mà xử lý. Trước tiên nghĩ cách giải quyết chuyện thứ nhất. Triệu huyện lệnh, ngươi đối với việc sơ tán nhân khẩu huyện Ích Đô và huyện Lâm Truy có ý kiến gì không?

Ánh mắt của Trương Huyễn nhìn về phía huyện lệnh Triệu Thục. Người lăn lộn trong quan trường phần lớn là nhân tinh, Lương Trí chết làm Quận Thừa Vương Vận Khiêm thấy được cơ hội, Triệu Thục cũng giống như vậy. Tuy nhiên Triệu Thục không tin vào chuyện mình một bước lên làm Thái Thú, ông ta chỉ hy vọng mình có thể tiếp nhận chức vụ của Quận Thừa Vương Vận Khiêm.

Tâm ông ta sáng như gương, Trương Huyễn hỏi ở huyện Ích Đô và huyện Lâm Truy, không hỏi riêng một huyện Ích Đô, kỳ thật chính là Trương Huyễn đang ám chỉ cho mình.

Triệu Thục là Huyện lệnh, càng thêm gần sát tầng dân chúng thấp nhất. Ông ta đương nhiên biết rõ phương án nào hiệu quả nhất.

Triệu Thục khom người nói:

- Khởi bẩm tướng quân, lúc trước Lương Thái Thú muốn noi theo cách làm của quận Tề, an trí xung quanh đại thành trung tâm. Như vậy nếu loạn phỉ đến tấn công, mọi người có thể nhanh chóng rút về thành chủ. Tuy nhiên ty chức cảm thấy tốt nhất nên suy xét ý nguyện của dân chúng. Dù sao liên quan đến lợi ích của từng nhà, có gia đình muốn ở lại huyện Ích Đô, vậy sơ tán đến vùng ngoại thành Ích Đô, có người có đất ở quê, càng muốn trở về quê, vậy hãy để cho họ về quê. Ta cảm thấy không nên cưỡng cầu.

Trương Huyễn gật gật đầu, lại hỏi Vi Vân Khởi:

- Ý trưởng sử thế nào?

Vi Vân Khởi cười nói:

- Lúc trước khi ta xử lý chuyện khắc phục hậu quả ở huyện Cao Mật, liền phát hiện chuyện này rất phức tạp. Bởi vì lúa mì vụ đông đã gieo xuống, rất nhiều người muốn hồi hương lại không muốn bỏ thu hoạch lương thực vụ chiêm sang năm. Nếu chăm sóc ruộng lúa mì ở chỗ này, vậy sẽ chậm trễ vụ xuân sang năm ở quê nhà.

Hơn nữa sau khi hồi hương nông cụ đâu ra? Phòng ở đâu ra? Trâu cày đâu ra? Cho nên mọi chuyện đan xen hoàn toàn vào nhau. Ta cảm thấy nên dùng phương pháp đổi đất để xử lý. Tỷ như quê nhà có bao nhiêu đất đai, xuất ra khế đất, quan phủ sẽ cho y một miếng đất giống như vậy ngay phụ cận huyện Ích Đô. Như vậy vừa có thể an cư, vừa dễ dàng cho việc quản lý tập trung, có thể huấn luyện dân đoàn tự bảo vệ mình. Phương diện này vừa lúc dính đến vấn đề đất đai của Vương Quận Thừa đang lo lắng, dứt khoát giải quyết cùng nhau luôn.

Vương Vận Khiêm và Triệu Thục đều không lên tiếng. Tư cách của Vi Vân Khởi là gì, thời tiên đế ông ta là quan lớn Ngự Sử, không phải bọn họ có thể vượt qua được.

Hơn nữa bọn họ đều hiểu được, việc này Trương Huyễn nhất định sẽ giao cho Vi Vân Khởi nắm toàn bộ, bọn họ chỉ hiệp trợ, mà lợi ích của bọn họ chỉ được thực hiện sau khi Trương Huyễn hoàn toàn nắm quận Bắc Hải trong tay.

Quả nhiên, Trương Huyễn nói với mọi người:

- Mặc kệ có chuyện gì khó khăn, cuối cùng cũng phải giải quyết nó. Mấy tháng này liền do Trưởng sử đến chịu trách nhiệm các hạng chính vụ ở quận Bắc Hải. Mọi người đồng tâm hiệp lực, nhanh chóng làm cho Bắc Hải khôi phục phồn hoa như trước.

