Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 321 - Chương 279: Đêm Nhiều Chuyện (Hạ)

Chương 279: Đêm nhiều chuyện (hạ)
Chương 279: Đêm nhiều chuyện (hạ)

Minh Đức Điện là thư phòng bên trong cung của Dương Quảng, cũng là nội cung ông ta dùng để tiếp kiến các đại thần.

Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, khi cha con Vũ Văn Thuật tiến vào gian phòng, Vũ Văn Thuật lại ngây ngẩn cả người.

Trong thư phòng cũng không chỉ có một thiên tử Dương Quảng, còn có hai người khác. Một là Yến Vương Dương Đàm, người kia không ngờ là Trương Huyễn. Chỉ thấy thiên tử Dương Quảng khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Vũ Văn Thuật nhanh chóng nhìn thoáng qua Trương Huyễn, vừa lúc Trương Huyễn cũng đang nhìn y, ánh mắt hiện lên một tia đùa cợt. Trong lòng Vũ Văn Thuật ngầm bực, vội vàng kéo trưởng tử một chút, tiến lên khom mình thi lễ:

- Lão thần tham kiến bệ hạ!

Vũ Văn Hóa Cập cũng quỳ xuống, cung kính thi lễ:

- Vi thần Vũ Văn Hóa Cập tham kiến Ngô hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Dương Quảng khoát tay chặn lại:

- Miễn lễ bình thân!

- Tạ ơn bệ hạ!

Vũ Văn Hóa Cập đứng dậy, không đợi hắn mở miệng, Dương Quảng liền hỏi:

- Vừa rồi trẫm nghe hoàng tôn nói, đêm nay các ngươi xuất binh bắt giữ nghịch phỉ Bột Hải Hội, có thu hoạch gì không?

Vũ Văn Thuật âm thầm kinh hãi, Yến Vương làm sao biết mình đêm nay xuất binh bắt giữ Bột Hải Hội, y cảnh giác nhìn thoáng qua Trương Huyễn, chẳng lẽ là hắn nói cho Yến Vương? Vũ Văn Thuật bỗng nhiên có điều lĩnh ngộ, chỉ sợ Ngô Thiếu Du là bị Trương Huyễn cướp đi.

Vũ Văn Hóa Cập vội vàng khom người trả lời:

- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã một lưới bắt hết Bột Hải Hội.

Dương Đàm ở một bên lạnh lùng nói:

- Một lưới bắt hết, từ này thật sự thỏa đáng sao?

Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập chột dạ, cuống quít giải thích nói:

- Hồi bẩm điện hạ, tuy rằng chưa bắt được Cao Tuệ, nhưng vi thần đã bày ra thiên la địa võng, nàng ta chạy không thoát!

- Đàm nhi, không cần trách móc nặng nề như vậy!

Dương Quảng nhẹ nhàng trách cứ tôn tử một câu, rồi hướng Vũ Văn Hóa Cập cười nói:

- Vũ Văn ái khanh khổ cực, làm rất khá, trẫm rất hài lòng.

Vũ Văn Hóa Cập kích động một trận, vội vàng nói:

- Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của vi thần, nguyện vì bệ hạ tiếp tục phân ưu!

- Quả nhiên có tiến bộ.

Dương Quảng cười cười, lại nhìn chăm chú vào Vũ Văn Thuật nói:

- Trẫm hiện tại muốn biết, Nguyên Mân và Bột Hải Hội rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Vũ Văn Thuật bỗng nhiên ý thức được. Điều Thánh Thượng chân chính quan tâm kỳ thật cũng không phải Bột Hải hội. Mà là quý tộc Quan Lũng, Nguyên Mân mới là bậc thang đưa nhi tử của y thăng tiến chứ không phải là Bột Hải Hội.

Y vội vàng nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, Mục Thủ Lễ nói, sở dĩ Bột Hải Hội phá hỏng Anh Hùng Hội, là bởi vì bọn chúng và Nguyên Mân đã đạt thành giao dịch. Bọn chúng trợ giúp Nguyên Mân phá hỏng Anh Hùng Hội, mà Nguyên Mân thì đáp ứng bọn chúng tặng Trung Nguyên cho Bột Hải Hội.

