Ngay tại thời khắc Vũ Văn Thuật vây bắt Bột Hải Hội, ở trong một căn nhà dân rộng mười mẫu tại Phúc Thiện Phường, Lý Thế Dân dẫn theo Trương Huyễn đi vào hầm ngầm căn nhà này.
Nơi này đã từng là một nhà giam bí mật của Huyền Vũ Hỏa Phượng. Sau khi Huyền Vũ Hỏa Phượng giải tán, nhà giam bí mật này vẫn còn không gian giam giữ, bình thường chỉ có vài tên tâm phúc của Đậu Khánh phụ trách xử lý.
Nhưng tối nay nơi này lại giam giữ một người, chính là Ngô Thiếu Du mà Trương Huyễn liên thủ với Lý Thế Dân bắt trở lại từ ngoài thành.
Đi vào tầng hầm ngầm ánh đèn mờ tối, một hơi thở âm u lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt, cả tòa nhà giam ngầm chỉ dùng đá lớn xây thành, cực kỳ chắc chắn, nhưng lúc này trên những tảng đá lớn lại phủ đầy rêu xanh, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng nước rơi lách tách.
Trương Huyễn đi qua từng cái lồng sắt rỉ sét loang lổ, dừng bước trước một gian lồng sắt ở cuối cùng. Ngô Thiếu Du ngồi trong lồng sắt vẻ mặt mệt mỏi, tựa hồ y bị hành hình, máu ứ đọng trên mặt, nhắm mắt lại không nói lời nào.
- Tướng quân, y đã thừa nhận là y đầu độc chết Lý Tử Thông, chúng ta cũng lục soát được thẻ bài của y ở Bột Hải Hội.
Lý Thế Dân thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Đồng dạng y cũng có thể làm chứng Bột Hải Hội cấu kết cùng Nguyên gia, nhưng y có điều kiện.
- Y có điều kiện gì?
Trương Huyễn liếc mắt nhìn Ngô Thiếu Du một cái hỏi.
Ngô Thiếu Du vẫn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, lạnh lùng nói:
- Các ngươi phải đảm bảo an toàn cho ta!
Trương Huyễn ngẩn ra, nhưng lập tức liền hiểu được, y sợ Mạnh Hải Công trả thù, liên lụy đến phụ thân của y. Trương Huyễn gật gật đầu:
- Yêu cầu này không tính là cao, chúng ta có thể đáp ứng.
- Ngươi đáp ứng cũng vô dụng, ta muốn người có thể cho ta một hứa hẹn nhất ngôn cửu đỉnh.
- Có thể!
Trương Huyễn sảng khoái đáp ứng nói:
- Ta sẽ xin Yến Vương điện hạ hứa hẹn với ngươi.
Ánh mắt Ngô Thiếu Du đọng lại, lúc này, một gã võ sĩ chạy tới hạ giọng nói vài câu với Lý Thế Dân. Lý Thế Dân ngạc nhiên, y lập tức nháy mắt với Trương Huyễn.
Trương Huyễn hiểu ý, đi theo Lý Thế Dân ra khỏi địa lao. Vừa ra khỏi địa lao, Lý Thế Dân liền khẩn cấp nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, quân đội của Vũ Văn Thuật bao vây tiễu trừ hang ổ của Bột Hải Hội ở kinh thành, bắt giữ hơn mười người.
Trương Huyễn lại không có giật mình, chỉ thản nhiên cười. Lý Thế Dân nghi ngờ liếc mắt nhìn Trương Huyễn một cái:
- Tướng quân đã biết?
- Từ trước tới giờ ta ở cùng một chỗ với công tử, làm sao biết trước? Chỉ là ta biết Vũ Văn Thuật phục kích Ngô Thiếu Du thất bại, nhất định sẽ không cam lòng, bắt giữ Bột Hải Hội cũng liền trở thành cơ hội cuối cùng của y.
- Nhưng...
Lý Thế Dân lo lắng nói:
- Chuyện này có thể làm rối loạn kế hoạch của chúng ta không?
- Chẳng những không làm rối loạn kế hoạch của chúng ta, ngược lại sẽ còn làm cho Nguyên Mân rơi vào vực sâu. Đồng thời cũng nhìn ra được thời gian của Vũ Văn Thuật không còn nhiều nữa, cho nên y mới không tiếc thủ đoạn giành giật ích lợi trước mắt cho nhi tử, cướp lấy ích lợi lớn nhất trước chúng ta, so với nó, chúng ta bắt được Ngô Thiếu Du liền biến thành làm nền.
Lý Thế Dân trầm tư chốc lát nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng không cần công tích gì. Chúng ta nhất định phải ngăn cản Nguyên gia vì lợi ích của bản thân mà không tiếc bán đứng lợi ích của Vũ Xuyên Phủ. Chỉ cần có thể hoàn toàn phá vỡ sự cấu kết của Nguyên Mân và Bột Hải Hội, cho dù Vũ Văn Thuật có lấy đi nhiều lợi ích hơn nữa, chúng ta cũng cam tâm tình nguyện.
