'Phanh!' một tiếng vang thật lớn, Vũ Văn Thuật đập nát nghiên mực trên bàn, ông ta giận dữ hét lên với nhi tử Vũ Văn Trí Cập:
- Xem ngươi đã làm được gì? Chuyện giao cho ngươi cái nào cũng thất bại, sao Vũ Văn Thuật ta lại có đứa con vô dụng như ngươi!
Vũ Văn Trí Cập quỳ trên mặt đất, sợ tới mức không dám thở mạnh, đầu dí sát vào ngực, vẻ mặt xấu hổ.
Đêm nay y phụng lệnh phụ thân đi chặn Ngô Thiếu Du lại, mắt thấy đã sắp thành công không ngờ giữa đường lại giết ra một đám người cướp Ngô Thiếu Du đi. Thủ hạ của y đã chết mười mấy người, cũng chỉ xử lý được ba gã tùy tùng của Ngô Thiếu Du, người mấu chốt lại không bắt được.
Vũ Văn Thuật tức giận đến run người. Vốn chuyện này ông ta chuẩn bị dùng để làm bậc thang tiến thân cho hai đứa con trai. Ông ta đã bỏ ra tinh lực rất lớn, tra được Ngô Thiếu Du dùng thuốc độc giết Lý Tử Thông, lại tỉ mỉ bố trí an bài bắt giữ. Thật không ngờ lại may áo cho người khác.
- Nói! Đến tột cùng là ai cướp Ngô Thiếu Du đi?
Vũ Văn Thuật rống giận hỏi.
Vũ Văn Trí Cập nơm nớp lo sợ nói:
- Sắc trời quá tối, đối phương đều che mặt, hơn nữa thời gian rất ngắn, con thật sự không biết là ai gây nên?
Lúc này, trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập ở một bên nói:
- Phụ thân, chuyện này cực kỳ bí mật, đối phương làm sao lại biết nhiều tin tình báo như chúng ta? Con dám khẳng định, đối phương cực kỳ hiểu rõ về Bột Hải Hội, con hoài nghi trong Bột Hải Hội có nội gian, để lộ bí mật.
Trong mắt Hứa Ấn đứng ở bên kia hiện lên một tia dị sắc, y đương nhiên biết rõ đối phương là ai. Cũng biết làm sao đối phương rõ ràng Ngô Thiếu Du bí mật dời đi.
Bởi vì chính là y tiết lộ kế hoạch của Vũ Văn Thuật cho Trương Huyễn, cho nên Trương Huyễn mới có thể thành công.
- Hứa tiên sinh thấy thế nào?
Vũ Văn Thuật cố nén lửa giận đang tràn ngập, quay đầu lại hỏi.
Hứa Ấn gật gật đầu khen:
- Trưởng công tử quả nhiên là tiến bộ rất xa! Ta cũng nghĩ như vậy, nhất định trong nội bộ Bột Hải Hội có nội gian, để lộ bí mật, đối phương mai phục trước chúng ta một bước, nhưng không biết trưởng công tử cho là ai hạ thủ?
Hứa Ấn tâng bốc khiến trong lòng Vũ Văn Hóa Cập hết sức thoải mái, y hí mắt cười nói:
- Kỳ thật cũng dễ dàng đoán được, lần trước Hứa tiên sinh cũng đã nói, Nguyên Mân và Bột Hải Hội liên kết đối với một phái khác của Vũ Xuyên Phủ là uy hiếp rất lớn, như vậy Đậu Khánh sao có thể ngồi chờ chết? Ta đoán là Đậu Khánh phái người làm.
Hứa Ấn liên tục gật đầu:
- Trưởng công tử nhìn thấu triệt!
Rồi ông ta cười nói với Vũ Văn Thuật:
- Thật sự kỳ quái, trưởng công tử dường như một đêm thông suốt, khiến ty chức cũng không thể không bội phục.
Có lẽ là Vũ Văn Hóa Cập biểu hiện không tệ, khiến lòng Vũ Văn Thuật đang cuồng nộ thoáng được một chút an ủi, ông ta mắng Vũ Văn Trí Cập:
- Nhìn đại ca ngươi mà học cho tốt, đừng cả ngày đi gây rắc rối!
Trong lòng Vũ Văn Trí Cập mắng to Hứa Ấn a dua vô sỉ, lại không thể làm gì nói:
- Con biết sai!
- Cút xuống cho ta!
Vũ Văn Trí Cập sợ tới mức vội vàng hấp tấp lui xuống.