- Tặng Trung Nguyên cho dư nghiệt Cao thị? Nguyên Mân này khẩu khí thật lớn! Y tưởng thiên hạ này là của Nguyên gia sao?

Trong mắt Dương Quảng tóe ra một đạo sát khí, lạnh lùng nói:

- Xem ra đúng là trẫm đã quá khoan dung với Nguyên gia.

Vũ Văn Thuật nắm lấy thời cơ nói:

- Lão thần nguyện vì bệ hạ phân ưu!

Dương Quảng không nói gì. Mà khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau. Ông ta khe khẽ thở dài:

- Đại tướng quân đi nói cho Nguyên Mân, trẫm có thể tha cho gia tộc của y, nhưng y nên biết mình nên làm cái gì, đi đi!

- Vi thần tuân chỉ!

Vũ Văn Thuật thi lễ, mang theo nhi tử Vũ Văn Hóa Cập lui xuống. Ông ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Trương Huyễn một cái, liền xoay người đi.

Dương Quảng vừa trầm tư thật lâu sau, lại nói với Trương Huyễn:

- Trương tướng quân khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi!

Trương Huyễn thi lễ:

- Vi thần cáo từ!

Trương Huyễn lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại có hai người Dương Quảng và trưởng tôn Dương Đàm, lúc này Dương Quảng mới chậm rãi nói:

- Đàm nhi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, trẫm vì sao không có nhiều hứng thú với Bột Hải Hội, vì sao đến mức này còn tha cho gia tộc Nguyên gia, mà chỉ truy cứu một người Nguyên Mân?

Dương Đàm gật gật đầu:

- Tôn nhi quả thật không hiểu rõ!

- Bột Hải Hội của dư nghiệt Cao thị bất quá chỉ là bèo không rễ, lực lượng bọn chúng là thể lợi dụng cũng chỉ là loạn phỉ như Đậu Kiến Đức, Địch Nhượng, không thành được đại sự. Thế lực uy hiếp chân chính đối với xã tắc Đại Tùy là quý tộc Quan Lũng. Nhưng nếu bây giờ tiến hành xét nhà diệt tộc với Nguyên gia, tất sẽ kích khởi quý tộc Quan Lũng chống đối mãnh liệt, thiên hạ chắc chắn đại loạn, cho nên trẫm sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể nhẫn nhịn, trước tiên dùng Nguyên Mân để cảnh cáo bọn họ.

Hoảng tổ phụ nói một phen khiến Dương Đàm yên lặng gật đầu. Kỳ thật trước đó Trương Huyễn cũng nói cho y biết, thánh thượng không cảm thấy hứng thú đối với Bột Hải Hội, mục tiêu của thánh thượng là quý tộc Quan Lũng.

Dương Đàm lại thấp giọng nói:

- Hoàng tổ phụ có phải còn suy nghĩ đến, giết Nguyên Mân, lưu lại Nguyên gia, sẽ thúc đẩy quý tộc Quan Lũng hoàn toàn phân liệt.

Lời này của Dương Đàm khiến Dương Quảng hết sức vui mừng, ông ta nhẹ nhàng xoa đầu tôn tử, cảm khái nói:

- Trẫm có đứa cháu như vậy, đủ an ủi lúc còn sống rồi.

***

Vũ Văn Thuật và nhi tử Vũ Văn Hóa Cập ngồi trong xe ngựa rời khỏi hoàng cung, hai người một đường trầm mặc. Khi đến Thiên Tân Kiều, Vũ Văn Hóa Cập rốt cục nhịn không được nói:

- Phụ thân, con hoài nghi Ngô Thiếu Du chính là bị Trương Huyễn cướp đi!

Vũ Văn Thuật cúi đầu thở dài:

- Chúng ta đoán không ra, vẫn cho là Đậu Khánh làm, kỳ thật đều là Trương Huyễn này phá rối ở sau lưng. Lương Kính Nghiêu bị ám sát, nhất định là do hắn làm, thậm chí bao gồm cả việc Cao Tuệ chạy trốn kịp thời, ta hoài nghi cũng là do hắn âm thầm mật báo.