Trương Huyễn vui vẻ cười nói:
- Một khi đã như vậy, đêm nay ta sẽ đi gặp Yến Vương điện hạ, giao Ngô Thiếu Du cho ông ta, Lý công tử không có vấn đề gì chứ?
Lý Thế Dân yên lặng gật đầu, chuyện này bọn họ không thể ra mặt, càng không thể khiến thiên tử biết là phe phái Quan Lũng ra tay. Từ đầu đến cuối Ngô Thiếu Du cũng không biết thân phận của bọn họ, còn cho rằng bọn họ là thủ hạ của Trương Huyễn.
- Được rồi! Tướng quân có thể đem gã đi.
***
Lúc này, cửa thành và cửa phường Lạc Dương đã sớm đóng cửa, nhưng Trương Huyễn dựa vào kim bài dạ hành Dương Đàm cho hắn một đường thông suốt. Sau nửa canh giờ, Trương Huyễn dẫn theo hai người Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm tới phủ Yến Vương.
Đến cùng bọn họ còn có một chiếc xe ngựa, trong xe giam giữ chứng nhân mấu chốt ám sát Lý Tử Thông là Ngô Thiếu Du.
Ngô Thiếu Du đã nhận mệnh, y biết mình đầu độc giết chết Lý Tử Thông đã khó thoát khỏi cái chết. Cho dù triều đình không giết y, Mạnh Hải Công cũng sẽ không bỏ qua cho y. Y chỉ hy vọng Yến Vương có thể đáp ứng mình, bảo toàn người nhà của mình.
Trương Huyễn đi lên bậc thang, gõ cửa thật mạnh vào cửa chính. Cửa sổ mở ra, thị vệ bên trong vừa muốn tức giận mắng, Trương Huyễn liền đem kim bài dạ hành Yến Vương cho hắn nhét vào.
- Ta muốn gặp Yến Vương điện hạ ngay lập tức, nhanh đi bẩm báo!
Thị vệ hoảng sợ, vội vàng nói:
- Hóa ra là Trương tướng quân, xin đợi, ta đây sẽ đi bẩm báo.
Thị vệ chạy như điên vào cung, không bao lâu sau, cửa hông hoàng cung chậm rãi mở ra, một lão thái giám ra đón, cười nói:
- Trương tướng quân, điện hạ cho mời!
Trương Huyễn chỉ chỉ xe ngựa, nói với mấy tên thị vệ:
- Bên trong xe ngựa có một gã phạm nhân trọng yếu, tạm thời bị người của ta canh chừng. Các ngươi đem nhốt y vào trong phủ, trông giữ cho tốt, y chính là phạm nhân Yến Vương điện hạ cần.
- Xin tướng quân yên tâm, chúng ta sẽ trông giữ tốt phạm nhân.
Trương Huyễn liếc mắt ra hiệu với Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm một cái, để cho bọn họ trông coi Ngô Thiếu Du, lúc này mới theo lão hoạn quan bước nhanh vào cung.
- Yến Vương điện hạ đang nghỉ ngơi sao?
Trương Huyễn cười hỏi lão hoạn quan.
- Vốn đã nghỉ ngơi, nhưng ngài có chỉ, chỉ cần Trương tướng quân tìm đến ngài, chúng ta phải gọi ngài dậy ngay lập tức, cho nên hiện tại ngài đã thức dậy, chờ tướng quân ở Thiên Điện, mời tướng quân đi bên này!
Hai cung nữ cầm đèn lồng đi trước, lão hoạn quan dẫn Trương Huyễn tới Thiên Điện mà Dương Đàm đang chờ. Chỉ thấy trong Thiên Điện ánh đèn sáng tỏ, Dương Đàm đang khoanh tay đi lại trong điện, dường như đã chờ mình rất lâu rồi.
Trương Huyễn vội vàng đi vào Thiên Điện khom mình thi lễ:
- Vi thần tham kiến điện hạ!
- Trương tướng quân, Bột Hải Hội có tin tức gì à?
Dương Đàm không nhịn nổi hỏi gấp.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Ty chức đã bắt được hung thủ đầu độc giết chết Lý Tử Thông, người này đúng là do Bột Hải Hội phái đến.
- Chính là Ngô Thiếu Du?
Trương Huyễn cười gật gật đầu:
- Đúng là người này.
Ban ngày Dương Đàm đã nghe Vệ Huyền báo cáo chuyện Lý Tử Thông bị giết bằng thuốc độc cho hoàng tổ phụ, nghe nói là đồng hương của tâm phúc đại tướng Mạnh Hải Công dưới tay Lý Tử Thông gây nên, tên là Ngô Thiếu Du. Hoàng tổ phụ vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, giao trách nhiệm cho Vệ Huyền trong vòng ba ngày phải bắt được hung thủ, điều tra rõ chân tướng, nếu không sẽ trị tội y.