Trong lòng Vũ Văn Thuật cực kỳ buồn bực. Sau một lúc lâu vất vả tìm cách, lại làm mai mối cho lão già Đậu Khánh, ông ta thở dài lại hỏi Hứa Ấn:
- Tiên sinh cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Hứa Ấn khẽ cười nói:
- Kỳ thật ty chức cảm thấy mục đích của Đậu Khánh hẳn là giống với đại tướng quân. Chỉ là vấn đề ai ra tay, nếu đại tướng quân không thể cướp được tiên cơ, vậy không bằng ngồi xem hổ đấu nhau, xem Vũ Xuyên Phủ nội chiến. Nếu ta không nhìn lầm, sau sự kiện này, quý tộc Quan Lũng sẽ hoàn toàn bị phân liệt, việc này mới có lợi cho đại tướng quân.
Vũ Văn Thuật gật gật đầu:
- Lão già Đậu Khánh là kẻ tâm ngoan thủ độc. Từ việc năm đó Huyền Vũ Hỏa Phượng hành sự có thể nhìn ra được. Lần này Nguyên Mân làm không tốt sẽ ngã đau thế nào, chỉ tiếc ta không có lợi ích gì.
- Một cơ hội rất lớn đang ở ngay trước mắt, sao đại tướng quân lại không thấy được?
Hứa Ấn cười đầy thâm ý.
Vũ Văn Thuật trầm tư một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Tiên sinh nói là Bột Hải Hội?
Hứa ấn mỉm cười:
- Đại tướng quân cảm thấy thế nào?
- Móa!
Vũ Văn Hóa Cập bên cạnh hưng phấn nói:
- Bột Hải chính là dư nghiệt Bắc Tề, không giống với quý tộc Quan Lũng, thiên tử tuyệt sẽ không thương tiếc. Nếu chúng ta biết hang ổ của Bột Hải Hội ở Trường An, vậy cơ hội này chúng ta nhất định phải nắm chặt, nhất định phải động thủ đoạt trước Đậu Khánh.
Vũ Văn Thuật có chút do dự, bởi vì y cũng có cấu kết với Bột Hải Hội, y sợ mình bị Cao Tuệ kia khai ra, vậy thì phiền toái.
Hứa Ấn hiểu được lo lắng của Vũ Văn Thuật, liền cười hỏi:
- Đại tướng quân có giấy tờ chứng cứ gì sao?
- Hẳn là không có!
- Vậy đại tướng quân còn lo lắng gì nữa, không có chứng cứ, ai sẽ để trong lòng lời vu cáo của Bột Hải Hội?
Vũ Văn Thuật rốt cục hạ quyết tâm:
- Được rồi! Nếu không bắt được Ngô Thiếu Du, như vậy cơ hội này chúng ta nhất định phải nắm bắt, nói không chừng ta sẽ làm cho lão già Đậu Khánh bận rộn một trận.
Ông ta nói với trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập:
- Chuyện này ta giao toàn quyền cho con. Ta sẽ để cho Ngụy Văn Thông suất quân giúp con một tay, trước mặt thiên tử công lao cũng là của con.
- Xin phụ thân yên tâm, con tuyệt sẽ không để xuất hiện sai lầm như nhị đệ.
Rồi Vũ Văn Hóa Cập nói với Hứa Ấn:
- Cũng mời tiên sinh giúp ta!
Trong lòng Hứa Ấn thở dài, hết thảy đều bị Trương Huyễn đoán được. Vũ Văn Thuật quả nhiên bị suy nghĩ tham công che mắt, kéo mũi tên hận thù của Bột Hải Hội về phía mình.
***
Bị màn đêm bao phủ, trong Tuyên Phạm Phường cũng hoàn toàn yên tĩnh, phần lớn mọi người đã đi ngủ, trong phường một mảnh tối đen. Đúng lúc này, một chi quân đội hơn ngàn người vọt vào từ cửa phường, cầm đầu chính là Vũ Văn Hóa Cập. Toàn thân y mặc kim khôi kim giáp, cưỡi trên một con chiến mã hùng tuấn.
Đại tướng quân phía sau y là Nhị Thái Bảo Ngụy Văn Thông. Ngụy Văn Thông đương nhiệm Kiêu Quả quân Hùng Võ Lang Tướng. Ông ta đã thay thế Vũ Văn Thành Đô trở thành đại tướng tâm phúc nhất của Vũ Văn Thuật.
Ngụy Văn Thông chỉ vào một tòa nhà phía xa, thấp giọng nói với Vũ Văn Hóa Cập:
- Trưởng công tử, đó là hang ổ của Bột Hải Hội ở kinh thành.
Vũ Văn Hóa Cập cười lạnh một tiếng:
- Bao vây toàn bộ cho ta, kẻ nào dám chạy giết không tha!
- Tuân lệnh!
Ngụy Văn Thông vung tay lên, suất lĩnh hơn ngàn binh lính đánh tới đại trạch của Bột Hải Hội ở phía xa...