Vũ Văn Hóa Cập giật mình kinh hãi:

- Hắn để cho Cao Tuệ chạy trốn có gì tốt?

- Đối với hắn đương nhiên không có gì tốt, nhưng đối với chúng ta lại có chút phiền toái, vô duyên vô cớ tạo nên cường địch như Bột Hải Hội này.

Vũ Văn Thuật đã dần dần nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả chuyện này. Giờ ông ta mới hiểu được mình thủy chung bị Trương Huyễn đùa bỡn trong lòng bàn tay, khiến trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng uể oải. Mình cả đời đánh nhạn, không ngờ không đấu lại con nhạn nhỏ mới xuất đạo như Trương Huyễn này.

Vũ Văn Hóa Cập cũng rốt cục hiểu được, y hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lúc ấy chúng ta nên nói cho Thánh Thượng, Trương Huyễn và Đậu gia cấu kết, khiến ông ta cũng chịu không nổi.

- Khốn khiếp!

Vũ Văn Thuật nổi giận mắng:

- Ngươi không thấy hắn đi cùng Yến Vương sao? Ngươi đem Đậu Khánh vào, có phải cũng muốn nói Yến Vương cấu kết với Đậu gia hay không?

Vũ Văn Hóa Cập sợ tới mức không dám lên tiếng, Vũ Văn Thuật căm tức gã một lát, mới oán hận nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không xử lý được hắn sao? Nếu không phải sau lưng có Yến Vương, ta đã sớm làm thịt hắn rồi. Về sau ngươi coi chừng cái miệng mình, không được tự cho là đúng nói hươu nói vượn.

- Vâng! Con nhớ kỹ.

Thân thể Vũ Văn Thuật đã rất gay go, y bị dày vò đến nửa đêm, đã không duy trì nổi. Y nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu lạnh lùng nói:

- Ngươi hiểu ý của Thánh Thượng không?

- Con hiểu được, con sẽ mang binh đi bức Nguyên Mân tự sát.

- Không cần ngươi mang binh, hẳn là Ngự lâm quân đã đi rồi. Ngươi mang cung khai của Mục Thủ Lễ đi là được. Nhớ kỹ, không cần cho Nguyên Mân cơ hội nói chuyện.

Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu, y hiểu được ý của phụ thân.

***

Lúc này Nguyên Mân cũng khó có thể ngủ được, ông ta nằm nghỉ không lâu liền nhận được tin tức, Vũ Văn Hóa Cập suất quân vây bắt thành viên Bột Hải Hội trong thành.

Tin tức này khiến ông ta vừa sợ vừa giận. Như thế nào ông ta cũng không ngờ được Vũ Văn Thuật lại đê tiện vô sỉ như vậy. Trước đó không lâu ba bên bọn họ còn ngồi cùng một chỗ bàn bạc đại kế, nhưng chỉ chớp mắt, Vũ Văn Thuật đã trở mặt bắt người rồi.

Tuy rằng Nguyên Mân đã là lão nhân bảy mươi mấy tuổi rồi, nhưng ông ta cũng không vì lớn tuổi mà tỏ ra cơ trí. Ông ta không có được sự đa mưu túc trí của Đậu Khánh, cũng không có được sự đê tiện ác độc của Vũ Văn Thuật, càng không có sự khôn khéo giả dối như Cao Tuệ. Ngược lại, ông ta còn vô tri kích động như lúc còn trẻ, cuối cùng bị người lợi dụng.

Trong phòng, Nguyên Mân khoanh tay đi qua đi lại. Ông ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, ông ta cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu?

Từ đầu đến cuối ông ta vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Càng không biết Ngô Thiếu Du bị bắt, vụ án ám sát Lý Tử Thông đã bị bại lộ, ông ta trở thành người thua cuộc lớn nhất trong ván cờ này.