Dương Đàm lại không ngờ rằng Trương Huyễn lại bắt được Ngô Thiếu Du này, hơn nữa tra rõ chân tướng, quả thực làm cho y mừng rỡ. Y vui vẻ nói:
- Bây giờ y ở chỗ nào?
- Vi thần đã mang y đến, điện hạ muốn thẩm vấn một chút trước không?
Dương Đàm gật gật đầu:
- Lập tức dẫn phạm nhân tới gặp cô!
Vài tên thị vệ chạy như bay, lúc này, Trương Huyễn lại nói:
- Vi thần đã hứa với Ngô Thiếu Du, chỉ cần y đồng ý nói rõ chi tiết, điện hạ sẽ đáp ứng bảo vệ phụ thân y an toàn.
Dương Đàm nhướn mày:
- Còn muốn nói chi tiết cái gì?
- Chỉ sợ điện hạ không thể nghĩ ra được, Bột Hải Hội vì sao lại phải ám sát Lý Tử Thông, là vì Bột Hải Hội đã cùng Nguyên Mân đạt thành hiệp nghị, thật ra là Nguyên Mân muốn phá hủy Anh Hùng Hội, phá hủy đại kế chiêu an của triều đình.
Trong lòng Dương Đàm vô cùng khiếp sợ:
- Hóa ra là ý của Vũ Xuyên Phủ?
Trương Huyễn mỉm cười:
- Vũ Xuyên Phủ lúc nào lại cùng Bột Hải Hội cấu kết? Việc này không có quan hệ gì với Vũ Xuyên Phủ, là hành vi cá nhân của Nguyên Mân. Ngô Thiếu Du biết ngọn nguồn chuyện này, cho nên y mới đưa ra điều kiện vừa rồi.
Dương Đàm gật gật đầu:
- Chỉ cần y đồng ý nói rõ chi tiết, cô sẽ xem xét cho y một lời hứa hẹn.
Lúc này, thị vệ ở ngoài điện bẩm báo:
- Khởi bẩm điện hạ, phạm nhân đã được đưa tới!
Dương Đàm ra lệnh:
- Dẫn tới!
***
Trên quảng trường ngoài điện Minh Đức, Vũ Văn Thuật đang cùng trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập vội vàng chờ đợi thiên tử Dương Quảng triệu kiến. Đêm nay thu hoạch của y khá phong phú, mặc dù không bắt được Cao Tuệ, nhưng bọn họ lại bắt được thủ lĩnh của Bột Hải Hội ở kinh thành, Mục Thủ Lễ.
Ngoại trừ phủ trạch của Bột Hải Hội trong Tuyên Phạm Phường, bọn họ còn căn cứ cung khai, vừa mới tìm ra hai tòa tửu quán và một khách sạn, một lưới bắt hết Bột Hải Hội trong kinh thành.
Vũ Văn Thuật thập phần hưng phấn, đây là công tích hiếm có trong những năm gần đây của ông ta. Ông ta đem toàn bộ công lao nhường cho trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập. Trong lòng ông ta hiểu rõ, chỉ dựa vào điểm này, trưởng tử của ông ta cũng đã lập công lớn.
- Phụ thân, đã trễ thế này, Thánh Thượng còn có thể tiếp kiến chúng ta sao?
Trong gió đêm, Vũ Văn Hóa Cập có chút bất an hỏi han.
Vũ Văn Thuật hí mắt cười:
- Nếu không báo cáo trong đêm, làm sao biết y có xem trọng chuyện này hay không?
Vũ Văn Thuật tính toán thật sự khôn khéo, ông ta rất khó sờ được tâm tính chân thật của Dương Quảng, nhưng từ hành vi của Dương Quảng có thể đoán ra một ít manh mối. Nếu Dương Quảng gặp mình trong đêm, vậy đã nói lên rằng mình đã câu được một con cá lớn.
Lúc này, một gã hoạn quan từ trên bậc thang đi xuống, khom người thi lễ cười nói:
- Đại tướng quân, Thánh Thượng triệu kiến!
Vũ Văn Thuật và nhi tử liếc nhau, ông ta mừng rỡ trong lòng, tiền ông ta đặt cược quả nhiên đã trúng.
Vũ Văn Thuật đương nhiên biết, phá vỡ sào huyệt của Bột Hải Hội không thể nghi ngờ sẽ tạo cho mình một cường địch. Nhưng nếu thu hoạch lớn hơn phiêu lưu, vậy ông ta cũng nguyện ý mạo hiểm thử một lần. Hiện tại từ việc Dương Quảng đồng ý gặp mình trong đêm, đã nói lên quyết định của ông ta chính xác.
Vũ Văn Thuật vội vàng nháy mắt với trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập, dẫn y đi theo hoạn quan vào trong điện.