Phủ đệ Bột Hải Hội, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Cao Tuệ đang ngồi trước bàn viết thư cho huynh trưởng, báo cáo tình huống phát sinh ở Lạc Dương. Cao Tuệ tuy là nữ tử, nhưng dã tâm của nàng rất lớn, lấy phục hưng Bắc Tề làm nhiệm vụ của mình.
Bọn họ cũng nhạy bén nhận thấy được triều Tùy đã loạn, ý thức được loạn thế ập xuống, vì thế bọn họ dùng hết mọi khả năng tiến hành thẩm thấu, chuẩn bị. Bao gồm cả Cao Tuệ, tất cả hạch tâm của Bột Hải Hội đều rất rõ ràng, chỉ có trước tiên chuẩn bị thật đầy đủ, mới có thể nắm lấy cơ hội trong loạn thế.
Không biết tại sao, lúc này Cao Tuệ có chút tâm phiền ý loạn. Nàng dừng bút thở dài, từ sau khi Lương Kính Nghiêu bị giết, nàng cảm thấy Bột Hải Hội tựa hồ bị người theo dõi. Lần này Ngô Thiếu Du rời đi có thể gặp chuyện không may hay không, nàng có một loại dự cảm bất tường.
Đúng lúc này, một mũi tên 'Vút!' từ ngoài cửa sổ bắn vào, xẹt qua đỉnh đầu Cao Tuệ. Cao Tuệ chấn động, xoay người lăn qua, tùy tay rút ra trường kiếm bên cạnh bàn.
Ngoài cửa sổ lại không có động tĩnh gì nữa, nàng chậm rãi đứng lên, cẩn thận dùng kiếm đẩy cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ trăng sáng sao lưa thưa, bóng cây lắc lư, lại không có một bóng người.
Nàng hơi bình tĩnh lại, lúc này mới quay đầu lại nhìn mũi tên. Chỉ thấy mũi tên đính trên tường, trên mũi tên được người ta cắm một phong thư, hóa ra là một mũi tên đưa tin.
Cao Tuệ liền vội vàng tiến lên nhổ mũi tên xuống, gỡ thư xuống xem kỹ. Trong thư chỉ có một câu: 'Quan binh đã tới, trốn mau!'
Trong lòng Cao Tuệ cả kinh, nàng chỉ chần chừ một chút, lập tức rút kiếm chạy về phía hậu viện. Lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy ngoài sườn tường có tiếng bước chân dày đặc, trong nội tâm nàng khẩn trương, căng chân chạy như điên, lao thẳng tới cửa sau.
Cao Tuệ chạy ra khỏi cửa sau, trong bóng đêm nàng đã ngầm nghe được tiếng bước chân chạy trốn truyền đến từ phía xa, cách hơn mười bước, cây đuốc có thể thấy được rõ ràng. Cao Tuệ không chút do dự xông qua đường phố, vọt vào phủ trạch đối diện.
Tiểu trạch rộng ba mẫu đối diện cũng được Bột Hải Hội bí mật mua, trong tiểu trạch có một con đường bí mật, nối thẳng với Đạo Hóa Phường cách vách, chuyên môn dùng để chạy trốn trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng bí mật này chỉ có hai người Mục Thủ Lễ và Cao Tuệ biết, ngay cả thị vệ cũng không biết.
Cửa nhỏ hoa viên cũng không khóa, chỉ dùng một cây gỗ nhỏ làm chốt cửa. Cao Tuệ phá cửa mà vào, nàng nhanh chóng đóng cửa nhỏ vào, dựa lưng vào cửa nhỏ, tim khẩn trương đập thình thịch.
Chỉ thấy bên ngoài có người hô nhỏ:
- Khởi bẩm trưởng công tử, cửa sau không khóa!
Một thanh âm khàn khàn hung ác nói:
- Trực tiếp xông vào!
Cao Tuệ quay đầu lại nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, chỉ thấy hai bên đối diện cửa ánh lửa sáng choang, tụ tập mấy trăm tên lính, đại tướng cầm đầu mặc kim khôi kim giáp, tay cầm bảo kiếm. Trong nháy mắt Cao Tuệ liền nhận ra y, chính là Vũ Văn Hóa Cập. Nàng hận đến âm thầm cắn răng, Vũ Văn Thuật chết tiệt không ngờ lại xuống tay với mình.
Mắt thấy Vũ Văn Hóa Cập suất lĩnh binh lính vọt vào hậu viện trong phủ, bên trong truyền đến một mảnh tiếng kêu thảm thiết, là thị vệ của nàng bị quan binh tru diệt.
Trong lòng Cao Tuệ cực hận, xoay người chạy về phía bí đạo ở hậu viện. Nhưng trong lòng nàng cũng tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc là ai báo cho nàng biết mà thoát đi?