Đúng lúc này, tôn tử Nguyên Tuấn chạy gấp mà vào, ở ngoài cửa lo lắng hô:

- Tổ phụ, quân đội bao vây phủ đệ của chúng ta rồi.

Nguyên Mân chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, suy sụp ngồi xuống, sau một lúc lâu, ông ta thở dài một tiếng:

- Không hiểu rõ người khác, ta xong rồi!

Nguyên Mân đứng lên, được tôn tử dìu ra ngoài cửa lớn. Chỉ thấy ngoài cửa lớn ánh lửa sáng choang, có mấy ngàn người đoàn đoàn bao vây Nguyên phủ. Nguyên Mân nhận ra đại tướng cầm đầu, không ngờ là hữu đồn vệ đại tướng quân Trương Cẩn.

- Là Trương đại tướng quân sao?

Nguyên Mân cao giọng hỏi.

Trương Cẩn chậm rãi giục ngựa tiến lên, ôm quyền nói:

- Nguyên lão tướng quân, nhiều năm không gặp!

- Đại tướng quân suất quân bao vây phủ đệ của ta là có ý gì?

Nguyên Mân căm tức hỏi.

- Tại hạ phụng chỉ mà đến, chấp hành thánh ý mà thôi, lão tướng quân muốn hỏi lý do, tốt nhất đến hỏi Thánh Thượng, hoặc là lão tướng quân hiểu rõ trong lòng.

- Ta tuyệt không rõ ràng, xin Trương đại tướng quân nói cho ta biết, lão phu rốt cuộc phạm vào tội gì!

Trương Cẩn không chút hoang mang như trước nói:

- Ta chỉ là phụng chỉ mang binh tiến đến, Thánh Thượng đến tột cùng có ý gì, lão tướng quân không nên hỏi ta.

- Ta phải hỏi ai?

- Hỏi ta!

Trong bóng đêm, Vũ Văn Hóa Cập vẻ mặt hung ác nham hiểm từ trong đám binh lính đi ra, y cười lạnh một tiếng nói:

- Nguyên gia chủ hẳn là rất rõ ràng mình làm chuyện gì?

- Quả nhiên là các ngươi!

Nguyên Mân lui về phía sau hai bước, ánh mắt phun ra lửa, nhìn chằm chằm Vũ Văn Hóa Cập nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đê tiện vô sỉ, gia tộc Vũ Văn các ngươi không phải cũng cấu kết với Bột Hải Hội sao? Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta!

Vũ Văn Hóa Cập hoàn toàn kế thừa sự vô liêm sỉ của phụ thân, y cười lạnh một trận nói:

- Chết đã đến nơi còn muốn ngậm máu phun người, ngươi cho là Thánh Thượng sẽ tin tưởng sự vu cáo hãm hại của ngươi sao? Nguyên Mân, nếu muốn bảo vệ gia tộc thì tự sát đi! Nếu như ngươi phản kháng, thì Nguyên gia sẽ bị thu nhà diệt tộc, ngươi tự mình chọn đi!

Nói xong, Vũ Văn Hóa Cập lấy ra một kim bài. Nguyên Mân nhìn thoáng qua một cái đã thấy rõ ràng, kia đúng là kim bài 'Như trẫm đích thân tới'. Ông ta dường như già đi mười tuổi, lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

- Vũ Văn Hóa Cập, Nguyên gia ta vô tội!

- Có phải vô tội hay không, phải xem biểu hiện của ngươi rồi.

- Trương đại tướng quân, nếu Nguyên Mân kháng chỉ, liền bắt người cho ta!

Vũ Văn Hóa Cập lớn tiếng ra lệnh.

Trương Cẩn bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu lại ra lệnh:

- Các quân chuẩn bị!

Nguyên Mân ngửa mặt lên trời thở dài:

- Thôi, Nguyên Mân ta chính mình ngu xuẩn, không trách được người khác.

Ông ta bỗng nhiên rút trường kiếm ra, trong một mảnh tiếng kinh hô của con cháu Nguyên thị vung kiếm tự vẫn, chết tại chỗ trước cửa phủ Nguyên thị.

Bình Luận (0)
Comment