***

Quận Thừa Vương Vận Khiêm là người quận Tề, tuổi chừng bốn mươi, xuất thân con ông cháu cha. Ba năm trước đây từ Quận thừa Lang Gia được điều làm Quận thừa Bắc Hải.

Tuy rằng phụ thân Vương Vận Khiêm từng làm quan lớn địa phương, nhưng bản thân ông ta cũng không có bối cảnh hậu trường danh gia. Cho nên nhiều khi ông ta chỉ có thể dựa vào thủ trưởng, dần dần dưỡng thành khả năng đoán ý cấp trên của ông ta, tính cách nịnh bợ, khuyết thiếu sự tự chủ và năng lực quyết đoán. Phần lớn thời điểm ông ta chỉ là người chấp hành quyết sách, mà không phải là người chế định quyết sách.

Nhà Vương Vận Khiêm cách quận nha không xa, là một tòa tiểu trạch rộng chừng ba mẫu. Bởi vì nhân khẩu huyện Ích Đô đông đúc, ông ta có thể có được tòa nhà độc lập như vậy đã là việc rất xa xỉ, căn bản không dám hi vọng xa vời đến nhà rộng sân to.

Giữa trưa, Vương Vận Khiêm lo lắng về đến nhàn tự giam mình trong thư phòng thở dài thở ngắn. Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng đập cửa bang bang, Vương Vận Khiêm không vui nói:

- Là ai?

- Là ta!

Bên ngoài truyền đến thanh âm lão phụ của ông ta, Vương Vận Khiêm hoảng sợ vội vàng tiến lên mở cửa:

- Phụ thân, có chuyện gì?

Phụ thân của Vương Vận Khiêm tên là Vương Thanh, đã từng là Tư Mã quận Cao Mật vương triều Bắc Tề. Sau khi Bắc Tề diệt vong lại đầu hàng triều Tùy, trước sau đảm nhiệm Thái Thú quận Cao Mật và Thái Thú Lỗ quận. Mười năm trước ông từ chức vì bệnh nặng, về quê dưỡng lão, dùng tiền tài vơ vét được lúc làm quan mua trăm khoảnh ruộng, trở thành địa chủ một phương.

Vương Thanh có hai đứa con trai, đứa con cả Vương Vận Khiêm hai mươi năm trước được ông tiến cử làm huyện lại, từ đó về sau đi lên con đường làm quan. Con thứ Vương Vận Phủ ở quê kế thừa điền trang của ông. Bởi vì nguyên nhân chiến loạn, từ hai năm trước Vương Thanh đã đến quận Bắc Hải sống dựa vào đứa con cả.

- Ta nghe nói Lương Trí chết rồi, có chuyện gì xảy ra?

Vương Thanh đi vào phòng hỏi.

- Phụ thân làm sao biết?

Vương Vận Khiêm thật sự khó hiểu, chuyện này hẳn là chưa truyền ra mới đúng.

- Sao ta lại không biết, loại chuyện này các ngươi tưởng có thể giấu được sao?

Vương Thanh bất mãn trừng mắt liếc nhìn đứa con một cái, lại hỏi:

- Nghe nói Lương Trí say rượu rơi giếng ở Hàm Xuân Viện, ta chỉ muốn hỏi ngươi, duyên cớ thật sự là gì?

Vương Vận Khiêm vội vàng đóng cửa, nói khẽ với phụ thân:

- Kỳ thật là Lương Trí gặp chuyện mà chết, bị người ta đâm một kiếm thủng gáy. Bởi vì ám sát phát sinh trong nhà xí, thị nữ bồi y đi vệ sinh ở bên ngoài, nàng ta cũng không thấy ai ra tay.

Vương Thanh ngồi xuống, hỏi:

- Vậy ngươi thấy là ai ra tay?

Vương Vận Khiêm biết phụ thân lăn lộn vài chục năm trong quan trường, khôn khéo hơn xa mình. Trong lòng ông ta lúc này phiền muộn, cũng muốn được chỉ điểm một ít từ phụ thân.

Vương Vận Khiêm liền nói khẽ với phụ thân:

- Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng con cảm thấy vô cùng có khả năng do Trương Huyễn xuống tay sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment